Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 30:




Đứa nhỏ của Thục phi đã không còn!
Ngự y nói là do bị kinh hách cùng với ngoại lực từ bên ngoài, còn Thục phi một mực cho là ở trong nước cảm thấy có người đá mình một cước, chuyện này căn bản không cần giải thích, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, lúc ấy ở trong nước chỉ có Bùi Dật Viễn cùng Thục phi, nếu những gì nàng nói là sự thực, hung thủ không ai khác chính là Bùi Dật Viễn.
Lăng Phượng vì việc này phiền lòng không thôi, bởi vì ngự y còn nói bào thai đã mất là một nam hài, cho nên ngay cả triều thần lúc lâm triều cũng vì việc này mà liên tục thượng tấu việc phế phi. Nói là Thần phi trong lòng mưu tâm, giết chết long tử, nên phế truất.
Bọn họ một nửa chân thành một nửa dối trá, Lăng Phượng làm sao không biết, trong cung có nam phi xinh đẹp, đối với các quan gia có nữ tử thì đó là kẻ địch, vì việc tuyển tú nữ cũng vậy, vì ngai vàng hoàng hậu tương lai cũng thế, người nam nhân này là một khối chướng ngại vật.
Thế nhưng tư tâm quấy phá, hắn một chút cũng không muốn buông tha cho Dật Viễn, cho dù đứa bé này thật sự do Dật Viễn đá sảy, Lăng Phượng cũng vẫn muốn giữ hắn lại bên cạnh mình… Cố chấp như thế ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng là vì cái gì.
Thật sự là làm người ta buồn rầu!
Qua năm ngày, tình hình Thục phi cũng đã ổn định, nhưng nàng một mực khẳng định Bùi Dật Viễn hại nàng mất đứa nhỏ, Lăng Phượng nhìn nàng vài lần, đều thấy nàng rơi lệ đầy mặt, trong miệng còn không ngừng nói Lăng Phượng phải trừng phạt thủ phạm kia, Lăng Phượng tâm không đành, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng, trong lòng mâu thuẫn tràn ngập.
Lăng Phượng một mặt không tin là do Bùi Dật Viễn làm, mặt khác không khỏi nghĩ nếu Bùi Dật Viễn thật sự làm như thế, thì hắn phải làm sao.
Áp lực từ nhiều phía làm Lăng Phượng cảm thấy như có gánh nặng ngàn cân, lại còn có chuyện ngoài ý muốn, đó là phản ứng của Triệu thừa tướng.
Ái nữ bị thương nặng như thế, còn tưởng rằng hắn sẽ cố gắng trình tấu việc phế phi, thế nhưng hắn không hề, trên mặt của hắn cũng đầy mâu thuẫn cùng nghi hoặc như Lăng Phượng, vì sao như vậy thì không ai biết.
Hết thảy nên có câu trả lời, hơn nữa càng nhanh càng tốt, Lăng Phượng suy tư thật lâu, muốn ngăn chặn lời chỉ trích của mọi người lại không để cho Bùi Dật Viễn rời xa mình tựa hồ chỉ có một phương pháp.
Thế là, ngày hôm đó, Lăng Phượng lấy thân phận hoàng đế đi tới Lân Chỉ cung, hắn mang đến thái giám chuyên ghi chép công việc hậu cung, muốn đem chuyện này kết thúc.
Bọn họ đi vào Lân Chỉ cung, nhìn cung điện hơi có vẻ tiêu điều, Lăng Phượng bất đắc dĩ thở dài. Đi vào trong cung, bên trong thanh tĩnh như trước, hai cung nhân cũng ở bên trong điện hầu hạ, không thấy có người đến nghênh đón thánh giá.
Bởi vì thân phận lần này đặc thù, Lăng Phượng không tiến vào tẩm cung gặp Bùi Dật Viễn, mà ở lại tiền điện, rồi phái người đi tuyên, không lâu sau Bùi Dật Viễn liền cùng hai cung nhân đi tới trước mặt Lăng Phượng.
“Dật Viễn tham kiến Hoàng Thượng.” Không đợi đứng vững, Bùi Dật Viễn liền quỳ xuống hành lễ, không hề đứng dậy.
Kiều Dương cùng Tiểu An tử thấy vậy kinh hồn táng đảm, chỉ sợ chủ tử không đứng dậy nổi, đang muốn hướng Hoàng thượng cầu tình liền bị Lăng Phượng cắt ngang.
“Dật…” Lăng Phượng vừa muốn vươn tay đỡ hắn, nhưng nhìn đến hai nô tài đứng hai bên, cuối cùng vẫn không bước qua, “Lớn mật Thần phi, ngươi có biết tội của ngươi không?”
“Tội…?” Bùi Dật Viễn buông tay xuống, thanh âm có chút khàn khàn hỏi lại.
“Đứa nhỏ của Thục phi, hoàng nhi của trẫm … Không phải bị ngươi đá mới sảy sao?”
Lăng Phượng đối với việc này bán tín bán nghi, hắn hiểu rõ Bùi Dật Viễn không phải kẻ tiểu nhân, thế nhưng Thục phi cứ một mực khẳng định, ngự y cũng nói là chịu ngoại lực ảnh hưởng, điểm này nói đi nói lại mãi không thông, cho nên hôm nay hắn tự mình đến hỏi đáp án từ Bùi Dật Viễn!
“Bị ta đá sảy?” Bùi Dật Viễn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ cúi đầu lặp lại.
