Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 19:




Mà không biết cho nên Lăng Phượng mới kích động chạy về tẩm điện, hắn đem tất cả bảo bối lục tung lên, từ trong đám ấy chọn ra một số đồ chơi hiếm lạ, dự định buổi tối sẽ mang tặng cho Dật Viễn.
Trải qua nhiều ngày theo dõi, Bùi Dật Viễn tuy rằng cực kỳ yêu thích những thứ có giá trị, nhưng hắn tâm đắc nhất chính là những thứ tương tự như chặn giấy, ngọc bội, thế là Lăng Phượng đặc biệt tìm loại này đưa cho hắn.
Ngay sau khi đáy hòm lộ ra khoảng không thì trong góc hòm một cái hộp gấm *** xảo to cỡ nắm tay bỗng nhiên rơi vào đường nhìn của Lăng Phượng, hắn hiếu kỳ đem ra rồi mới mở ra, bên trong là một viên dược hoàn màu đỏ to cỡ viên trân châu.
“Cái này hình như là…” Hình như là biệt quốc cống phẩm, còn nhớ lúc đó sứ giả còn nói khi dùng phải thận trọng, bởi vì cái này là…
[ Hoàng Thượng, đây là ngưng xuân hoàn do nước ta đặc chế, danh như ý nghĩa, là mật dược dùng để hỗ trợ việc chăn gối, dược này không giống với xuân dược khác, viên dược hoàn này… Bởi vì công hiệu đặc thù, cho nên kích thích đối với cơ thể tương đối mạnh, đặc biệt hiến tặng, xin Hoàng Thượng vui lòng nhận cho. ]
“Làm cho người kia vĩnh viễn chỉ thuộc về trẫm…”
Tư tâm quấy phá, Lăng Phượng lại nổi lên tà niệm ── nếu đem thuốc này cấp Dật Viễn dùng, như vậy hắn có phải hay không cả đời sẽ không ly khai?
Không, không, không, tuyệt đối không được! Hắn suy nghĩ cái gì nha, hành động trói buộc hoang đường như vậy sao có thể làm a?!?
Lăng Phượng cuống quít phủ định ý nghĩ của chính mình, nhưng lại không đem viên thuốc bỏ trở lại, mà đem đặt lên kệ, mấy thứ hỗn tạp còn lại đều ném trở vào hòm, sau đó lại đem mấy món đồ đã chọn cấp tiểu thái giám nhét vào một cái rương nhỏ, bảo bọn họ buổi tối đem đến Lân Chỉ cung.
Còn hắn lại đi chuẩn bị, xong hướng Lân Chỉ cung đi đến.
Lần này tới, Tiểu An tử thủ ở cửa, vừa thấy Hoàng Thượng liền hành lễ còn nói cho hắn biết, Bùi Dật Viễn vì thân thể có chút không khoẻ mà ở trong phòng nghỉ ngơi.
Lăng Phượng vừa không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, vừa lại rất muốn thấy hắn, thế là tự mình rón ra rón rén vào phòng, sau khi đóng cửa lại liền phát hiện Bùi Dật Viễn đang yên lặng ngủ trên giường.
Lăng Phượng không dám lên tiếng, lặng lẽ tới gần bên giường, nhìn thấy mặt đất coi như sạch sẽ, liền vén vạt áo ngồi ở bên giường, một tay chống đầu gác lên mép giường, rất khó tưởng tượng, cứ như vậy chỉ nhìn khuôn mặt Bùi Dật Viễn nhắm mắt, nhưng lại có thể làm cho hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bùi Dật Viễn trở mình, không hay biết có người quấy rầy, xoay lại đối mặt Lăng Phượng, trong lúc hô hấp hơi thở lơ đãng đánh vào trên mặt Lăng Phượng, nhất thời làm hắn cảm thấy khí huyết dâng lên, mặt đỏ lên một chút.
Nguy rồi, tính huống gì thế này!?
Từ lúc hơn mười tuổi Lăng Phượng đã bắt đầu có thị tẩm, thế nhưng lúc này lại giống như một tiểu khỏa nhi gặp phải trúc trắc, nhìn mỹ nhân mà không ngừng lo lắng!?
Bùi Dật Viễn tễ tễ mày, dường như cảm thấy có cái gì đó, rốt cuộc cũng thanh tỉnh mở to mắt, đập vào mắt hắn chính là biểu tình hơi có vẻ xấu hổ của Lăng Phượng.
“…!” Bùi Dật Viễn cả kinh vội vàng đứng dậy nói, “Hoàng Thượng?”
“Dật, Dật Viễn, a… Ngươi không cần đứng lên, ngủ đi, là trẫm không tốt đến quấy rầy ngươi…” Lăng Phượng ngăn trở động tác của hắn, đem hắn ấn về trên giường, lo lắng nói.
Bùi Dật Viễn gần đây khí sắc không tốt, bị thương ở đầu hình như vẫn làm cho hắn đầu váng mắt hoa, cũng không biết là làm sao, hiện tại sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt.
Lăng Phượng đau lòng vươn tay vuốt ve mặt hắn, trong mắt không hề che dấu thương yêu làm Bùi Dật Viễn cứng đờ thân mình.
