Tiệm Quan Tài Phố Tây

Chương 66: Một núi hai hổ




Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Nàng đột nhiên nhớ lại thật lâu thật lâu trước kia, khi chưởng quầy Ly còn ở núi Ngũ Hành. Nàng quen Thiên Khê và Vân Nhai cùng lúc, khi mới gặp hai người này, nếu không phải ma tính yêu khí trên người bọn họ rất nặng, nàng chắc chắn sẽ cho rằng bọn họ là thần tiên, không thể không nói bọn họ đều là những chàng trai tuấn mỹ trên trời dưới đất thiên hạ khó gặp. Sau này Vân Nhai nói cho nàng, bởi vì bọn họ là ma cho nên so với thiên tiên sẽ có sức mị hoặc hơn. Sau khi chưởng quầy Ly nhập ma mới hiểu được lời Vân Nhai nói, sức mị hoặc đúng là câu hồn người, đẹp không thể kháng cự được, vậy nên sau khi nhập ma, trên người nàng mới sinh ra khí chất nửa quyến rũ xinh đẹp nửa tuyệt tục thanh nhã.
Khí chất trên người mỗi một ma sẽ khác nhau, Thiên Khê lạnh lùng khí phách, luôn có sát khí lãnh lẹo quanh người, làm người ta không dám tới gần trong vòng ba thước, cho nên chưởng quầy Ly đối với Thiên Khê cho tới bây giờ vẫn có ba phần sợ hãi. Mà Vân Nhai lại khác, khí của hắn rất ôn hòa, giống như đám mây nơi chân trời mềm nhẹ tùy hứng, luôn làm cho chưởng quầy Ly cảm thấy thực nhẹ nhàng thực tin cậy.
Cùng là ma, nhưng Thiên Khê và Vân Nhai lại hoàn toàn bất đồng. Ma giới gọi Thiên Khê là “Huyền Kỳ Đế Quân”, gọi Vân Nhai “Xu Ảm Đế Quân”, gần như là ngang hàng. Người ta nói một núi không thể có hai hổ, nhưng cố tình núi Ngũ Hành lại chứa cả hai người bọn họ gần ngàn năm, Vân Nhai không những không tranh mà còn hết lòng giúp đỡ Thiên Khê, quả thật giống như huynh đệ ruột thịt. Sau khi chưởng quầy Ly vào núi Ngũ Hành, Vân Nhai cũng coi nàng như em gái. Chưởng quầy Ly cảm thấy rất kỳ lạ, Vân Nhai tốt như thế, sao lại là ma? Lâu ngày nàng mới phát hiện, Vân Nhai xưa nay tao nhã, nhưng hắn có khi còn tàn nhẫn thủ đoạn hơn Thiên Khê, hắn giết thần. Ban đầu thiên binh thiên tướng tìm đến chưởng quầy Ly gần như đều là Vân Nhai giết chết, bất cứ tiên, thần nào tiến vào trong phạm vi núi Ngũ Hành không cần biết lý do, Vân Nhai gặp một người giết một người. Thiên Khê giết thần ma yêu quỷ, nhưng sẽ giữ lại nguyên thần của bọn họ để nâng cao pháp lực cho mình, mà Vân Nhai giết thần ngay cả nguyên thần cũng sẽ phá huỷ. Lúc ấy chưởng quầy Ly mới biết được ma tính của hắn hoàn toàn là xuất phát từ hận thù. Phi hắn sở hận ký hắn sở yêu, khi không hận Vân Nhai có thể từ bi như Phật tổ.
“Vì sao phải giúp Thiên Khê? Huynh có biết một khi Hậu Khanh xuất thế tam giới tất loạn, đến lúc đó hủy thiên diệt địa sinh linh đồ thán, huynh nhẫn tâm sao?” Chưởng quầy Ly nhìn Vân Nhai bình tĩnh hỏi.
Vân Nhai hơi hơi lắc đầu:“Ta hận thần phật đầy trời, cũng hận Hậu Khanh, sau khi cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành Trận tam giới đại loạn, ta thích nhìn đám thiên thần này hoảng loạn, những ngày an nhàn của bọn họ quá lâu rồi, cũng đến lúc nên nổi dậy rồi. Du Dao, chuyện này muội nhất quyết nhúng tay thì ta cũng đành chịu, nhưng muội cũng biết ta chưa bao giờ muốn làm tổn thương muội dù chỉ một chút. Cho dù ngày hai ta đối địch, ta cũng có thể cam đoan không ra tay với muội hoặc Bạch Nham, nhưng những người khác ta không có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ.”
