Tiền Đồ Vô Lượng

Chương 61:




Lệnh huỷ bỏ hậu cung vừa ban ra, không chỉ nói riêng Hiền phi, các tần phi đều vắt hết óc nghĩ mọi cách muốn lưu lại, thậm chí tới cuối cùng không quản gốc gác của nhau, quan hệ tỷ muội ngày thường chỉ trong một đêm cũng trở mặt thành thù.
Ngắn ngủn trong năm ngày, Bùi Dật Viễn nghe được những bí văn cung đình vượt quá sự hiểu biết của hắn, nào là đầu độc hại cung nữ, lén hối lộ, cái gì cần có đều có, đến lúc Lăng Phượng bị tức gần chết thì ngay cả hắn cũng thật sự nghe không nổi nữa.
Tuy nói lúc trước trước mặt triều thần Lăng Phượng xuất ra danh sách, nhưng trên thực tế căn bản là nói liều. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn làm sao có thể tra ra sự tình vụng trộm này? Tuy rằng hắn biết loại sự tình này có tồn tại trong hoàng cung, thế nhưng thật không ngờ một khi tuyên bố giải tán hậu cung, đám nữ nhân này thật sự không biết sống chết như thế, hoàn toàn không để lối thoát đem toàn bộ phơi bày.
Đêm nay, Lăng Phượng tựa như bị thương dựa vào lòng ngực Bùi Dật Viễn, mọi người đều biết hôm nay Lăng Phượng cần an ủi, ngay cả Tiểu Lăng cũng không đến quấy rầy hai người bọn họ.
Bùi Dật Viễn dưới sự chiếu cố của Lục đại phu thân mình ngày càng chuyển tốt, hiện giờ coi như có thể đi lại tự nhiên, hắn tựa vào giường, Lăng Phượng gối lên trên đùi hắn, hai tay chặt chẽ khoá trụ vòng eo hắn, mặt co mày cáu, giống như hài đồng bình thường làm nũng với mẫu thân, Bùi Dật Viễn thân thủ đưa tay muốn vuốt ve sợi tóc Lăng Phượng tản ra, nhưng ngón tay còn chưa đụng tới, đã bị Lăng Phượng kéo qua đặt ở bên miệng hôn.
” Dật Viễn, không phải ngươi đã sớm biết đám Thần phi này tác quái rồi chứ?”
” Không, ngoại trừ Thục phi cùng Hiền phi ra, ta căn bản không biết đến các tần phi khác.” Bùi Dật Viễn nói chính là lời nói thật.
Mà trên thực tế, cũng từng có mấy tần phi từng ngẫu nhiên khoe khoang hướng hắn thị uy, bất quá hắn không lưu tâm, chẳng qua là Hiền phi cùng Thục phi khiêu khích rất trực tiếp, còn liên tiếp hoài thai, mới khiến hắn lưu tâm.
Lăng Phượng nghe xong có chút buồn bực, “Nhưng ngươi vẫn che giấu chuyện Thục phi giả có thai.”
Vừa nghĩ Việc này Lăng Phượng liền hận!
Nếu không phải nữ nhân không biết xấu hổ kia nói mình bị Dật Viễn làm sảy thai, Dật Viễn sẽ không đến nỗi chịu nhiều khổ sở như vậy, làm hại hắn xém mất đi Dật Viễn mà không tự biết, còn kém một chút, hắn sẽ biến thành “Triệu Bá Ân” thứ hai.
Không chỉ như thế, sau khi hắn kiểm chứng những gì Hiền phi nói về Lý thái y, cái kẻ nhát gan sợ phiền phức kia liền lập tức nhận tội, thậm chí còn nói cho hắn kế hoạch hãm hại Bùi Dật Viễn của Thục phi, bất quá việc này Lăng Phượng không để Bùi Dật Viễn biết.
Thật sự là ác độc, cùng nương của nàng giống nhau như đúc!
” Ta đã muốn giải thích.” Bùi Dật Viễn thở dài.
Hắn cũng không muốn gạt người, không phải là Lăng Phượng thích đứa nhỏ đến thế sao, hắn nghe thấy sẽ thương tâm hay sao? Ai lại biết Lăng Phượng chú ý không phải ‘đứa nhỏ’ mà là ‘người thừa kế’ chứ? Tưởng rằng hắn muốn vào lãnh cung sao? Thật là......
“Ai......” Biết đây không phải lỗi của Bùi Dật Viễn, Lăng Phượng thật sâu thở dài một tiếng.
Hiền phi bị cưỡng bách bất đắc dĩ đem chuyện nói hết ra, rất thẳng thắn thú nhận.
Thục phi hoài thai là giả, rơi vào trong nước cũng là kế hoạch của hai nàng, khi đó bụng Thục phi đã quấn vải bông tẩm máu, vải bông vào nước nàng liền dùng sức đè ép, như vậy liền thành máu loãng, sau đó nàng một tay giữ chặt Bùi Dật Viễn, đem máu lây dính vào chân Bùi Dật Viễn, độc nhất phụ nhân tâm, dùng để hình dung nàng là thích hợp nhất.
” Dật Viễn, ngươi có chê cười trẫm thực không có mắt hay không?” Lăng Phượng buồn bực hỏi.
Bùi Dật Viễn lắc đầu, “Sao lại như vậy, chuyện này thường xảy ra trong hậu cung, bất quá những vị đế vương trước kia chưa bao giờ nói ra thôi, mà hiện giờ ngươi muốn giải tán hậu cung, các nàng đương nhiên vì bảo hộ chính mình mà hy sinh người khác......”
