Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com)
Ánh mặt trời xuyên qua tầng
tầng mây mù, Ly Du Dao đứng trên đám mây quan sát nhà cửa dưới chân. Nàng
từng nghĩ nếu trở về nhất định phải ngủ một giấc, nay nàng đã trở về lại chỉ
mong thoát khỏi cơn ác mộng không có Bạch Nham này, ôm chặt lấy hắn vĩnh viễn
không buông tay.
Nàng lặng lẽ ngồi xuống nóc nhà
mình, cuộn người ôm lấy hai chân mình, vùi đầu giữ hai đầu gối. Bên cạnh trống
không giống như đang đào khoét tim nàng. Bạch Nham nói, bọn họ có thể tìm một
nơi non xanh nước biếc an cư, ban ngày ngắm mặt trời mọc, buổi tối ngắm trăng
sao, rảnh rỗi thì đi chung quanh. Những ngày nhàn nhã đó, hắn sẽ trải qua cùng
một người khác. Hắn sẽ hứa cho ‘nàng’ kiếp sau, tam sinh tam thế, đời đời kiếp
kiếp, hắn sẽ nói rất nhiều điều dễ nghe nói dỗ ‘nàng’ vui, hắn sẽ thật lòng bảo
vệ ‘nàng’ - cô gái thay thế Du Dao hạnh phúc, cũng sẽ làm cho Bạch Nham hạnh phúc .
Ôm chặt lấy chính mình, cả
người nàng run lên nhè nhẹ, làm thế nào mới có thể áp chế được nỗi đau trong
tìm? Làm thế nào mới có thể không hận Bạch Nham không giữ lời hứa? Làm thế nào
mới có thể sống qua quãng ngày cô đơn sau này? Nàng còn có thể làm gì? Nàng
khóc, nhưng không ai lau khô nước mắt cho nàng. Nàng đau khổ, nhưng không ai
vươn tay ôm nàng an ủi nàng. Bên người thiếu một người, nàng giống như thiếu
toàn bộ thế giới. Trái tim nàng tan nát, thế giới của nàng chỉ như đống phế
tích, nàng phải sống ra sao?
“Chưởng quầy Ly?!” Đỗ Tuyền
không biết khi nào đã trở lại, cảm nhận được khí của chưởng quầy Ly liền đi
chung quanh tìm kiếm, không ngờ nàng lại ngồi ở trên nóc nhà.
Chưởng quầy Ly, nàng thật hy
vọng mình chỉ là bà chủ một tiệm quan tài, trong tiệm nuôi một lão đạo sĩ nhàn
tản, suốt ngày đi tìm mấy chuyện phiền toái về chọc nàng tức giận. Nàng có thể
mắng hắn thậm chí động thủ đánh hắn, không vui thì đá hắn vào hồ nước. Hắn luôn
miệng thích rêu rao lẽ trời số mệnh khắp nơi, nàng chỉ để ý tiệm nhà mình buôn
bán lời được bao nhiêu bạc, ngủ đến khi mặt trời lên cao không ai làm phiền.
Tiểu Tuyền nhìn bọn họ đấu khí đấu võ mồm nhưng đành làm như không thấy, cuộc sống
đơn giản thậm chí có chút nhàm chán, nhưng vì sao chỉ đơn giản như vậy mà nàng
cũng không có được?!
Ly Du Dao xoay người xuyên qua nóc nhà
vào phòng, nàng không biết rốt cuộc Tiểu Tuyền nói cái gì, lại càng không muốn
giải thích vì sao nàng khóc, vì sao Bạch Nham không cùng nàng trở về. Bây giờ
nàng không muốn nói gì, cũng không muốn làm gì hết.
Nàng kháp pháp quyết nhốt Đỗ
Tuyền ngoài cửa, còn mình ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ vuốt ve chăn đệm,
dường như trên đó còn lưu lại một ít hơi ấm ấm áp, còn có mùi của Bạch Nham,
còn có đau đớn và hạnh phúc của nàng. Tất cả đều xảy ra quá nhanh, hắn rời đi
đột nhiên như vậy làm cho nàng không biết phải làm sao. Trước mắt là vắng vẻ
trống trơn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại những ký ức đã qua nụ cười của
hắn, lời nói của hắn, bờ vai và lồng ngực của hắn, độ ấm và hơi thở trong lòng
hắn, vì sao không thấy nữa?! Nàng không chịu nổi, hình ảnh trong trí nhớ quá rõ
ràng, mỗi một hình ảnh đều giống như đao giống như kiếm muốn giết nàng, nàng
không chịu nổi.