Vân Nhai đã nói đến mức này thì chưởng quầy Ly còn có thể nói được gì, mặc dù nàng và Bạch Nham muốn đối địch với Thiên Khê, hắn vẫn khăng khăng che chở nàng, thậm chí che chở Bạch Nham. Nàng ngoại trừ cảm động và ghi tạc ân tình của hắn còn có thể cầu mong gì hơn sao? Từ rất lâu trước kia Vân Nhai đã che chở chưởng quầy Ly, để nàng tùy hứng làm loạn, có khi nàng cố ý trêu chọc Thiên Khê tất cả cũng do ỷ vào có Vân Nhai chống đỡ thay nàng mới dám làm càn, thoát khỏi núi Ngũ Hành ba trăm năm, tưởng niệm duy nhất của nàng chính là Vân Nhai.
Vài năm đầu rời khỏi núi Ngũ Hành, nàng vẫn có cảm giác như bị vứt bỏ, nàng ghét một mình cô đơn. Lúc đánh đàn nàng sẽ nhớ tới Vân Nhai, nhớ tới hắn không thích âm luật mà nàng lại bắt hắn học, nhân cơ hội khoa tay múa chân bày ra bộ dáng sư phụ với hắn, Vân Nhai đều để kệ nàng bắt nạt hắn. Nàng luôn nhớ tới lúc Thiên Khê đuổi giết nàng, Vân Nhai chỉ đứng một bên nhìn, chỉ khi Thiên Khê muốn giết nàng mới ra tay ngăn cản, cuối cùng để cho nàng một con đường sống. Ánh mắt Vân Nhai khi đó quá mức lạnh lùng làm cho nàng sợ hãi. Mỗi một dây đần mỗi một âm điệu trên đần đều giống như vấn đề rối rắm của nàng, Vân Nhai đối với nàng tốt như vậy, chẳng lẽ thực sự sẽ lấy nàng làm vật hiến tế? Ở trước mặt Bạch Nham nàng chỉ đánh đàn duy nhất một lần, khúc nhạc còn chưa hết nàng đã đập nát cây đàn. Nàng không tin Vân Nhai cũng vô tình giống Thiên Khê, nhưng nàng vẫn lựa chọn cách chạy trốn, thà rằng rời khỏi hắn làm cô hồn dã quỷ.
Vân Nhai giờ phút này ngồi ở trước mặt nàng vẫn giống như Vân Nhai yêu chiều nàng trước kia, nhưng lúc này đây chỉ sợ nàng phải làm cho hắn thất vọng rồi.
Vân Nhai thấy nàng không nói gì, thở dài:“Thiên Khê phái rất nhiều người đi tìm Thanh Vũ, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được, đến lúc đó muội muốn đàm điều kiện với hắn cũng không kịp, thừa dịp bây giờ còn có cơ hội, cứu Đỗ Tuyền trước đi đã.”
Kế hoạch của chưởng quầy Ly là lấy Thanh Vũ làm mồi dẫn dụ Thiên Khê mắc câu, nàng vốn định tiết lộ tung tích của Thanh Vũ, Vân Nhai tự mình tìm đến nàng đã cho nàng một cơ hội tuyệt hảo che giấu cạm bẫy này. Thiên Khê xưa nay tin tưởng Vân Nhai, mà Vân Nhai xưa nay rất che chở nàng. Lời nhắn Vân Nhai mang về Thiên Khê sẽ không nghi ngờ, chỉ cho rằng Vân Nhai thuyết phục được nàng. Nhưng vở kịch này chưởng quầy Ly vẫn phải làm cho trót, dù sao Vân Nhai cũng không dễ lừa, không may để lộ ra dấu vết thì không ổn.
“Huynh giúp ta bảo Tiểu Tuyền bình an?” Chưởng quầy Ly hỏi.
“Ừ.”
“Được, ta nói cho huynh.” Chưởng quầy Ly tìm giấy bút đến cõng,“Trong này là nơi ta giấu Thanh Vũ, ta giao cho huynh, nhưng là ta đã giăng thêm một tầng phong ấn, khi gặp được Tiểu Tuyền ta sẽ dạy huynh cách cởi bỏ.”
