Tiên Hà Phong Bạo

Chương 217.22: Gia chủ Trương thị




Dưới vô cùng vô tận bảo vật và tài nguyên tu luyện, không có gì là không thể thực hiện, tốc độ tu luyện chậm, có thể tăng phúc nhanh hơn. Cảnh giới không đủ, có thể tu bổ củng cố: thậm chí thiên phú không tốt, có chút linh đan nghịch thiên, còn có thể thay đổi linh căn. Tiền đề là, ngươi phải nắm giữ cũng đủ tài nguyên tu luyện và Thiên Địa linh bảo có liên quan với Tu Giới chiến tranh đề tài này, Sở Đông không có nói thêm gì nữa, tiện đà lại bắt đầu nói đến kỳ văn dị sự phát sinh trong Hoàng Long Thành, Phương Thiên Trọng Thành.
Theo thời gian chuyển dời, người đến Trương gia chúc mừng càng ngày càng nhiều, bốn phía người càng lúc càng đông.
Ngay một khắc này, bên ngoài truyền đến một thanh âm:
- Đông Phương thiếu chủ mang đến một khối Lục Tinh Kỳ Thạch, một kiện đỉnh cấp pháp khí, thượng đẳng Luyện Tàm Ti một cân, linh nguyên tệ tám mươi tám vạn, làm quà chúc mừng sinh nhật mười sáu tuổi của đại tiểu thư.
Trong cả Linh Lâu hơi yên lặng một chút, lập tức lại khôi phục náo nhiệt.
- Đông Phương Bá! Hắn cũng đến sao?
Không ít đệ tử Trương thị gia tộc thầm giật mình.
- Ha ha ha...Bản thiếu chủ đưa lên hậu lễ như vậy, Trương gia sẽ không phải đến một kẻ giống người tới nghênh tiếp.
Đông Phương Bá cười một tiếng dài, lạnh lùng ngưng mắt nhìn tên gia phó bên cạnh, người sau dưới khí thế cường đại của Luyện Thần Tiên Sư, hai chân đang run rẩy.
Hắn chắn tại cửa vào Linh Lâu, vẫn không nhúc nhích, hai bên trái phải đứng một nam một nữ, phía sau còn có một vị lão giả gầy gò.
Kể từ đó, khách nhân còn lại cũng không dám từ nơi này ra vào.
Trên tràng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Đông Phương Bá này là cố ý muốn đến quấy rối?
- Từ huynh, Sở huynh... Chúng ta xuống phía dưới.
Trương Phong hừ lạnh một tiếng, gọi tới mấy người, đi xuống dưới lầu.
Bộp bộp bộp!
Mấy thân ảnh từ trên Linh Lâu trực tiếp hạ xuống, dẫn khởi một mảnh ồ lên.
Người tới mấy người, chính là Trương Phong, Từ Huyền, Sở Đông.
- Đông Phương Bá, ngươi nếu là cố ý quấy rối, Trương gia ta không ngại trả về hạ lệ của ngươi đâu.
Trương Phong đối diện, một thân chính khí dâng trào.
- Có Trương thiếu chủ tự mình nghênh tiếp, phân lượng và thành ý này tự nhiên là đủ.
Đông Phương Bá cười nhạt một tiếng, ánh mắt thoáng từ trên mặt Từ Huyền, lộ ra một tia quỷ dị:
- Chậc chậc, đều là lão bằng hữu a.
Đối mặt Đông Phương Bá khiêu khích như thế, thần sắc Từ Huyền bình tĩnh như thường, thế nhưng khi ánh mắt của hắn rơi xuống trên người một nam một nữ phía sau Đông Phương Bá, sắc mặt chợt biến đổi.
Một nam một nữ này chính là Dương Tiểu Thiến và Ngụy sư huynh lúc trước thất tung.
Dù cho Từ Huyền sớm có chuẩn bị tâm lý, thế nhưng khi Dương Tiểu Thiến và Ngụy sư huynh theo Đông Phương Bá đi tới tham gia đại điển sinh nhật của Trương Vũ Hàm, hắn vẫn như trước giật mình không nhỏ.