Tay ấn xuống hốc tối dưới ván
giường, đưa tay chậm rãi run rẩy nắm chặt bình ngọc nhỏ. Có máu xử nữ của nàng
có thể luyện chế nước Vong Xuyên, có nước Vong Xuyên có thể quên Bạch Nham,
quên tình yêu của bọn họ, cũng sẽ quên đau đớn trong lòng lúc này, nhưng cũng
sẽ quên những ngày tháng vui vẻ nhất hạnh phúc nhất trong suốt ngàn năm qua của
nàng, quên người đã từng cho nàng vui vẻ, hạnh phúc đó.
“Bạch Nham, chẳng lẽ chàng đã
quên ta đã từng nói, nếu chàng quên lời hứa của mình, ta sẽ lóc từng miếng thịt
của chàng, để chàng muôn lần chết không thể siêu sinh!” Nàng nâng tay cầm bình
ngọc nhỏ đè ngực, nàng thật sự muốn giết hắn, giết chính nàng!
Hai canh giờ trôi qua rất
nhanh, nàng không thể nán lại nữa, nhìn ngôi nhà của mình và Bạch Nham lần
cuối, nhắm mắt lại thở dài một hơi, giống như đột nhiên sẽ hít thở không thông.
Bước ra khỏi phòng, Đỗ Tuyền
đứng ngay bên cửa:“Chưởng quầy, cô đã trở lại, ngày đó......”
“Bạch Nham sẽ không trở lại,”
Du Dao cắt đứt lời Tiểu Tuyền,“Ta có lẽ cũng sẽ không trở lại. Tiểu Tuyền hãy
chăm sóc chính mình, chăm sóc Chỉ Lan, sống cho tốt.”
Du Dao không biết còn có thể
nói gì với Tiểu Tuyền, ngôi nhà này đã không còn giống gia đình, ba trăm năm
cuối cùng vẫn tan.
Không đợi Đỗ Tuyền hỏi thêm câu
nào, nàng liền bước lên mây mà đi.
Chỉ Lan vội vàng tới, nhìn thấy
Du Dao rời đi,
nghi hoặc khó hiểu hỏi Đỗ Tuyền đã xảy ra chuyện gì, Đỗ Tuyền lắc đầu:“Huynh
cũng không biết, chưởng quầy Ly nói lão đạo sẽ không trở lại, nàng ấy cũng sẽ
không trở lại.”
“Hả?!”
Trên mặt Đỗ Tuyền lần đầu có vẻ
thâm trầm, kinh ngạc nhìn bầu trời xanh xuất thần, Chỉ Lan có chút sốt ruột có
chút lo lắng, nàng kéo Đỗ Tuyền hỏi:“Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Chờ,” Bất ngờ là Đỗ Tuyền trả
lời rất kiên định,“Cho dù xảy ra chuyện gì, ta cũng phải ở đây chờ bọn họ về
nhà.”
Chỉ Lan cầm tay hắn:“Muội đi
chuẩn bị cơm trưa.”
Đỗ Tuyền nhẹ nhàng cười, nhìn
phía Chỉ Lan, gật gật đầu. Nàng sẽ cùng hắn chờ.
Trở lại núi Bình Đỉnh, cô cô
chờ nàng đã lâu, Du Dao không muốn nói chuyện, chỉ giao bình ngọc nhỏ cho
cô cô, còn mình thì một mình trở về phòng, lẳng lặng nằm trên giường hàn ngọc,
mở to mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, giống như xuất hồn ngay cả mắt cũng không
chớp, không biết nằm như vậy đã bao lâu.
Nàng muốn tiến vào thần thức
của chính mình để gặp Bạch Nham, nhưng rồi lại không dám, trí nhớ này chính là
không ngừng nhắc nhở nàng Bạch Nham đã luân hồi, chỉ để lại một mình nàng.
