Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)
Thanh Vũ chẳng qua là một tiểu nha đầu, cho dù đã trải qua đại chiến ở núi
tuyết Tây Lĩnh kia, thì nàng vẫn chưa có hiểu biết thực sự về Thiên Khê
và Vân Nhai. Nàng sẽ không hiểu được đối mặt với kẻ địch như Thiên Khê
và Vân Nhai tức là phải trải qua cuộc chiến sinh tử hủy thiên diệt địa,
mà chưởng quầy Ly và Bạch Nham không chỉ không nắm chắc phần thắng, thậm chí ngay cả năm phần thắng cũng không thấy được. Bạch Bạch làm sao có
thể chấp nhận đề nghị của chưởng quầy Ly, để Thanh Vũ xuất chiến!
“Không được, ta nói không được chính là không được.” Bạch Bạch rất kiên quyết.
“Ngươi không tin ta?” Ánh mắt Thanh Vũ nhìn Bạch Bạch vô cùng uất ức, vì sao Bạch Bạch không tin nàng làm được?
Bạch Bạch dùng cái đuôi lông xù nhẹ nhàng trượt qua cánh tay Thanh Vũ
như an ủi:“Ta tin cô học được Thuần Nguyên Hóa Cảnh, cũng tin cô có thể
duy trì một ngày, nhưng vậy thì sao? Trận chiến này thắng hay bại căn
bản không phụ thuộc vào việc cô có thể thi triển Thuần Nguyên Hóa Cảnh
hay không. Chưởng quầy Ly muốn dùng cô làm mồi dụ, cô có biết trận chiến này là cửu tử nhất sinh không? Ta lúc trước đồng ý đưa cô đến núi Thiên Ngu chính là muốn tránh những tình huống có hại cho cô. Nếu giờ phút
này ta đồng ý với cô, với chưởng quầy Ly, đó là muốn cô đi chịu chết!”
Thanh Vũ chưa bao giờ nghe Bạch Bạch nói nhiều như vậy, càng chưa bao
giờ nghe Bạch Bạch nói những lời nghiêm trọng như vậy, nàng sửng sốt nửa khắc không biết đáp lại thế nào. Bạch Bạch vì tốt cho nàng, luôn bảo về nàng, nàng sao lại không biết. Chưởng quầy Ly, Bạch Nham và Tiểu sư phụ Tòng Tố sắp sửa phải đối mặt với kẻ địch mạnh đến nhường nào, nàng
không thể tưởng tượng được; trận chiến cuối cùng này sẽ kinh khủng đến
mức nào, nàng cũng không đoán trước được. Nhưng như lời Bạch Bạch nói,
nếu là một trận chiến cửu tử nhất sinh, chưởng quầy Ly lại thỉnh cầu
nàng một chuyện khiến nàng có thể mất mạng, vậy chứng minh bọn họ thực
cần năng lực của nàng. Nếu lúc này, nàng sợ hãi, lùi bước, nàng nhất
định sẽ hối hận cả đời!
“Bạch Bạch,” Thanh Vũ vuốt ve lông trên người Bạch Bạch, dịu dàng hỏi,“Chưởng quầy Ly nói trong cơ thể ta cất dấu sức mạnh rất lớn, có đúng không?”
Bạch Bạch hơi chần chờ gật đầu.
“Vậy chưởng quầy Ly nói muốn lấy ta làm mồi dụ là có liên quan đến sức
mạnh trong cơ thể ta sao?” Thanh Vũ muốn biết đáp án trước nay luôn
khiến nàng hoang mang, chuyện chưởng quầy Ly, Bạch Nham và Tiểu sư phụ
Tòng Tố nói nàng nghe không hiểu.
Trong đôi mắt sáng như tuyết của Bạch Bạch có ẩn sâu một tia bất an, cuối cùng hắn vẫn gật đầu.
“Chưởng quầy Ly nói Thiên Khê muốn cởi bỏ phong ấn gì đó nhất định sẽ
đến tìm ta, cho nên ta mới là mục tiêu của Thiên Khê? Cho nên ta mới có
thể trở thành mồi dụ?”
Thanh Vũ không hề ngốc, mặc dù không biết sự thật, nhưng nghe được bọn
chưởng quầy Ly nói nhiều chuyện như vậy, nàng cũng có thể đoán được bảy
tám phần.
Bạch Bạch đau lòng nàng, không khỏi có chút hận Phong Hi. Lúc trước nàng bỗng nhiên tìm hắn, đem Thanh Vũ phó thác cho hắn, chẳng lẽ vì lấy phân thân của mình dâng cho hai tên Thiên Khê Vân Nhai độc ác kia?