Hai vị đã từng là đồng môn đệ tử, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động phản bội, gia nhập trận doanh kẻ địch Đông Phương gia.
- Từ Huyền tiểu huynh đệ, đang cảm thấy rất ngoài ý muốn sao? Hai vị sư huynh muội của ngươi, chọn cành cao mà đậu, trở thành nhị đẳng khách nhân của Đông Phương gia tộc, Đông Phương Bá ta cũng lập tức trọng dụng bọn họ, không thiếu một phân một hào, dành cho bọn họ đãi ngộ phong hậu. Nếu như Từ huynh đệ nguyện ý, Đông Phương gia cũng tùy thời mở rộng đại môn cho ngươi, Trương gia có thể cho ngươi đãi ngộ, Đông Phương gia ta có thể đưa ra gấp đôi!
Đông Phương Bá ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào hai mắt Từ Huyền.
Lời vừa nói ra, lấy Trương Phong dẫn đầu Trương gia đệ tử, sắc mặt nhất thời biến đổi, không ít đệ tử gia tộc, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền đã sản sinh biến hóa vi diệu.
Trong lòng Từ Huyền càng phát lạnh một cái, Đông Phương Bá này thật giỏi một kế ly gián, vừa mới thấy mắt liền sử xuất chiêu thức bực này. Ai nói người này chỉ có kiêu căng bá đạo, tham dục dâm sắc?
Hắn không có đáp lời Đông Phương Bá, tự tiếu phi tiếu quan sát Dương Tiểu Thiến và Ngụy sư huynh:
- Nhị vị đã đi Đông Phương gia tộc, sao không lên tiếng kêu gọi, để ta cùng Nhạc sư huynh lo lắng vô ích.
- Hừ, Từ Huyền, bớt làm ra vẻ cho ta. Gia nhập Đông Phương gia, là chúng ta tự do lựa chọn, người không vì mình trời tru đất diệt.
Ngụy sư huynh hừ lạnh một tiếng, trả lời lại một cách mỉa mai.
- Ừm, có đạo lý.
Ánh mắt Từ Huyền lại rơi xuống trên người Dương Tiểu Thiến, cười dài nói:
- Dương cô nương ngươi lại là cái lý do gì?
Hắn không hề lấy Dương sư muội để xưng hô, biểu thị từ nay một đao lưỡng đoạn, địch ta phân minh.
Dương Tiểu Thiến vẫn xinh đẹp động nhân như trước, trong mắt chớp động tiếu ý:
- Từ sư huynh hà tất tuyệt tình như thế? Chúng ta là đồng môn, cùng nhập Phong Vũ Môn, cùng gặp diệt môn chạy trốn, hôm nay đi tới Hoàng Long Thành, chỉ là đều tự lựa chọn khác nhau mà thôi. Ta không có thiên phú kinh người như Du sư muội, cũng không có ưu thế được thiên hậu đãi như Trương đại tiểu thư, càng không có gặp được số phận nhân sinh thay đổi như Từ sư huynh. Ta cũng nên lo lắng vì tộc nhân, vì Dương mẫu, và vì nhân sinh của bản thân trong tương lai. Làm nữ nhân, ta chỉ có thể đi theo cường giả, gia nhập Đông Phương gia tộc, đây là lựa chọn sáng suốt nhất.
Từ Huyền không khỏi động dung, từ ngày đó tại Vọng Tiên Thai bắt đầu, hắn đã có chút nhìn không thấu Dương Tiểu Thiến nữ nhân này.
- Tiểu Thiến...
Thanh âm run rẩy bi thảm, từ một góc đại viện Linh Lâu truyền đến.
- Nhạc sư huynh.
Dương Tiểu Thiến nhìn thiếu niên tuấn mỹ ngày xưa, lúc này đập vào mắt là vẻ mặt bi thống tới tận xương tủy, trong mắt thoáng hiện một tia không đành lòng.