Trong tay nắm cốt tiêu cứng rắn mà lạnh như băng. Nàng muốn đuổi hết những ký
ức trong đầu, vùi lấp chua sót dâng lên trong lòng nhưng đều vô ích, chỉ đành
chết lặng lẳng lặng nằm, để chua xót tuyệt vọng tùy ý lấp đầy trái tim nàng,
thân thể nàng, linh hồn nàng.
Thời hạn hai ngày Ngọc đế đưa
ra nháy mắt đã trôi qua. Du Dao im lặng theo Huyền Nữ đến Tây Thiên.
Huyền Nữ nhìn nàng không ăn
không uống không nói lời nào, trong lòng biết nàng khó chịu, nhưng cũng bất
lực, ngoại trừ thở dài vẫn là thở dài, cũng không biết có thể oán ai, nghĩ tới
nghĩ lui, cuối cùng dưới đáy lòng mắng lão già Ngọc đế một trăm lần.
Huyền Nữ đưa cho Du Dao một bình sứ nhỏ:“Nước Vong
Xuyên.”
Du Dao cầm lấy siết chặt trong lòng
bàn tay, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.
“Ai, nha đầu ngốc, quên đi.”
Huyền Nữ đã không biết nên khuyên nàng như thế nào, chỉ hy vọng bây giờ nàng
uống nước Vong Xuyên, quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra, quan trọng nhất là
quên Bạch Nham.
Du Dao không đáp lại, ngoại trừ
cầm bình sứ nhỏ trong tay thì không có hành động nào khác. Nàng không muốn
quên, nhưng đau lòng lại khiến nàng không thể chịu được, giống như lúc nào cũng
có khiến nàng đau đến chết. Còn có thể chịu đựng được bao lâu chính nàng cũng
không biết, có lẽ nàng thật sự sẽ uống nước Vong Xuyên, quên sạch về Bạch Nham
và tất cả những chuyện có liên quan, không lưu luyến, không hoài niệm.
Đưa Du Dao đến Tây Thiên là Huyền Nữ hoàn
thành nhiệm vụ, nhìn nàng không tức giận, Huyền Nữ lại thở dài, hy vọng tu phật
có thể làm cho lòng nàng thanh thản.
Văn Thù Bồ Tát ở Tây Thiên
nghênh đón hai người, hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu với Huyền Nữ.
“Văn Thù Bồ Tát,” Huyền Nữ đáp
lễ,“Nha đầu kia giao cho Bồ Tát.”
Văn Thù Bồ Tát cười cười, nhìn
Ly Du Dao :“Mời Nguyên quân theo bổn tọa đến đây đi.”
Du Dao cũng rất cung kính cúi
đầu với Văn Thù Bồ Tát, tiện đà đi theo ngài, quay đầu nhìn thoáng qua Huyền Nữ
dường như đang nói lời từ biệt với bà.
Một cái liếc mắt này lại khiến
Huyền Nữ than ngắn thở dài lần nữa.
Ly Du Dao chưa bao giờ tới Tây Thiên,
nàng cho rằng Tây Thiên chẳng qua chỉ là một ngôi chùa thật lớn thật lớn không
có gì đặc biệt. Đi theo Văn Thù Bồ Tát, trong tai văng vẳng tiếng tụng kinh
niệm phật, làm cho đáy lòng người ta trở nên bình tĩnh thanh thản, nhưng dù có
thể khiến lòng nàng bình thản nhưng vẫn không xóa được nỗi đau của nàng.
Văn Thù đưa Ly Du Dao vào một
căn phòng yên tĩnh, nói:“Xin Nguyên quân ở đây tu tập phật pháp, hóa giải lệ
khí ma tính trên người.”
Ly Du Dao quét mắt nhìn căn
phòng một lần, chỉ có một cái sạp, trên sạp đặt một chiếc đệm hương bồ, bên
cạnh chồng một ít kinh thư, ngoài ra thì không còn gì khác. Nàng quay sang gật
đầu với Văn Thù:“Đa tạ Bồ Tát.”
