Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Tâm thần Từ Huyền, rơi vào nơi càng sâu của linh năng ý cảnh bàng bạc kia, cấp độ lĩnh ngộ cũng từ từ sâu sắc thêm.
Hắn cũng không biết, trong quá trình thể ngộ, bên ngoài thân mình di động tinh điểm lốm đốm, một bộ phận nhanh chóng thiêu đốt tan rã, hóa thành ba động kỳ dị thần bí, tràn vào ngũ sắc Tinh Vẫn sơn phía trước.
Hai người trong lúc đó, sản sinh liên hệ hô ứng thần bí.
Này giống như hai khối nam châm.
Khác nhau ở chỗ, ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, là một toà núi lớn nam châm, mà Từ Huyền là một viên nam châm rất nhỏ.
Vù ~
Tinh Vẫn sơn vắng lặng vô số năm kia, phát sinh nổ vang nhẹ nhàng.
Vô số thiên thạch khổng lồ cấu Thành Tinh vẫn sơn, dĩ nhiên tản mát ra nhiều tia ánh, khiến khí tức uy áp nguyên bản, tăng vọt mấy lần không ngừng!
- Ồ! Tiểu tử kia dĩ nhiên tham ngộ linh năng di tích cổ Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn!
Lục bà lão trên ngọn núi kinh hô thất thanh.
Phải biết ý cảnh linh năng của ngũ sắc Tinh Vẫn sơn này, coi như là mấy vị Nguyên Thần đại đạo của Thánh cảnh, cũng khó có thể thể ngộ hấp thu.
Tinh không pháp tắc này, nếu như không có căn cơ nhất định, bàng môn tu giả rất khó lĩnh ngộ.
Ngoài ra, ngũ sắc Tinh Vẫn sơn nhẹ nhàng lay động, đưa tới lão bà biến sắc.
- Dị động không lớn.
Lão bà hơi trầm ngâm, duỗi cánh tay trắng nõn giống như trẻ con ra, hướng về ngọn núi nhấn một cái.
Pháp lực Nguyên Thần đại đạo dâng trào, tràn vào trận pháp Tinh Vẫn cấm địa, ngũ sắc Tinh Vẫn sơn nhẹ nhàng lay động kia, nhất thời an tĩnh lại.
Cùng lúc đó.
Ở ngoài Tinh Vẫn cấm địa, một đám thiên tài vẫn đang chờ đợi.
- Đã qua ba ngày, Từ Huyền này lại còn chưa có đi ra?
Có mấy vị thiên tài Thánh cảnh, đã có chút không kịp đợi.
Mông Thủy thản nhiên nói: T.r.u.y.ệtrumtruyen.vn
- Từ Huyền này ở kiểm tra cửa ải cuối cùng cầm số một, trong tay có rất nhiều lệnh bài thông quan. Tính toán hắn lần này, ít nhất phải ở năm, sáu ngày.
- Chỉ cần hắn có thể đi ra, coi như đợi thêm nửa tháng, lại làm sao?
Hoa Huyền cười lạnh nói.
Thời điểm ở ngày thứ tư.
Tà Ương cũng đến trước Tinh Vẫn di tích cổ.
Tà Ương một thân áo bào đen, âm khí um tùm, ánh mắt u lạnh, nhìn chằm chằm vào ngọn núi kia, hơi lộ ra vẻ kinh dị.
Thời điểm ở ngày thứ năm.
Vù!
Rất nhiều thiên tài ở đây, đều cảm giác ngọn núi kia, tựa hồ khẽ run một thoáng, nhưng lại giống như chỉ là một ảo giác.
Trong con ngươi Tà Ương lóe lên lệ mang, chậm rãi đi ra phía trước, giao nộp mười khối thông quan lệnh bài.
- Thời gian một ngày.
Sắc mặt lão bà lạnh nhạt, mở ra đường hầm Tinh Vẫn cấm địa.
Tà Ương tiến vào Tinh Vẫn cấm địa, lung tung không có mục đích đi dạo chốc lát, sau đó chậm rãi đi tới phụ cận Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn.
Cách nhau rất xa, Tà Ương cảm nhận được cỗ uy thế tịch diệt tinh không này, làm hắn có một loại cảm giác nhỏ bé như con kiến hôi.
Cỗ ý cảnh này, huyền bí thâm thúy, lại có uy năng hủy thiên diệt địa, tuyệt đối không phải Đan Đạo cường giả có thể chạm đến, thậm chí Nguyên Thần đại đạo, cũng phải lực bất tòng tâm.
- Từ Huyền này, thực sự là phúc duyên vô hạn, dĩ nhiên tham ngộ linh năng cấp độ bực này.
Đáy lòng Tà Ương thất lạc sâu sắc, thậm chí sản sinh tâm tình căm ghét.
Người so với người, tức chết người.
Trước đó, Từ Huyền lĩnh ngộ Phá Vạn quyền, cỗ uy thế kia, làm cho Tà Ương run sợ, ước ao vạn phần.