Tại Phong Vũ Môn, nàng cùng Nhạc Phong làm bạn nửa năm, nếu nói xong toàn bộ không có cảm tình, vậy cũng là không có khả năng.
- Tiểu Thiến, ngươi nói cho ta biết ngươi là bị ép buộc, đúng hay không?
Nhạc Phong ở trong vạn phần bi ai, còn ký thác một tia hy vọng cuối cùng.
- Không, Nhạc sư huynh! Ta là tự nguyện gia nhập Đông Phương gia tộc tộc, tiểu Thiến năm xưa sở dĩ lựa chọn cùng ngươi ở một chỗ, thầm nghĩ để bản thân ở trong môn phái có nơi sống yên ổn. Sau này phát hiện, ta vẫn chưa từng thực sự thích ngươi.
Trên mặt Dương Tiểu Thiến có một phần áy náy, tựa hồ chân chính phát ra từ nội tâm.
Nhạc Phong nghe vậy, như bị sét đánh, như trúng định thân, đứng bất động tại chỗ như tượng điêu khắc.
- Vị Nhạc sư huynh này, Đông Phương gia tộc cũng mở rộng đại môn cho ngươi. Dương sư muội của ngươi, bản thiểu chủ còn chưa động mảy may, Đông Phương Bá ta mặc dù háo sắc, nhưng còn không ép buộc nữ tử đệ trong tộc, trừ phi là các nàng cam tâm tình nguyện... Nếu như tới chậm, ngươi khả năng sẽ không có cơ hội.
Đông Phương Bá lấy ngữ khí quỷ dị khó dò, dị thường nhu hòa nói với Nhạc Phong. Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Đông Phương Bá! Ngươi câm miệng cho ta, lẽ nào muốn bản thiểu chủ đem ngươi đuổi ra khỏi nhà.
Thân ở một bên, Trương Phong thực sự nhịn không được, triệt để tức giận.
Đông Phương Bá này vừa gặp mặt đã bắt đầu đục khoét nền tảng, một người không thành, lại đổi một người khác, quả thực không coi ai ra gì.
- Ai! Trương thiếu chủ cần gì nổi giận, ta đây không phải đang giúp ngươi khảo nghiệm trung thành của gia tộc đệ tử sao?
Đông Phương Bá cười khổ lắc đầu.
- Đông Phương Bá! Ngươi cũng quá coi thường Nhạc Phong ta, vết sẹo trên mặt này chính là vì ngươi lưu lại, một ngày ngươi còn sống trên đời, vết sẹo này sẽ vĩnh viễn thúc giục Nhạc mỗ.
Nhạc Phong thân thể đứng thẳng bất động, không hiểu khẽ động, toả ra một cổ sát khí hung lãnh, trong mắt chớp động cừu hận khắc cốt minh tâm.
Từ Huyền thầm nghĩ bất hảo, một khi Nhạc Phong xuất thủ, vô luận là Đông Phương Bá, hay là lão giả khô gầy hộ tống phía sau hắn, đều có thể trong khoảnh khắc lấy đi tính mạng, hoặc giả đánh cho hắn tàn phế. Lấy thân phận Đông Phương thiếu chủ, quang minh chính đại tự vệ sát nhân, coi như là Trương gia cũng vô lý che chở.
Trong mắt Đông Phương Bá lóe ra vẻ trêu tức, nhưng thật ra rất chờ mong Nhạc Phong động thủ.
Nhạc Phong hít sâu một hơi, sát khí và và cừu hận cừu hận trên người thu liễm, dần dần khôi phục bình tĩnh, sau đó xoay người yên lặng rời khỏi, thân hình đó có vẻ tang thương, nhìn qua khác xa với một thiếu niên mười tám tuổi.
Từ Huyền thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng có vui mừng, trải qua lần đả kích này, Nhạc Phong chung quy sẽ trở nên thành thục lãnh tĩnh.
Biểu hiện của Nhạc Phong để Đông Phương Bá thoáng lộ vẻ thất vọng, cái này ý nghĩa trong tương lai, hắn sẽ nhiều thêm một đối thủ đáng sợ.