Sau khi Văn Thù rời đi, Du
Dao ngồi
khoanh chân trên đệm hương bồ, rút cốt tiêu và nước Vong Xuyên từ trong tay áo
ra.
Nàng từng vì Viên Hạo trộm nước
Vong Xuyên một lần, nhưng cũng chỉ uống được một ngụm rượu hoa quế, nhưng hôm
nay nàng có thể khẳng định trong tay mình đang cầm chính là nước Vong Xuyên,
chỉ cần ngửa cổ uống hết thì tất cả đau khổ sẽ tan biến. Nước Vong Xuyên là một
loại độc, chấm dứt không phải tính mạng mà là tình yêu.
Muốn ngộ đạo sao? Muốn tham
phật sao? Muốn buộc bọn họ nhìn thấu thế sự, nhìn thấu tình duyên, quên đi tình
yêu say đắm, cắt đứt sợi tình.
Nàng không muốn! Tuyệt đối
không!
Nếu vô tình vô yêu, nếu quên
Bạch Nham, không bằng bảo nàng làm một tảng đá! Không biết đau đớn, không biết
vấn vương, cũng không biết thời gian! Nàng không cam lòng cứ như vậy mà chặt
đứt tương tư, không được viên mãn. Nàng không cam lòng cứ như vậy phụ lời hứa,
không thể bên nhau. Nàng không cam lòng! Không cam lòng!
“Xoảng!” Bình sứ nhỏ trong tay
bị nàng hung hăng ném vỡ thành mảnh vụn bắn tung tóe, nước Vong Xuyên trong
bình sứ trào ra thật giống như máu đang tràn ra khỏi trái tim nàng, không cầm
được.
Nước mắt, vẫn không nhịn được
rơi xuống, nàng còn có thể đợi được người kia lau nước mắt cho nàng không?
Nàng bỗng nhiên bật cười, tu
phật cái gì! Nàng không hiểu bác ái chúng sinh, trọn đời nàng chỉ yêu một người
mà thôi! Chỉ khóc vì chàng, chỉ cười vì chàng, nguyện vì chàng mà sống, cũng
chỉ nguyện vì chàng mà chết!
Siết chặt cốt tiêu trong tay,
chỉ có hắn, trọn đời nàng không muốn buông tay.
Nhắm mắt lại, nàng có thể thấy
đôi mắt của hắn, hàng mày của hắn, cái trán của hắn, mỗi một ánh mắt cưng chiều
của hắn, nụ cười bao dung trấn an của hắn, tất cả của hắn.
Huyền Nữ đứng trong chính đường
chờ Văn Thù Bồ Tát trở về, trong lòng vẫn không yên tâm Du Dao, vì thế nói:“Văn
Thù Bồ Tát, nha đầu nhà ta rất quật cường, sau này nếu có chỗ nào đắc tội mạo
phạm, xin Bồ Tát lượng thứ.”
Văn Thù Bồ Tát thản nhiên
cười:“Đây là đương nhiên, Ngọc đế để Nguyên quân đến tu phật vốn là hy vọng có
thể hóa giải lệ khí trên người nàng, bổn tọa đương nhiên sẽ tận tâm.”
“Đa tạ.” Huyền Nữ định cúi đầu
với Văn Thù, lại nghĩ ra cái gì, hỏi,“Đúng rồi, không biết Bồ Tát có biết Long
thái tử Đông Hải bây giờ như thế nào không? Ta thực sợ nha đầu Du Dao kia không chịu quản giáo, một
mình hạ giới đi tìm hắn.”
“Nương nương không cần lo lắng,
Ngọc đế có lời để sư đệ ta là Phổ Hiền [1] dẫn đường Long thái tử nhập đạo,
tính ra thì hạ giới cũng đã qua hai mươi năm, cũng đã gần đến lúc rồi.”
“Ai......” Huyền nữ thở dài,
lắc lắc đầu, nói,“Thật đúng là oan nghiệt.”
Văn Thù Bồ Tát muốn nói cái gì
nhưng còn chưa kịp mở miệng, Huyền Nữ bỗng nhiên trợn mắt, vẻ mặt khiếp sợ.