“Bạch Bạch, nếu mục tiêu của Thiên Khê là ta, vậy vì sao phải chưởng
quầy Ly và đạo trưởng Bạch Nham còn có Tiểu sư phụ Tòng Tố lại phải chắn tai họa cho ta? Vì sao bọn họ phải chiến đấu vì ta, thậm chí vì ta mà
chết?” Thanh Vũ ôm cổ Bạch Bạch, nói,“Nhiều năm như vậy, vẫn đều là Bạch Bạch chăm sóc ta, bảo vệ ta, nuôi ta lớn. Ngươi chính là người thân của ta, nhưng cho tới bây giờ ta không nghĩ ngươi đối tốt với ta như vậy là chuyện đương nhiên, cho nên trước nay ngươi nói cái gì ta đều ngoan
ngoãn nghe lời, bởi vì ta không biết ngoại trừ làm như vậy ta còn có
cách nào khác để báo đáp ngươi. Tương tự như vậy, hiện giờ bọn chưởng
quầy Ly muốn giúp ta, bảo vệ ta, cũng không phải chuyện đương nhiên, có
phải ta cũng nên cố gắng hết sức không? Nếu chúng ta cự tuyệt thỉnh cầu
của chưởng quầy Ly, có phải rất vong ân phụ nghĩa hay không?”
Bạch Bạch nghe xong nói Thanh Vũ thì yên lặng, hắn biết nàng quyết, mà hắn đã không thể nào ngăn cản.
“Bạch Bạch, thật ra ta không chỉ tin tưởng chính thực lực thiên phú của
mình nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ chưởng quầy Ly giao cho mà
cũng tin tưởng bọn chưởng quầy Ly có thể chiến thắng Thiên Khê. Hơn nữa
ta càng tin tưởng ngươi, có ngươi ở bên ta, ta tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện!”
Bạch Bạch dùng cái đuôi ôm Thanh Vũ chặt hơn, thở dài, quay về phía chưởng quầy Ly nói:“Làm theo kế hoạch của các ngươi đi.”
Rốt cục đợi được Bạch Bạch thỏa hiệp, trong lòng chưởng quầy Ly bỗng nhiên cảm thấy thoải mái hơn.
Chưởng quầy Ly cười nhạt:“Sí Hoàng, ngươi cũng đừng bi quan như vậy, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, Thiên Khê Vân Nhai
cho dù có bản lĩnh nghiêng trời lệch đất, lúc này đây nhất định cũng
phải chịu đau khổ. Huống chi xưa nay tà không thể thắng chính, ông trời
sẽ đứng về phía chúng ta.”
Bạch Bạch hừ một tiếng:“Ha, ngươi và Bạch Nham bị ông trời trêu cợt còn
chưa đủ thảm sao? Dựa vào ông trời, hai người các ngươi đã sớm hồn bay
phách tán rồi!”
Chưởng quầy Ly mỉm cười:“Được, không dựa vào ông trời, ta lại nghĩ cách tìm viện binh.”
“Được rồi, ngươi có rảnh ở đây tán gẫu với ta, không bằng nhanh chóng
làm việc đi. Ngươi chỉ cho Thanh Vũ ba ngày, ngươi và Bạch Nham hẳn cũng có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị đúng không?”
“Đúng vậy,” Chưởng quầy Ly cười nói,“Thanh Vũ mở kết giới ra đi, chúng ta để lại cách liên lạc.”
Thanh Vũ giải kết giới đặt ngoài thư các, cùng Bạch Bạch đi ra.
Chưởng quầy Ly đưa tay về phía bọn họ:“Các ngươi đưa ta mấy sợi tóc.”
Thanh Vũ theo lời bứt vài sợi tóc, lại lấy trên lưng Bạch Bạch mấy sợi lông, giao cho chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly đặt tóc của Thanh Vũ vào đạo phù, quay đầu nhìn Bạch
Bạch, nói:“Ngươi cho ta hai sợi không biết là cái gì sao ta thi pháp
được, ta muốn lông của bản thể.”
Thanh Vũ khó hiểu nhìn Bạch Bạch, lại nhìn chưởng quầy Ly, có ý gì?
Lông Bạch Bạch run lên, mang theo vài phần bất đắc dĩ nhảy lên cao rời
khỏi đám mây mù biến trở về hình người. Quần áo màu xanh xám sạch sẽ mà
đơn giản, có vẻ vô cùng lạnh nhạt không nhiễm bụi trần, so với Tòng Tố
càng nhiều hơn mấy phần khí chất của người trong phật môn, tóc dài mềm
mại chỉ dùng một sợi gấm màu trắng buộc lỏng thả đằng sau.
Thanh Vũ nhìn chàng trai bên cạnh giật mình không thôi, mất một lúc mà
vẫn không nói nên lời, trong đầu bỗng nhiên trống rỗng, cuối cùng thầm
nghĩ một câu: Bạch Bạch thật đẹp!