Kiều Dương nhìn chủ tử như vậy, thật sự là không đành lòng, thế là nàng vội vàng quỳ xuống nói: “Hoàng Thượng, không phải, không phải là lỗi của chủ tử, là ta, là ta đẩy nương nương xuống nước, hết thảy đều là lỗi của nô tỳ.”
“Cái gì?” Lời của nàng làm cho Lăng Phượng cả kinh.
Đang muốn tiếp tục hỏi tội, Bùi Dật Viễn bỗng nhiên mở miệng.
“Hoàng Thượng, tội không phải của nàng, là lỗi của ta.”
“Ngươi thừa nhận?”
“Không phải, chủ tử, không phải!”
Kiều Dương ngày thường kiên cường, nhưng thái độ hôm nay rất khác thường, nàng vừa khóc vừa đỡ lấy chủ tử, nức nở không ngừng, muốn nhận tội vào mình.
Nhưng Bùi Dật Viễn không cho nàng cơ hội, hỏi ngược lại Lăng Phượng: “Hoàng Thượng, ta thừa nhận thì như thế nào? Không thừa nhận thì như thế nào?”
“Nếu thừa nhận thì là tử tội, nhưng trẫm niệm tình ngươi, quyết định đem ngươi đày đến lãnh cung, vĩnh viễn không được ra khỏi cung.” Lăng Phượng ích kỷ, hắn cho rằng chỉ cần còn ở trong hoàng cung, thì có thể nhìn thấy Dật Viễn, “Nhưng nếu không thừa nhận, trẫm sẽ tra rõ việc này, nếu thật sự ngươi vô tội, trẫm sẽ không cho phép người khác vô duyên vô cớ đổ tội cho ngươi!”. Được copy 𝙩ại ⩵ 𝙩r𝙪m𝙩r𝙪y 𝔢n﹒Vn ⩵
“Tra rõ…” Bùi Dật Viễn thấp giọng.
Thân thể suy yếu của hắn đã sớm chống đỡ không được, may mắn Tiểu An tử ở bên cạnh nâng đỡ, Lăng Phượng mới không phát hiện.
“Trẫm sẽ không oan uổng cho người tốt, cho nên ngươi không cần lo lắng.”
Lăng Phượng hiên ngang lẫm liệt nói, nhưng chỉ cần là người thông minh nghe liền hiểu, lời này có nghĩa là: cho dù là lừa dối cũng tốt, chỉ cần không thừa nhận mình làm, sẽ bình an vô sự.
Mệnh lệnh này chất chứa cả tâm tư Lăng Phượng, nói hắn vô tình cũng được, không muốn chịu trách nhiệm cũng được, vì Bùi Dật Viễn hắn sẽ làm vậy!
Kiều Dương nghe xong lời này sinh ra một tia hy vọng, nhưng câu trả lời dứt khoát của Bùi Dật Viễn lại vượt ra ngoài dự đoán của mọi người: “Đúng vậy, là ta làm, ta đá nàng, cho nên đứa nhỏ mới mất.”
“Cái gì!?”
Những lời này đều bị thái giám ghi chép ghi lại toàn bộ, một chữ cũng không sót.
“Bùi Dật Viễn!” Lăng Phượng nghe vậy, tức giận gọi thẳng tên của hắn.
Tại sao hắn phải trả lời như thế? Tại sao không phủ nhận? Dật Viễn chán ghét ở lại bên cạnh hắn như thế sao?
“Chủ, chủ tử!” Ngay cả Tiểu An tử cũng không nhịn được kéo vạt áo hắn nhắc nhở.
Chẳng lẽ chủ tử bị bệnh hồ đồ sao!?
Nhưng Bùi Dật Viễn không thay đổi chủ ý, nói như trước: “Đúng vậy, là ta làm, mọi chuyện là như vậy, cho nên Hoàng Thượng không cần tra rõ …”
“Ngươi tại sao phải làm như thế!?”
Nếu không phải có nhiều người đang ở đây, chỉ sợ Lăng Phượng đã vọt tới trước mặt Bùi Dật Viễn túm lấy hắn chất vấn.
“Lý do… Hoàng Thượng đã biết không phải sao?” Bùi Dật Viễn khinh miêu đạm tả, Lăng Phượng thủy chung chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, “Hoàng Thượng có biết, chuyện đêm đó đối với ta mà nói có bao nhiêu khuất nhục không?”
“…!”
Là trả thù, trả thù chuyện đêm hôm đó!
Lăng Phượng ngạc nhiên nhìn người đang quỳ trước mắt, tuy nhìn không thấy ánh mắt của hắn, hình như có thể cảm giác rằng hắn đang cười nhạo mình.
“Hoàng Thượng thích đứa nhỏ, thì ta đây cướp hắn đi, a… Trả thù thật hoàn mỹ.”
“Bùi Dật Viễn, ngươi…!”
Ngươi cũng nên biết không phải trẫm thích đứa nhỏ, mà là nếu có đứa nhỏ mới có thể tiếp tục lưu ngươi ở bên cạnh a!
Lăng Phượng không nói thêm gì nữa, chuyện cho tới bây giờ giải thích hay không cũng không còn quan trọng …
Ngươi vô tình thì không nên trách trẫm vô nghĩa!
“Thần phi đối với hành vi phạm tội của mình đã thẳng thắn thú nhận, người đâu, đem hắn biếm lãnh cung, vĩnh viễn không được ra ngoài!”
“Tuân chỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.