Vân Nhai gật đầu:“Được.”
“Không sợ ta lừa huynh?”
Vân Nhai cười nói:“Muội đã từng lừa ta bao giờ?”
Chưởng quầy Ly nhìn hắn cười khoan dung, trong lòng nặng nề. Vân Nhai và Thiên Khê vốn là hai loại người, người ta nói không đồng lòng không đi chung đường [1], chưởng quầy Ly luôn không tin hắn sẽ giúp đỡ Thiên Khê làm chuyện xấu.
Vân Nhai và chưởng quầy Ly trao đổi hạc giấy Kí Linh Thuật xong hắn liền muốn rời đi, trước khi đi hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng ôm chưởng quầy Ly vào trong lòng, trên người hắn là hơi thở chưởng quầy Ly quen thuộc, Vân Nhai đến sát bên tai nàng khẽ nói:“Tam giới không phải dựa vào muội hoặc Bạch Nham có thể chịu chóng đỡ được, có loạn hay không cũng không phải do một mình Thiên Khê định đoạt, đừng miễn cưỡng chính mình.”
Trên người chưởng quầy Ly bỗng nhiên nhẹ bẫng, Vân Nhai đã biến mất không thấy, lời cuối cùng của hắn có ý gì?
Về nhà, chưởng quầy Ly vẫn suy nghĩ về Vân Nhai, ba trăm năm không gặp nàng giật mình phát hiện chính mình thì ra không hiểu hắn chút nào.
Cảm nhận thấy chưởng quầy Ly trở về, Bạch Nham lập tức đi ra đón nàng. Nhưng hắn xuất hiện trước mặt chưởng quầy Ly nàng cũng không hề phản ứng, thực sự làm cho Bạch Nham hốt hoảng:“Du Dao? Du Dao! Nàng làm sao vậy? Vân Nhai làm khó dễ nàng sao?”
Chưởng quầy Ly lắc đầu:“Hắn không làm khó dễ ta, hắn nói cho dù ta làm thế nào, hắn cũng sẽ che chở ta.”
Nói gì vậy? Vợ hắn sao lại cần người khác che chở?!
Bạch Nham nhíu mày, chẳng qua không nói suy nghĩ trong lòng ra, chỉ hỏi:“Hắn đã nói với nàng những gì?”
Chưởng quầy Ly một lòng nghĩ đến những lời kỳ lạ của Vân Nhai, hoàn toàn không có chú ý tới giọng điệu ghen tuông của Bạch Nham:“Ừ, hắn nói gì, ta không hiểu, không nghĩ ra......”
Chưởng quầy Ly cúi đầu nhíu mày đi thẳng về phòng, vứt Bạch Nham lại một bên, làm hắn vừa tức vừa ghen lại vừa bất đắc dĩ. Vừa rồi đáng lẽ không nên để một mình Du Dao đi gặp Vân Nhai !
Bỗng nhiên chưởng quầy Ly nghĩ tới cái gì đột nhiên dừng bước, gọi Bạch Nham một tiếng.
“Hả?” Bạch Nham bước nhanh hơn, mau chóng đuổi kịp chưởng quầy Ly, nghĩ rằng cuối cùng chưởng quầy Ly vẫn nghĩ đến hắn, nên rất vui mừng,“Cái gì?”
“Muội muội của chàng đâu?”
“Ta bảo muội ấy về chỗ cha mượn binh.”
“À......” Chưởng quầy Ly lại cúi đầu suy nghĩ, tiếp tục bỏ rơi Bạch Nham ở một bên.
Bạch Nham có chút không kìm chế được, vươn tay giữ chặt cánh tay chưởng quầy Ly kéo nàng vào trong lòng, áp chế giận dữ và ghen tuông trong lòng dịu dàng hỏi:“Du Dao, Vân Nhai nói với nàng cái gì? Sao tâm sự nặng nề vậy?”