Sí Hoàng bị Thanh Vũ nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, hắn đưa tay vuốt
tóc, tay kia móng tay bỗng nhiên biến dài như con dao nhỏ mà sắc, nhẹ
nhàng vung lên liền cắt đứt tóc đưa cho chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly cầm lấy, cũng đặt vào một chiếc đạo phù. Nàng hai tay cầm tóc Thanh Vũ và Sí Hoàng, trong miệng niệm pháp quyết, lòng bàn tay dấy lên ngọn lửa màu trắng, đợi lửa tắt đạo phù lại hóa thành hai con hạc
giấy đỏ thẫm. Chưởng quầy Ly cất kỹ hạc giấy, lấy ra bốn tờ hạc giấy
khác giao cho Thanh Vũ và Sí Hoàng:“Màu vàng dùng để liên hệ với ta, màu đen là Bạch Nham.”
Sí Hoàng nhìn hai con hạc giấy trong tay cười cười:“Kí Linh Thuật này tuy nhỏ nhưng cũng rất hữu dụng.”
Chưởng quầy Ly cười:“Ta phải đi đây.”
“Ai.” Thanh Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn chưởng quầy Ly muốn hỏi, rồi lại do dự một lát không hỏi.
“Thanh Vũ, cô muốn hỏi cái gì?”
Thanh Vũ lắc lắc đầu. Chưởng quầy Ly thấy nàng muốn nói lại thôi, cũng
không biết nàng ta nghĩ như thế nào, thời gian của nàng hữu hạn không
tiện ở lại đây lâu, liền xoay người muốn đi.
Thanh Vũ nhìn chưởng quầy Ly xoay người đi, trong lòng quýnh lên vội gọi chưởng quầy Ly lại:“Chưởng quầy Ly.”
“Sao vậy?”
Thanh Vũ tiến đến bên người chưởng quầy Ly, nhẹ giọng hỏi:“Chưởng quầy
Ly, Bạch Bạch…… Cô vì sao gọi hắn là Sí Hoàng?” Thanh Vũ càng muốn biết
hắn rốt cuộc là người, là tiên hay là yêu?
Chưởng quầy Ly mỉm cười, không trả lời, Sí Hoàng bên cạnh lại mở miệng
:“Ta vốn tên Sí Hoàng, chẳng qua cô có thể gọi ta Bạch Bạch như trước.”
Thanh Vũ xấu hổ quay đầu nhìn Sí Hoàng một cái, không biết vì sao nàng
chỉ cảm thấy cảm giác nhìn chàng trai kia và nhìn Bạch Bạch hoàn toàn
bất đồng. Hắn giống người xa lạ nhưng lại có cảm giác làm cho nàng thấy quen thuộc của Bạch Bạch.
Chưởng quầy Ly nói:“Nếu cô muốn hỏi về chuyện của hắn, thì nên hỏi chính hắn thì hơn. Ta nghĩ hắn sẽ nói cho cô. Cô hỏi ta, ta cũng không biết.”
Thanh Vũ hơi gật gật đầu, nhưng vẫn không có vẻ muốn để chưởng quầy Ly đi.
“Còn có việc gì sao?”
Thanh Vũ do dự xong, cuối cùng vẫn hỏi:“Chưởng quầy Ly, tiểu sư phụ Tòng Tố thế nào rồi?”
Chưởng quầy Ly hơi kinh ngạc, nàng ta ấp a ấp úng nửa ngày lại muốn hỏi thăm về Tòng Tố?
“Hắn vẫn mạnh khỏe.”
“À……” Thanh Vũ gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
Chưởng quầy Ly cười cười:“Ta phải đi. Thanh Vũ, cô chỉ có ba ngày để học Thuần Nguyên Hóa Cảnh, phải thật chuyên tâm.”
“Ta biết.”
Chưởng quầy Ly đằng vân mà đi để lại hai người xấu hổ nhìn nhau trước
tàng thư các, nghĩ rằng, Thanh Vũ ít nhất phải mất nửa ngày không thể
chuyên tâm được.
Về nhà, chưởng quầy Ly vừa định dùng Kí Linh Thuật liên lạc với Bạch
Nham, đã thấy hắn về rồi. Lần đến thiên đình này lại nhanh chóng như
vậy, làm cho chưởng quầy Ly cảm thấy không ngờ.
“Lấy được Thái Cực Đồ không?”
Bạch Nham gật đầu:“Lấy được, Lão Quân còn cho ta bốn viên Ngưng Thần Đan.”
Chưởng quầy Ly trợn mắt kinh ngạc vạn phần:“Thái Thượng Lão Quân không
làm khó chàng? Không chỉ cho chàng Thái Cực Đồ, mà còn cho chàng Ngưng
Thần đan?”