Mà Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn này, ý cảnh linh năng có thể nói là đứng đầu một giới, ngay cả Nguyên Thần đại đạo, cũng khó có thể tìm hiểu.
- Kiệt kiệt... Cái này cũng chính là ta chờ mong.
Một âm thanh không minh quỷ tiếu, ở trong não hải Tà Ương vang lên.
Tháp cộc!
Tà Ương bước tiến chầm chậm, bồi hồi ở phụ cận ngũ sắc Tinh Vẫn sơn.
Cho đến một khắc này, hắn đi tới vị trí cách Từ Huyền mấy trăm trượng.
Vị trí này, cũng không tính toán rất xa, lại không đủ để đưa tới đối phương cảnh giác.
- Bắt đầu đi...
Tà Ương đột nhiên ngồi khoanh chân, trong tròng mắt mơ hồ lưu chuyển hai đám quang diễm đen thăm thẳm, tựa như ánh nến màu đen.
Hai tay của hắn tung bay, môi nhanh chóng nhúc nhích, trong cõi u minh, phảng phất có vô số quỷ quái, ở bên tai niệm ngữ.
Mỗi một khắc…
Huyết nhục bên ngoài thân Tà Ương, hiện lên từng sợi từng sợi diễm mầm màu xám đen bé nhỏ, lộ ra vài tia huyết trạch.
Sóng chấn động mờ mịt vô hình, cùng trên người Từ Huyền phun trào ba động thần bí, lẫn nhau đan xen, hỗ không ảnh hưởng, rót vào ngũ sắc Tinh Vẫn sơn.
Vù oanh…
Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, lại bắt đầu run run một hồi, từng khối từng khối thiên thạch to lớn kia, hào quang càng tăng lên, ánh sao diễm khí, mãnh liệt tăng vọt.
Trong nháy mắt, ngũ sắc Tinh Vẫn sơn kia, phảng phất như núi lửa ngừng hoạt động thức tỉnh.
Tinh điểm lốm đốm bên ngoài thân Từ Huyền, hào quang càng tăng lên, loại cảm ứng kia đề cao không biết bao nhiêu lần!
Hắn cảm giác mình tiếp thu đến linh năng ý cảnh, mãnh liệt mấy lần, tâm trạng đại hỉ, gia tăng vận chuyển Mộng Hồi đại pháp cùng Tinh không bí linh thuật.
Vù ngô!
Ánh sao cùng kim văn bên ngoài thân Từ Huyền đan xen, khí tức tăng vọt, giống như Trường Hà viễn cổ.
Ở dưới hai người hô ứng, Tà Ương mờ ám bị sức mạnh kinh thiên kia che lấp.
- Bất hảo!
Tóc lục lão bà trên đỉnh núi, vẻ mặt bỗng dưng biến đổi.
Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn lay động, hầu như đạt đến nàng khống chế cực hạn.
Thậm chí, nàng cảm nhận được một cỗ mơ hồ chấn động cùng rít gào, từ bên dưới Tinh Vẫn sơn truyền đến.
Từ Huyền đang cảm ngộ, mạc danh cảm thấy một trận bất an.
Phảng phất có một con cự ma thôn thiên, ở trong trời sao gây sóng gió, nát tan từng mảng từng mảng tinh thể.
Cái kia chấn động căn nguyên, đến từ dưới ngũ sắc Tinh Vẫn sơn.
Hết lần này tới lần khác giờ khắc này, hắn lĩnh ngộ nằm ở đỉnh cao nhất, phương diện linh hồn nhanh chóng lột xác, tăng lên.
Kim văn bên ngoài thân Từ Huyền, kịch liệt bốc cháy lên, khiến cho ngũ sắc Tinh Vẫn sơn kia lay động càng mãnh liệt hơn.
Giờ khắc này, tóc lục lão bà trên núi, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, vất vả vạn phần.
- Kiệt kiệt... Vượt qua Viễn cổ thời không hô hoán, ngươi có cảm thấy thân thiết hay không? Lhế ước tuần hoàn ngày xưa, Ngô Thiên tà ma ngủ say ngàn vạn năm, ta đúng hạn mà tới, thực hiện ước định chưa hoàn thành kia!
Âm thanh âm u, ở trong hư không bồng bềnh.
Thanh âm kia, có mấy phần cổ lão tang thương, rồi lại là trần trụi tà ác lẫm liệt như thế.
Ầm ầm ầm…
Dưới Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, phảng phất sinh ra địa chấn Đại tai nạn, khiến cho vô thiên thạch số to lớn một trận lay động, chợt lại bạo phát diễm khí óng ánh đẹp mắt...
- Dừng tay…
Tóc lục lão bà trên núi kinh sợ hét lớn.
Nhưng mà, toàn bộ tâm lực của nàng giờ khắc này, đều dùng để trấn thủ ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, vô tâm nhúng tay.
- Mau ngăn cản hắn!
Tóc lục lão bà ở dưới tình thế cấp bách, hướng về Từ Huyền thần thức truyền âm.