Sau đó, Trương Phong và Đông Phương Bá, thiếu chủ lưỡng đại gia tộc, dẫn đầu đi trước, bước lên tầng năm Linh Lầu.
Vừa đi vừa nói, Từ Huyền yên lặng quan sát Đông Phương Bá.
Trong thời gian ngắn, hắn tự biết khó có thể đánh chết Đông Phương Bá, coi như là dưới tình huống đơn đả độc đấu, chính mình cũng không phải đối thủ của Luyện Thần Kỳ Tiên Sư.
Thế nhưng cái này không đáng ngại, Từ Huyền hiểu tính cách, thái độ làm người của Đông Phương Bá, tìm được nhược điểm của hắn, vì ngày sau đánh chết kẻ này, đặt cơ sở.
Cho tới bây giờ, Đông Phương Bá vẫn luôn kiêu căng bá đạo, không từ thủ đoạn, âm hung thủ đoạn, quỷ kế đa đoan.
Trừ háo sắc tham dục ra, tựa hồ tìm không được nhược điểm rõ ràng. Từ Huyền một đại đại nam nhân, tự nhiên không có khả năng sử dụng cái gì mỹ nhân kế.
Bước lên tầng năm Linh Lâu, Đông Phương Bá cười một tiếng dài cười một tiếng dài, cùng Hoàng Long đệ nhất đệ nhất mỹ nữ Trương Vũ Hàm gặp mặt, đưa lên lễ vật đã chuẩn bị.
Từ Huyền âm thầm quan sát, khi Đông Phương Bá và Trương Vũ Hàm đối diện, trong mắt đồng dạng có vẻ tham dục, thế nhưng được thu liễm áp chế rất tốt, hiển nhiên hắn cũng thập phần rõ ràng, đối mặt với mình không chỉ là một nữ tử mỹ lệ, trí tuệ mưu lược của đối phương cũng không phải Trương Phong có thể so sánh.
Đại điển sinh nhật, tiến hành đâu vào đấy, trong Linh Lâu rất nhanh ca múa mừng cảnh thái bình, tửu khí tập thân, các loại sơn hào hải vị nhất nhất bưng lên.
- Gia chủ đến.
Ngay khi yến hội đang bày đặt, một tiếng quát lớn, để đông đảo đệ tử trong toàn tràng lộ vẻ kính nể, yên tĩnh phi thường.
Gia chủ Trương thị một thân pháp bào đỏ thẫm, lông mày rậm, mặt chữ quốc, sắc mặt hòa ái, hơi phất tay, lại cười nói:
- Chư vị tùy ý, nơi này là thế giới của thanh niên nhân các ngươi.
- Phụ thân lão nhân gia, người hiện tại mới đến, dự định tặng nữ nhi của ngươi lễ vật gì đây?
Trương Vũ Hàm cười khanh khách đi lên, lộ ra một tia sắc thái nữ nhi làm nũng hiếm thấy.
Mà làm ca ca Trương Phong lại có chút thấp thỏm, rụt cái cổ lại, sau đó đi lên.
Đối mặt với Hoàng Long Thành đại nhân vật chấp chưởng nhất phương gia tốc, tuổi trẻ tài tuấn ở đây tự nhiên không dám chậm trễ, đều tiến lên chào hỏi.
Ánh mắt Trương Vũ Hàm ở trong đám người xuyên qua, rốt cục thấy được Từ Huyền, vội vã vẫy tay để hắn qua đây.
Từ Huyền âm thầm cười khổ, cũng chỉ đành đi qua.
- Phụ thân, vị này chính là Từ khách nhân mà ta từng đề cập với ngươi.
Trương Vũ Hàm vui vẻ giới thiệu nói.
Khi nàng giới thiệu, ánh mắt người còn lại nhất tề rơi xuống trên người Từ Huyền, bốn phía tĩnh mịch trong nháy mắt.
Có thể để Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ Trương gia tiểu thư tự mình dẫn tiến vì phụ thân, phần đãi ngộ và coi trọng này quả thực không thể đo lường.