“Ừ.”
“Chàng xác định đó là Thái Thượng Lão Quân không? Chàng xác định ông ta đưa cho chàng là Thái Cực Đồ thật không?”
Bạch Nham lấy từ trong lòng ra Thái Cực Đồ cùng bình sứ nhỏ Thái Thượng
Lão Quân cho hắn đưa cho chưởng quầy Ly:“Chính nàng xem đi.”
Chưởng quầy Ly cầm Thái Cực Đồ niệm hai câu chú, Thái Cực Đồ trong tay
lập tức phát ra ánh sáng màu vàng, Thái Cực Đồ có phản ứng với pháp
quyết của nàng, thì chắc chắn là đồ thật rồi! Nàng buông Thái Cực Đồ mở
bình sứ nhỏ ra đặt dưới mũi ngửi ngửi, mùi trong veo, còn có thể ngửi
thấy mùi cam thảo thoang thoảng, mùi giống Ngưng Thần nàng từng ăn vụng, cũng là đồ thật!
Chưởng quầy Ly kích động vội túm lấy Bạch Nham sốt ruột hỏi:“Lão Quân
đưa những bảo bối này cho chàng, có phải đã làm giao dịch gì với chàng
hay không? Ông ấy làm khó chàng? Không phải bắt chàng đi hái cái gì đấy
chứ? Ông ấy có làm gì chàng không?”
Bạch Nham cười rộ lên:“Đừng lo, ta không phải làm gì cả, không phải vẫn
bình an đứng trước mặt nàng đây sao. Ta cũng thấy kỳ lạ, nhưng Lão Quân
thật sự rất hợp tác, ta chưa mở miệng ông ấy đã dâng hai tay, còn nói
với ta, bảo ta chăm sóc nàng, đối xử với nàng cho tốt.”
“Làm sao có thể như vậy?”
Bạch Nham nhún nhún vai:“Có lẽ…… Lão Quân uống nhầm thuốc, sửa cái tính keo kiệt của ông ấy không biết chừng.”
“Mấy ngàn năm không đổi, gặp chàng bỗng nhiên thay đổi?” Chưởng quầy Ly
vẫn không tin, nhìn gần Bạch Nham, lại hỏi,“Chàng thực sự không làm giao dịch gì với Lão Quân sao?!”
Bạch Nham bất đắc dĩ:“Làm thế nào nàng mới bằng lòng tin tưởng ta thật
sự không mất một sợi tóc nào, Lão Quân không làm khó ta, không yêu cầu
gì, cũng không làm bất cứ giao dịch nào cả, thật đấy.”
Chưởng quầy Ly đưa tay sờ sờ mặt Bạch Nham, nhéo nhéo cánh tay hắn.
Dường như thật sự không hề phát sinh chuyện gì, trên người không có dấu
vết cấm chú pháp lực phong ấn.
Bạch Nham vén tay áo nâng cánh tay lên, cười nói:“Muốn cắn thử một miếng không, xem là thật hay giả?”
Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham một cái, thật sự cắn một cái, Bạch Nham đau đến mức kêu to:“Nàng cắn thật à!”
Chưởng quầy Ly nhả ra, liếm liếm tơ máu bên khóe miệng, nàng nhớ rõ nàng từng cắn Bạch Nham, mùi vị vẫn giống nhau, cho nên Bạch Nham trước mắt
này vẫn là Bạch Nham trước kia, không thể giả được. Nàng cuối cùng cũng
thở phào một hơi.
Bạch Nham nhìn dấu răng trên cánh tay mình, miệng vết thương đang dần
dần khép lại, hắn dùng tay kia nhẹ nhàng đặt lên miệng vết thương, giữ
lại một vết sẹo nhạt, khẽ cười nói:“Lưu lại chứng cớ sau này sẽ tính sổ
với nàng.”
“Tính sổ gì?” Chưởng quầy Ly trừng mắt nhìn, kỳ lạ, cắn hắn một cái chưa đầy một lát miệng vết thương sẽ tự biến mất, không đau không ngứa, hắn
còn muốn tính sổ cùng nàng?!
“Nàng cắn ta thật dứt khoát, lần trước cũng thế, lần này cũng thế, nhất
định phải lưu lại chứng cớ, nàng chờ ta sau này tính sổ với nàng đi.”
Bạch Nham cười đến quỷ dị, chưởng quầy Ly nhìn mà sợ hãi. Bộ dáng này
của hắn rất không có ý tốt, chín phần là muốn chiếm tiện nghi của nàng.
Chưởng quầy Ly nhanh chóng thu hồi Thái Cực Đồ cùng Ngưng Thần đan
nói:“Ta về phòng, chàng cũng nghỉ ngơi đi.” Dứt lời lập tức chạy mất.