“Hắn nói rất nhiều, nói hắn sẽ bảo vệ Tiểu Tuyền bình yên trở về, nói hắn không muốn làm ta bị thương, cho dù ta đối địch với Thiên Khê, hắn tuyệt đỗi cũng sẽ không ra tay với ta,” Vẻ mặt chưởng quầy Ly có chút bi thương có chút ngưng trọng nhàn nhạt, Bạch Nham không thích nàng nghĩ về một người đàn ông khác như vậy, nhưng trong lòng chưởng quầy Ly vẫn còn đang mải suy nghĩ về Vân Nhai nên không chú ý tới sắc mặt khó coi của Bạch Nham,“Ta cảm thấy Vân Nhai lần này đến không đơn giản là vì giúp Thiên Khê thám thính vị trí của Thanh Vũ, hắn có chuyện muốn nói cho ta biết, ta cảm thấy dường như hắn muốn giúp ta.”
Chưởng quầy Ly lúc này mới hoàn hồn nhìn Bạch Nham một cái, gần như bị ánh mắt hung dữ của hắn dọa đến nhảy dựng:“Sao... làm sao vậy?”
“Đừng nghĩ về Vân Nhai nữa!” Bạch Nham hung hăng nói một câu, cúi người cho chưởng quầy Ly một cái hôn bá đạo.
Chưởng quầy Ly sững sờ chờ hắn buông môi nàng ra, vẫn không hiểu vì sao hắn lại phản ứng như vậy.
Bạch Nham nhìn vẻ mặt vô tội của chưởng quầy Ly mới bắt đầu nghĩ có phải mình ghen nhầm hay không?
“Vừa rồi không phải là chàng hỏi về Vân Nhai sao?” Chưởng quầy Ly ngơ ngác nhìn Bạch Nham,“Chàng sao lại thế này?”
“Khụ khụ,” Bạch Nham xấu hổ giật giật khóe miệng,“Vậy, vậy nàng nói cho Vân Nhai nơi Thanh Vũ ẩn thân rồi sao?”
“Ừ, vốn chuẩn bị dùng Thanh Vũ để dụ Thiên Khê, vừa khéo mượn Vân Nhai truyền lời, Thiên Khê cũng sẽ không nghi ngờ.” Chưởng quầy Ly nói cho Bạch Nham phương pháp nàng dùng Kí Linh Thuật trao đổi tin tức với Vân Nhai,“Chúng ta chờ Tiểu Tuyền trở về, ta mới dạy Vân Nhai cách cởi bỏ phong ấn của ta.”
Bạch Nham gật đầu:“Như vậy có vẻ thỏa đáng.”
“Đúng rồi, trước kia đã định hỏi chàng, bốn viên Ngưng Thần Đan của Lão Quân, chàng một và ta mỗi người một viên, một viên cho Thanh Vũ, còn một viên nữa cho ai?” Chưởng quầy Ly nói,“Nếu so pháp lực thì cho muội muội chàng - Bạch Doanh Chi là tốt nhất, không bằng cho muội ấy nhé?”
Bạch Nham lắc đầu:“Không, Doanh Chi nữ thần là Bột Hải, một mình rời khỏi Bột Hải đã là vi phạm thiên luật, nếu không có lệnh của Ngọc đế mà đối địch chính diện với Thiên Khê thì tội lại nặng hơn một bậc, cho dù là vì cứu Tiêu Thừa cũng không thể để cho Doanh Chi mạo hiểm, nàng cũng biết đám Thần Quân thiên đình này thông thái rởm đến mức nào mà.”
“Vậy một viên Ngưng Thần Đan cuối cùng cho ai?”
Bạch Nham nói:“Ai có thể nắm trong tay Kính Côn Luân thì cho người đó.”
Chưởng quầy Ly gật đầu, bỗng nhiên phát hiện chỗ không đúng vội vàng hỏi:“Bây giờ không ai sử dụng được Kính Côn Luân sao?”
Bạch Nham lắc đầu nói:“Minh Tịnh và Minh Trí có thể, nhưng không thể phát huy pháp lực của Kính Côn Luân, chỉ biết giậm chân giận dữ. Đám tiểu bối nhỏ của Huyền Tôn Giáo thì càng không cần nói, đối phó một ít tiểu quỷ tiểu yêu thì còn được.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Minh Tịnh về núi Vân Đài chính là hy vọng tìm được trong đám đạo sĩ Huyền Tôn Giáo người có thể sử dụng Kính Côn Luân.”
“Nếu không có thì sao?”
Bạch Nham nhún nhún vai:“Chúng ta đành không thể kỳ vọng quá lớn vào Kính Côn Luân.”
Chưởng quầy Ly bất đắc dĩ thở dài, không có Kính Côn Luân phần thắng của bọn họ ít nhất giảm đi hai phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.