Huyền Nữ vội vội việc việc xông
ra ngoài, vừa hỏi Văn Thù Bồ Tát:“Nha đầu kia đang ở đâu?”
“Làm sao vậy?”
“Bỗng nhiên không thấy khí của
nó đâu cả!” Trong lòng Huyền Nữ căng thẳng, mong rằng nha đầu kia đừng làm
chuyện gì ngốc nghếch!
Văn Thù Bồ Tát đưa Huyền Nữ đến
gian phòng của Ly Du Dao, đẩy cửa ra, bọn họ đều trợn tròn mắt.
Bình sứ nhỏ vỡ nát đúng là nước
Vong Xuyên lúc trước Huyền Nữ giao cho nàng, nàng không uống thì thôi không ngờ
còn đập vỡ. Mà Ly Du Dao ngồi khoanh chân, trong tay nắm cốt tiêu của Bạch
Nham, cả người giống như ngồi thiền, bình tĩnh như một pho tượng phật. Sắc mặt
trở nên tái nhợt, quần áo thành màu xanh xám, ngay ở trước mặt Văn Thù Bồ Tát
và Huyền Nữ, nàng dần dần biến thành một pho tượng đá.
Huyền Nữ khiếp sợ nhìn nàng
biến hóa, thật vất vả mới phục hồi tinh thần tiến lên đưa tay sờ hai má Ly Du
Dao. Không có chút độ ấm nào, hoàn toàn là một tảng đá! Huyền Nữ đột nhiên khó
thở, tát một cái, nhưng đánh cũng chỉ đau tay.
“Nha đầu này!” Huyền Nữ không
biết là tức hay là giận, dậm chân một cái đi ra ngoài, hận nghiến răng.
Văn Thù Bồ Tát niệm một tiếng A
di đà Phật, ngược lại nhẹ nhàng cười, nói:“Nguyên quân thật sự có ngộ tính cao,
mới ngồi xuống một khắc đã có thể tham ngộ đạo pháp tiến vào cảnh giới hỗn độn.
Huyền Nữ nương nương nên vui mừng mới phải.”
Huyền Nữ hừ một tiếng không
nói. Chính bà tu hơn vạn năm cũng không thể tiến vào cảnh giới hỗn độn, còn để
cháu gái nhanh hơn một bước, vốn nên cao hứng nhưng Ly Du Dao bây giờ biến mình thành tảng đá
là sao?! Nha đầu ngốc! Nha đầu ngốc!
Văn Thù Bồ Tát nói với Huyền
Nữ:“Ta nghĩ ta nên đến chỗ Ngọc đế báo cáo rồi.”
“Hả?”
“Tảng đá cũng đâu có ma tính.”
Ý chỉ của Ngọc đế là để Ly Du
Dao theo Văn Thù Bồ Tát tu phật, khi nào tẩy sạch ma tính trên người thì mới có
thể trở về núi Bình Đỉnh. Giờ phút này nàng hóa thành tảng đá, đừng nói là ma
tính, bất kể là tính gì cũng không còn, Văn Thù Bồ Tát chẳng phải công đức viên
mãn rồi sao.
Huyền Nữ liên tục thở dài, nha
đầu ngốc này, bà còn có thể nói gì được đây?!
Trên Thiên đình không biết ai
truyền ra tin tức, trải qua vạn năm, rốt cục có người kế thừa Nữ Oa, Phục Hy,
tu thành công đạo pháp vô thượng tiến vào cảnh giới hỗn độn, nhưng người này
không phải đại thần, mà là ma.
Sau đó, Huyền Nữ nương nương
thường xuyên đến Tây Thiên, mỗi lần đều liên tục thở dài đối với tượng đá Ly Du
Dao. Thần phật khắp trời đều biết, Huyền Nữ nương nương giận Ngọc đế, không lên
Thiên đình, cũng cấm thần tiên đặt chân lên phạm vi núi Bình Đỉnh, chỉ cần là
người Ngọc đế phái tới sẽ đều bị đánh đuổi ra.