“Nữ nhân a...... Thật sự là dối trá, vẫn là Dật Viễn ngươi tốt nhất!” Lăng Phượng nói, vô cùng thân thiết ôm sát hắn.
” Không nên nói như thế.” Bùi dật gõ gõ trán hắn một chút, “Các nàng cũng là thân bất do kỷ, hậu cung là nơi bức nữ nhân vào đường cùng...... Đúng rồi, nói lại, ngươi quyết định xử trí tần phi phạm tội như thế nào?”
Sau đại điển lập hậu ba ngày, Bùi Dật Viễn tin tưởng Lăng Phượng sẽ không phạt quá đáng, thế nhưng không khỏi lo lắng, cho nên dò hỏi.
” Còn có thể thế nào, người ta đều có lai lịch, nhiều nhất liền phạt chút bạc......còn Thục phi...... Trẫm thật sự rất muốn phế nàng rồi mới sung quân biên cương.” Lúc nghe nàng giả có thai Lăng Phượng đã có ý tưởng này.
Bùi Dật Viễn vừa nghe có chút khó xử hỏi lại: “Vậy ngươi phải giải thích với Thừa tướng thế nào?”
Hắn đối với việc Thừa tướng cưng chiều nữ nhân sớm có nghe thấy, bằng không nàng cũng sẽ không làm càn như vậy, nếu như Lăng Phượng nặng tay một chút, vậy không tức chết Triệu thừa tướng không được, Lăng Phượng...... Bỏ được thần tử này sao?
“Lão Thừa tướng a...... Cũng đến lúc cáo lão hồi hương rồi......” Lăng Phượng thấp giọng.
Bùi Dật Viễn có chút khó có thể tin, nhưng giọng điệu Lăng Phượng cũng không giống như nói đùa.
” Ta cảm thấy thật kỳ lạ, thời điểm ta hôn mê, ngươi rốt cuộc nghe được chuyện gì mà trở nên quyết đoán như vậy?” Nguyên bản Bùi Dật Viễn không tính toán truy cứu, thế nhưng cho đến ngày nay hắn không thể không nhìn thẳng vào chuyện đó.
Rốt cuộc là sức mạnh nào có thể làm cho Lăng Phượng chuyển biến dường này.
” Một cố sự mà thôi.” Lăng Phượng qua loa đáp, “Một cố sự bi thương.”
” Chuyện xưa chung quy là chuyện xưa, học được chút ít gì đó là có thể, nhưng không cần phải … tưởng là thật.”
Bùi Dật Viễn tự nhận hiểu biết cá tính của Lăng Phượng, hoàng đế này là người trọng cảm tình, có lẽ hắn đã đem bi thương của cố sự tưởng xem là thật mới dẫn đến có đủ loại dị trạng ngày hôm nay.
“Trẫm biết.” Lăng Phượng nói vòng vo rồi kéo Bùi Dật Viễn xuống khiến hai người đối mặt nhau.
“Dật Viễn, trẫm thích ngươi, thực thích.”
” Sao đang hảo hảo lại nói chuyện này?” Bùi Dật Viễn cười khẽ hỏi.
Lăng Phượng thấy hắn cười, chính mình cũng cười lên, “Không có gì, chính là muốn cho ngươi biết, ân...... Dật Viễn, ngươi sẽ theo trẫm suốt đời chứ?”
” Ngươi cho ta bổng lộc hoàng hậu, ta sẽ theo ngươi cả đời.”
“A...... Đúng là những lời Dật Viễn sẽ nói.” Phượng mỉm cười thay đổi tư thế, đem đối phương nhét vào trong lòng, “Yên tâm trẫm sẽ cho ngươi bổng lộc hoàng hậu, đem ngươi dưỡng mập mạp, sau đó chúng ta liền như thế qua cả đời......”
Cho dù thiên kim cũng khó mua được ấm áp của giờ này khắc này, để cho ngày hạnh phúc như vậy có thể kéo dài, Lăng Phượng cuối cùng cũng hạ quyết định!
Hôm sau, hậu cung tần phi từng người bị trả lại về nhà, mà duy nhất Thục phi bị ép vào đại lao, Triệu thừa tướng nghe thấy tin tức lập tức chạy tới, muốn hướng Hoàng thượng để hỏi rõ ràng, nhưng hoàng đế không gặp, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể lui mà cầu tiến, đi thiên lao thăm nữ nhi.
Bị vào thiên lao oán khí trong lòng Thục phi không cần nói cũng biết, nghe được những người khác nói là Hiền phi vạch trần nội tình của nàng, lại là một cỗ hận ý mà sinh, trong nhà giam lạnh như băng nàng suy tư đã lâu, cuối cùng nàng đem hết thảy tính ở trên đầu Bùi Dật Viễn.
Nếu không phải hắn lúc đó tiến cung, sẽ không có nhiều chuyện như vậy, một người nam nhân mà thôi, bằng cái gì giành được sự sủng hạnh của Hoàng Thượng như vậy
” Tư Dung.” Lúc Triệu thừa tướng thấy được ái nữ mặc tù phục ngồi ở trong lao, trong lòng căng thẳng.
Vừa muốn đi lên an ủi hai câu, lại không nghĩ Thục phi mở miệng trước: “Cha, ngươi vì sao không dựa theo lời nói của ta đi làm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.