“Thật là, Dật Viễn, trẫm rõ ràng ban thưởng rất nhiều dược liệu cho ngươi, ngươi sao không lấy ra bồi bổ chứ?” Lăng Phượng oán giận, “Thân mình là vốn, ngươi coi trọng tiền như thế, chẳng lẽ lại không biết?”
“Ta có bồi bổ.” Chỉ là không bồi bổ nhiều mà thôi, Bùi Dật Viễn phản bác nói, “Ngự y phối dược ta vẫn dùng định kỳ, khi rảnh rỗi cũng chuẩn bị chút tổ yến, trà sâm, canh gà bồi bổ…”
“Trời ạ, hậu cung phi tử đem tổ yến cùng trà sâm làm nước uống, canh gà ngày thường làm thức ăn, ngươi lại nói đây là thuốc bổ?” Lăng Phượng thiếu chút nữa ngất xỉu.
Bùi Dật Viễn nghe vậy nhíu mày, “Trong cung thế nào ta không cần biết, nhưng bình thường ở nhà, ta chính là như vậy.”
“Ngươi sao lại không biết? Hậu cung này…” Lăng Phượng vừa muốn phản bác, đột nhiên lại đình chỉ ý cười.
Hắn lăng lăng quay đầu, nhìn Bùi Dật Viễn vẫn đang chờ đợi hắn trả lời, trên mặt nhất thời lộ ra bất đắc dĩ cùng chua xót.
Lăng Phượng đã đem việc này xem nhẹ, đúng vậy, Bùi Dật Viễn làm sao biết được hậu cung này là cái thế giới gì?
Hắn không phải nữ tử, ở hậu cung không có đặc quyền tùy ý đi lại, cũng không giống các phi tần khác la cà nói chuyện phiếm với nhau.
Hắn không có chỗ dựa, cũng không có bằng hữu, mỗi ngày ở trong tẩm cung đối mặt với hai nô tài, mà nô tài kiêng kị nhất là những chuyện vụn vặt trong cung, đương nhiên cũng sẽ không nhiều lời, hắn cứ như vậy một mình trải qua những ngày tịch mịch.
Còn nhớ rõ trước đây Lăng Phượng cười nhạo hắn cả ngày chỉ ở trong phòng tính toán sổ sách, nhưng cẩn thận ngẫm lại, trừ bỏ tính toán sổ sách ra, hắn còn có thể làm gì!?
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngươi xảy ra chuyện gì?” Thấy Lăng Phượng thần sắc biến đối, Bùi Dật Viễn lo lắng giật nhẹ góc áo hắn hỏi.
Lăng Phượng run rẩy nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của hắn, trong lòng cảm giác tội ác càng sâu, thế là cắn môi lập tức đem Bùi Dật Viễn kéo vào trong lòng.
“Dật Viễn, thực xin lỗi, trẫm cũng không muốn như vậy …”
Lăng Phượng không phải muốn giam cầm hắn tại Lân Chỉ cung, chỉ là hy vọng hắn ở bên cạnh mình mà thôi, chính là…
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Phượng kích động như thế, ở trong lòng ngực của hắn, Bùi Dật Viễn có thể cảm thấy hắn đang run rẩy.
Tuy rằng không rõ là cái gì đã kích thích hắn, Bùi Dật Viễn vẫn kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng hắn trấn an: “Hoàng Thượng, không nên kích động, không có gì đâu.”
Đích xác không có gì, bởi vì Lăng Phượng vì cái gì trở nên thương tâm như thế hắn cũng không biết.
“Dật Viễn!” Hình như sực nhớ điều gì đó, Lăng Phượng lập tức chấn chỉnh *** thần nói, “Trẫm sau này sẽ mang ngươi đi dạo trong hậu cung một chút.”
“Ha… A?” Bùi Dật Viễn bị khiến cho không hiểu ra sao nhưng vẫn nói, “Đa tạ Hoàng Thượng, nhưng mà… Ngươi không bận quốc sự sao?”
“Việc này không tốn bao nhiêu thời gian.” Lăng Phượng đã quyết định!
Dật Viễn thích hắn, cho nên nguyện ý lưu lại bồi hắn, vậy hắn nên vì Dật Viễn, dẫn Dật Viễn ngao du trong hậu cung thì có tính là gì!?
“Nga.” Tuy không hiểu ra sao nhưng Bùi Dật Viễn không cự tuyệt.
Nhưng không chờ Lăng Phượng nói tiếp, Bùi Dật Viễn đã mở miệng trước.
“Hoàng Thượng, chuyện ngươi nói thích ta lúc trước, ta đã có đáp án.”
“Ân?” Không nghĩ hắn thẳng thắn như vậy, Lăng Phượng sửng sốt.
Bùi Dật Viễn gật đầu, rồi mới thực nghiêm túc nói: “Ta hình như cũng thích ngươi, cho nên ta muốn thử xem xem.”
“Thử xem xem?” Lăng Phượng nghe hắn nói trắng ra như thế, cũng cảm thấy thú vị.
“Đúng, thử xem xem hai chúng ta có thể cùng đi đến đâu.”
Bùi Dật Viễn tự hỏi một thời gian, cuối cùng vẫn cảm thấy được trốn tránh không phải biện pháp, nếu thích, vậy dứt khoát thử xem, “thích” này bao nhiêu ma lực, có thể làm cho hai nam nhân đi đến tình cảnh nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.