Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 27:




Lăng Phượng khí lực kinh người đem Bùi Dật Viễn khóa dưới hai cánh tay, làm cho hắn không nhúc nhích được. Viên thuốc hắn bị ép nuốt vào bắt đầu làm cho cơ thể hắn biến hoá quỷ dị. Cảm giác nóng rực cùng dục vọng dần dần thức tỉnh làm Bùi Dật Viễn hoảng sợ không thôi, hắn theo phản xạ muốn chạy trốn, nhưng lại không có đường thoát.
“Hoàng Thượng, buông.” Bùi Dật Viễn dùng hết tia khí lực cuối cùng muốn gọi thần trí Lăng Phượng quay về.
Lăng Phượng làm sao còn nghe vào tai, trong miệng không ngừng nói: “Ngươi là của ta!” Hắn nâng khuôn mặt Bùi Dật Viễn lên điên cuồng hôn.
Bùi Dật Viễn bị hắn hôn đến thở không nổi liều mạng né tránh, nhưng chỉ là vô dụng, cơn nóng cháy từ sâu trong cơ thể làm cho hắn khó chịu vặn vẹo thân mình, kết quả lại dẫn tới bị Lăng Phượng giữ chặt lấy, không hề do dự bắt đầu xé rách quần áo hai người.
Trên mình Bùi Dật Viễn chỉ có một kiện áo lót màu trắng, không tới vài cái đã bị lột trần trụi, da thịt trắng nõn bởi vì ảnh hưởng của dược hiệu mà nhiễm một tầng ửng đỏ, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ càng lúc càng hỗn loạn, dung nhan tuyệt sắc lúc này phơi bày mị thái trước nay chưa từng có, đây là thứ thúc tình tốt nhất không thể nghi ngờ làm hạ thân Lăng Phượng càng thêm căng thẳng, không quản thêm nữa, tay hắn bắt đầu không an phận di chuyển xuống phía dưới tìm kiếm.
Nụ hôn từ mặt rơi dần xuống, Bùi Dật Viễn cảm thụ từng xúc cảm từ môi Lăng Phượng truyền đến, hắn muốn đẩy ra, hắn muốn nói như vậy là không được, nhưng lý trí của hắn bị dược vật dần dần ăn mòn, làm dục vọng muốn khống chế lại bốc lên cao, thân thể nhịn không được hơi hơi phát run.
“A… Không…!” Lúc tay lăng Phượng chạm vào vùng cấm địa, Bùi Dật Viễn lại nhịn không được hô thành tiếng.
Lăng Phượng vươn tay chậm rãi lộng ở phía trước làm cho Bùi Dật Viễn hít thở không thông, khoái cảm kéo tới khiến hắn không thể kiềm chế được, dược vật trong cơ thể quấy phá làm hắn không khỏi vặn vẹo thậm chí nâng eo hùa theo.
Nhưng một tia lý trí vẫn còn tồn tại làm cho Bùi Dật Viễn cảm thấy thật đáng xấu hổ cũng thật thảm thương ── chính mình lại phóng đãng không chịu nổi như thế, chỉ điều này đã làm cho nước mắt hắn không ngừng chảy xuống.
Lăng Phượng dù không thanh tỉnh vẫn thấy được nước mắt của hắn, trong lúc nhất thời không biết có phải là khôi phục được một chút thần trí, hắn ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt đó, sau đó ở bên tai Bùi Dật Viễn thì thầm: “Không phải sợ, không có việc gì …”
“Ân…” Hắn vừa nói vừa di chuyển môi xuống làm hạ thân Bùi Dật Viễn truyền đến một trận dị cảm.
Nơi cấm địa bị một ngón tay khai mở, dị vật tồn tại làm cho Bùi Dật Viễn cảm thấy không khoẻ, hắn khổ sở kêu lên một tiếng đau đớn.
Lăng Phượng vốn kinh nghiệm phong phú, vừa dò xét vừa lấy tay cùng môi không ngừng âu yếm những chỗ mẫn cảm khác, cùng với dược vật hỗ trợ, địa phương vốn chặt chẽ kia rất nhanh trở nên mềm dịu đi.