Không chỉ có Huyền Nữ mà cả
Long vương Đông Hải cũng vậy. Nghe nói Long vương Đông Hải ngày ngày ngồi uống
rượu bên thân thể Long thái tử không còn nguyên thần, hầu như ngày nào cũng say
túy lúy, sự vụ Đông Hải cũng không quan tâm, vẫy tay ném cho Thừa tướng rùa.
Nhị hoàng tử Bạch Tiêu Thừa vì ứng kiếp thiên mệnh bế quan. Rơi vào đường cùng
Ngọc đế hạ chỉ, lệnh cho nữ thần quan Bột Hải Bạch Doanh Chi tiếp nhận chức vụ
Long vương giám thị Đông Hải. Bạch Doanh Chi thản nhiên đáp ứng, nhưng thiên
đình triệu hồi chưa bao giờ đi, lấy cớ rằng Đông Hải, Bột Hải hai nơi đều bận
rộn, nàng không rảnh. Kết quả là ngay cả Đông Hải cũng không chịu sự quản chế
của Ngọc đế.
Ngọc đế tức thì có tức nhưng
không nói được gì, chuyện đắc tội với người ta đều do chính hắn làm, bây giờ
chỉ có thể ngậm bồ hòn.
Có một lần Ngọc đế hỏi Vương
mẫu, hắn làm sai sao?
Vương mẫu lắc đầu:“Sai thì
không sai, hai người này quả thật vi phạm thiên quy thiên luật nên phạt. Nhưng
sau ý chỉ ngài nên thêm một câu, chờ hai người tu thành chính quả, lập tức tứ
hôn.”
Ngọc đế đập bộp một phát lên
đùi:“Cũng đúng!”
Bây giờ hối hận cũng muộn rồi!
[1] Phổ Hiền Bồ tát (dịch
âm là Tam mạn đà bạt đà la, hoặc Tam mạn đà bạt đà, zh. pǔxián 普賢, sa. samantabhadra, ja.
fugen, bo. kun tu bzang po ཀུན་ཏུ་བཟང་པོ་). Phổ là biến khắp,
Hiền là Đẳng giác Bồ tát, Phổ Hiền là vịBồ tát Đẳng giác có năng lực hiện
thân khắp mười phương pháp giới, tùy mong cầu của chúng sanh mà hiện thân hóa
độ. Ngài là một trong những vị Bồ Tát quan trọng trongPhật giáo Đại thừa. Theo kinh Pháp Hoa, Ngài là vị Bồ tát ở
quốc độ của Phật Bảo Oai Đức Thượng
Vương Như Lai, phía Đông cõi Ta Bà, nghe thế giới này
thuyết kinh Pháp Hoa liền lãnh đạo năm trăm vị Đại Bồ tát đến nghe pháp và phát
tâm hộ trì Chánh pháp của Đức Phật Thích Ca.
Phổ Hiền được xem
là người hộ vệ của những ai tuyên
giảng đạo pháp và đại diện cho
"Bình đẳng tính trí" tức làtrí huệ thấu hiểu cái
nhất thể của sự đồng nhất và khác biệt. Bồ Tát Phổ Hiền hay
được thờ chung với Phật Thích-ca và Bồ Tát Văn-thù-sư-lợi (sa. mañjuśrī). Bồ Tát cưỡi voi trắng sáu ngà, voi trắng tượng trưng
cho trí huệ vượt chướng ngại, sáu ngà cho sự chiến thắng sáu giác quan. Trong hệ thống Ngũ Phật, Phổ Hiền được xem ở
trong nhóm củaPhật Đại Nhật (sa. vairocana).
Biểu tượng của Phổ Hiền làngọc như ý, hoa sen, có khi là trang sách
ghi thần chú của Bồ Tát. Tại Trung Quốc, Phổ Hiền được xem là
một trong bốn Đại Bồ Tát, trú xứ của Phổ Hiền là núi Nga Mi, nơi Bồ Tát lưu trú sau
khi cỡi voi trắng sáu răng (sáu răng ngụ ý sáu độ, sáu phương pháp tu hành để đạt tới cõi Niết bàn; bốn chân biểu thị bốn điều
như ý, bốn loại thiền định) từ Ấn Độ sang Trung Quốc
(xem thêm Tứ đại danh sơn).