- Vãn bối Từ Huyền, gặp qua gia chủ.
Tại trường hợp này, Từ Huyền cũng chỉ có thể hành lễ gặp mặt tượng trưng.
Vẻ bình thản trong mắt Gia chủ Trương thị trở nên chợt hiện một đạo thần quang khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng, đánh giá thiếu niên có thể để nữ nhi của mình cũng tán thưởng.
Trong lòng Từ Huyền trầm xuống không hiểu, phảng phất như đang đối mặt đại sơn bàng bạc trên chín tầng trời, lúc này có thể dự liệu vị Gia chủ Trương thị kia, tu vi tạo nghệ của hắn chí ít cũng là Luyện Thần Cửu Trọng đỉnh phong. Đủ để bễ nghễ vô số thế lực môn phái xung quanh Hoàng Long Thành.
- Tuổi còn rất trẻ, tiềm lực không nhỏ.
Gia chủ Trương thị chỉ là thoáng gật đầu, lấy tầng thứ của hắn gặp qua thiên tài tu luyện tự nhiên con số không ít.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn lại rơi xuống trên người Du Cầm, nhãn thần sáng lên:
- Vị tiểu cô nương này, chính là đệ tử thân truyền của đại trưởng lão sao?
Gia chủ Trương thị vẻ mặt tươi cười, đối với Du Cầm thập phần khách khí, hỏi han ân cần một trận.
Mọi người không khỏi kinh ngạc, sau đó thần sắc nhìn về phía Du Cầm sản sinh biến hóa kỳ diệu.
Đặc biệt đệ tử bản, như là bọn Lâm Huy mặt lộ vẻ kính nể kiêng kỵ, trong lòng thậm chí sản sinh vài tia sợ hãi:
- Tiểu sư muội của Từ Huyền này dĩ nhiên trở thành thân truyền đệ tử của đại trưởng lão. Trời ạ, ta xong đời!
Từ Huyền cũng cảm thụ được biến hóa trong lòng của Lâm Huy, không khỏi âm thầm suy đoán thân phận của đại trưởng lão kia.
Đương nhiên, Gia chủ Trương thị chỉ nán lại chỗ này một hồi, rồi vội vã rời khỏi, hiển nhiên ở đây chủ yếu là bọn hậu bối tụ hội, người thế hệ trước cũng không can thiệp.
Gia chủ Trương thị gia chủ rời đi, bầu không khí trên tràng dần dần sinh động, hơn chín thành tuổi trẻ tài tuấn của Hoàng Long Thành hội tụ, ở trên yến hội vì Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ chúc mừng cụng ly.
Không biết vì sao, Từ Huyền cũng không thích loại bầu không khí quá náo nhiệt ồn ào này, hắn dẫn theo Du Cầm, đi tới một góc Linh Lâu.
- Sư huynh.
Một giọng nói nữ tử quen thuộc truyền đến, chính là Dương Tiểu Thiến.
Lần này Lần này đối mặt Dương Tiểu Thiến, trên mặt Từ Huyền đạm mạc, mất đi vài phần, thấp giọng hỏi:
- Dương cô nương, thân nhân của ngươi mạnh khỏe chứ?
- Bình Hoa Trấn triệt để bị Đông Phương gia nắm trong tay, bởi vì ta, đại Dương gia được đề bạt trọng dụng, trở thành đệ nhất gia đệ nhất gia tộc của Dương Mẫu Thôn. Phụ thân thậm chí để ta tiếp cận Đông Phương thiếu chủ, trở thành sủng thiếp thân tín của hắn, đáng tiếc Đông Phương Bá người này tính cảnh giác rất nặng, muốn đạt được tín nhiệm của hắn, cũng không dễ dàng.
Trong đôi mắt sáng của Dương Tiểu Thiến hiện lên tiếu ý nhàn nhạt, đó là một loại vô hỉ vô bi, không có bất cứ một loại cảm tình nào, phảng phất như chỉ vì cười mà cười, có vài phần tê liệt, lại như có vài phần siêu nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.