Bùi Dật Viễn cảm thụ biến hóa trong thân thể, hắn muốn phản kháng, hắn muốn cự tuyệt, nhưng dược tính không cho hắn có lấy một cơ hội nào, Lăng Phượng vỗ về chơi đùa kéo hắn rơi vào bên trong bể ***.
Phủ xúc, khinh nhu, tham nhập, luật động… Hết thảy đều thuận theo tự nhiên mà tiến hành, ánh mắt Bùi Dật Viễn cũng tùy theo sự tình diễn biến dần dần trở nên trống rỗng, mơ hồ, thẳng tiến đến cao trào cuối cùng, nhìn Lăng Phượng ở trên người mình lộ ra biểu tình thỏa mãn, Bùi Dật Viễn cũng mê võng.
Hắn đang làm cái gì?
Hoàng Thượng lại đang làm cái gì?
Hai người bọn họ không phải tốt lắm sao?
Tại sao sự tình lại thành như vậy?
Trải qua cao trào lần thứ nhất cũng không có nghĩa là chấm dứt, nghỉ ngơi một lát, Lăng Phượng lại xoay người Bùi Dật Viễn lại, mà thân thể Bùi Dật Viễn do ảnh hưởng của dược vật cũng trở nên hết sức kỳ quái, hắn vốn ít khi có dục vọng, lúc này dục hoả lại dễ dàng bị khơi mào, hai người lại một phen mây mưa, thẳng đến Lăng Phượng cảm thấy đủ, mới đình chỉ xâm phạm hắn, ngã vào trên người Bùi Dật Viễn trầm trầm ngủ.
Bùi Dật Viễn cảm thấy quá mệt mỏi, không riêng gì thân thể, cả *** thần cũng vậy.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rõ ràng đã quyết định rời xa, tại sao lúc này ông trời lại đùa giỡn với hắn như vậy? Hắn chịu không nổi a!
Đêm nay, hắn không ngủ, chỉ cần nhất nhắm mắt lại, sẽ thấy bộ dáng chính mình không biết hổ thẹn không ngừng rên rỉ lắc lư, hắn không có dũng khí đối mặt với sự thật này.
Chỉ chớp mắt, phía chân trời rõ dần, lại là một buổi sáng sớm.
Hôm nay cũng như mọi ngày, Tiểu An tử cùng Kiều Dương theo thời gian cố định, chuẩn bị tốt dụng cụ rửa mặt đem đến phòng cho chủ tử, đến trước của phòng, Tiểu An tử dựa theo lễ tiết gõ cửa, nhưng hôm nay còn chưa dùng sức cửa đã bị mở ra..
Hai người cùng cảm thấy kỳ quái, tò mò ló đầu vào thăm dò, liền nhìn thấy ngay một màn.
Hương vị mãnh liệt bên trong gian phòng nói cho bọn họ biết chuyện đã xảy ra đêm qua, hơn nữa nhìn thấy chủ tử cùng Hoàng Thượng không mặc quần áo cùng ngủ trên giường thì đã quá rõ ràng, Tiểu An tử không cẩn thận tuột tay đem bồn rửa mặt rơi trên mặt đất.
Trong lúc hai người hết sức kinh ngạc, Lăng Phượng cũng bị tạp âm đánh thức, ngáp một cái chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy hết thảy cũng làm hắn ngạc nhiên không thôi.
“Hoàng, Hoàng Thượng thứ tội!” Hai người đứng ở cửa lập tức quỳ rạp xuống đất, “Bọn nô tài không biết Hoàng Thượng ở đây, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.”
“Nơi này là…?” Lăng Phượng bởi vì đêm qua say rượu mà đầu ẩn ẩn đau, hắn nhìn xuống dưới thân thì bắt gặp Bùi Dật Viễn cũng thẳng tắp nhìn hắn, hai người không khoảng cách, một màn phóng đãng đêm qua chậm rãi di động qua óc của hắn.
“Dật… Viễn?” Hắn khó có thể tin nhìn chăm chú khuôn mặt Bùi Dật Viễn.
Mộng cảnh đêm qua lại là sự thật, hắn cường thủ hào đoạt y, còn dùng đến cống phẩm, hắn *** tường nhớ rõ chi tiết này, Dật Viễn có giãy dụa, có phản kháng, thế nhưng hắn lại…
“Đi ra ngoài, đi ra ngoài nhanh lên!” Lăng Phượng đối hai người đang quỳ ở cửa hô to.
Hai người bọn họ coi như là thức thời, Tiểu An tử thậm chí không thu thập chậu rửa mặt bị đánh rớt ngoài cửa, đi như chạy trốn.
Bọn họ đi rồi, Lăng Phượng mới nhẹ nhàng thở ra, ít nhất bộ dáng hiện giờ của Bùi Dật Viễn sẽ không bị người bên ngoài nhìn thấy, lúc này hắn mới chậm rãi xoay người nhìn Bùi Dật Viễn.
“Dật Viễn, ta…” Lời vừa đến miệng Lăng Phượng lại hoảng sợ cảm thấy mình không biết nói gì, qua thật lâu mới nghẹn ra một câu, “Thực xin lỗi.”
Bùi Dật Viễn không lên tiếng, như trước thẳng tắp nhìn hắn, ánh mắt này làm Lăng Phượng ngồi mà có cảm giác kim châm phải mông.
“Dật, Dật Viễn, không cần như vậy.” Lăng Phượng cách thay đổi bầu không khí xấu hổ, “Trẫm không phải cố ý … Nhưng ngươi không cần lo lắng, trẫm sẽ bồi thường cho ngươi.”
Nhưng Bùi Dật Viễn vẫn không phản ứng, Lăng Phượng nhất thời nóng nảy, liều mạng lấy lòng hắn nói: “Trẫm đem cho ngươi những thứ thú vị a! Ngươi muốn gì? Nói cho trẫm, chỉ cần trẫm có thể làm được, liền nhất định cho ngươi.”
Nghe lời hứa hẹn, Bùi Dật Viễn có chút tuyệt vọng.
Có lẽ ở trong lòng Lăng Phượng nghĩ chỉ cần cho hắn vật chất là hắn thỏa mãn, còn những thứ khác đều vô tâm!
“Chờ…” Lăng Phượng vừa định đỡ Bùi Dật Viễn nằm xuống nghỉ ngơi, liền bị hắn né tránh cánh tay vươn tới.
“Hoàng Thượng, thỉnh tự trọng.” Bùi Dật Viễn khàn khàn lên tiếng, chuyện ngày hôm qua làm tiêu hao hết khí lực của hắn.
Hắn cự tuyệt Lăng Phượng dìu đỡ, nằm sang một bên, không có nhiều lời, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Lăng Phượng một cái cũng không.
“Dật Viễn, ngươi không nên tức giận… Trẫm…”
“Ta không có tức giận.” Bùi Dật Viễn xoay lưng về phía hắn, “Thỉnh Hoàng Thượng trở về đi.”
“Trẫm…” Lăng Phượng còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Bùi Dật Viễn không lòng dạ nào nghe hắn nói, hắn cũng không nhiều lời nữa.
Mặc quần áo xuống giường, mơ hồ nhìn thấy dấu vết phóng túng để lại trên người Bùi Dật Viễn, Lăng Phượng trong lòng trầm xuống.
“Trẫm buổi tối trở lại thăm ngươi.” Nói xong, hắn cũng vội vàng ly khai tẩm điện.
Không phải hắn muốn trốn tránh, mà là không muốn mất đi Dật Viễn, cho nên Lăng Phượng muốn lấp liếm chuyện mình dùng dược.
“Ngưng xuân hoàn” là cực phẩm xuân dược, vì phòng ngừa thê thiếp bên ngoài…mà phối trí mật dược, chỉ có thể dùng khi mập hợp, dược vật phác tác làm người kia sinh ra dục vọng, nhưng do dược tính cực kỳ mãnh liệt, cần cẩn thận dùng, bởi vì hắn nhất thời xúc động mà dùng trên người Bùi Dật Viễn, chuyện này hắn phải nói như thế nào mới được a!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.