Giờ khắc này, Từ Huyền cũng đang chịu đựng linh năng ý cảnh mênh mông cường đại xung kích, thân hãm trong đó, khó có thể tự kiềm chế.
Hắn mơ hồ phát hiện, mình tựa hồ rơi vào một dự mưu nào đó sớm thiết kế hảo.
Ầm ầm ầm…
Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, mãnh liệt chấn động.
Rít gào trầm thấp sởn cả tóc gáy, kinh tâm động phách, từ ngũ sắc Tinh Vẫn sơn truyền đến, mơ hồ lay động Hư Không giới.
Hô ~~~
Một cỗ khí tức viễn cổ ma vật kinh nhiếp thiên địa, âm lãnh ngưng huyết, chậm rãi lan tràn ra, vô số diễm mầm tối tăm, thẩm thấu mà ra, cùng diễm khí ngũ sắc Tinh Vẫn sơn đan xen vào nhau.
Từ Huyền cảm thấy phương diện linh hồn, một cỗ khí tức lạnh lẽo ăn mòn, lan tràn ra tới, cực kỳ khó chịu.
Thời khắc then chốt, tàn hồn kiếp trước bên trong tinh hải, lập tức ra tay.
Vù!
Bên ngoài thân Từ Huyền nhất thời hiện lên một tầng giáp trụ kim văn, vận chuyển Mộng Hồi đại pháp, mạnh mẽ từ trong linh năng ý cảnh mênh mông như dòng lũ kia lao ra.
Trên mặt hắn mang theo ngơ ngác, ánh mắt xuyên thấu qua những khe hở thiên thạch kia, mơ hồ nhìn thấy một đầu lâu to lớn đang liên tục xông tới.
Đầu lâu to lớn kia, u ám đen kịt, toả ra nhiều tia u diễm điện văn, đường kính ước chừng mấy chục trượng, khuôn mặt dữ tợn đáng sợ, phảng phất như ác ma.
Đặc biệt là trong vành mắt Đầu lâu to lớn kia, hai đám u quang như ánh nến to lớn, giống như vực sâu, tản mát ra sóng chấn động âm hồn, đủ khiến cho Nguyên Thần đại đạo cường giả kinh hãi thay đổi sắc mặt.
Từ Huyền đột nhiên phát hiện, trong vành mắt giống như ánh nến màu đen kia, nhìn rất quen mắt.
Lại quay đầu nhìn lại, phát hiện hồn thể Tà Ương thiêu đốt diễm quang màu xám đen, mãnh liệt rít gào, tăng vọt mấy trượng, nghiễm nhiên áp sát nửa bước Kim đan.
Đồng thời, nơi sâu xa trong cơ thể Tà Ương, phun trào một cỗ khí tức làm Từ Huyền quen thuộc.
- Là ngươi...
Sắc mặt Từ Huyền đại biến, phán đoán ra thân phận của người nọ.
- Kiệt kiệt... Từ Huyền, lẽ nào ngươi quên mất ước định ngày ấy.
Một trận quỷ tiếu đắc ý, ở trong hư không truyền vang.
Tâm thần Từ Huyền rùng mình, trong đầu đột nhiên nhớ tới một màn ngày xưa kia.
- Từ Huyền, hôm nay đến đây chấm dứt, trung bộ Thánh địa, ta chờ ngươi...
Một âm thanh trống trải kia, ở trong hư không vang vọng
- Trung bộ Thánh địa? Ngươi khẳng định như vậy, ta nhất định sẽ đi?
Sắc mặt Từ Huyền lãnh đạm.
- Ngươi sẽ đi, Đông Hoang biên cảnh, sợ không thể chịu đựng được ngươi ta trong lúc đó đánh cờ? Trừ khi ngươi muốn cho cố thổ của mình, sinh linh đồ thán.
-... Ta tên Thủy Vu.
...
Ầm ầm ầm…
Toàn bộ ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, mãnh liệt lay động, phảng phất bất cứ lúc nào cũng muốn băng liệt, hoàn toàn vượt qua khống chế của lão bà.
Đồng thời, một cửa động đen như mực, lan tràn trên đỉnh đầu Tà Ương, bắt nguồn từ hồn lực Tà vu ở Viễn cổ thời không, khuất phục tất cả hồn phách sinh linh hậu thế, cùng Đầu lâu to lớn dưới ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, lẫn nhau hô ứng, uy năng càng tăng lên không chỉ gấp mười lần!
Từ Huyền một trận hãi hùng khiếp vía, cường vận Mộng Hồi đại pháp, mới miễn cưỡng chống lại loại tinh thần hỗn loạn kia.
- Mau ngăn cản hắn... Nếu như thả ra Viễn cổ tà ma, sẽ mang đến tai nạn cho một giới.
Tóc lục lão bà một bên thông báo những cường giả Thánh cảnh khác, một bên hướng về Từ Huyền thần thức truyền âm.
- Từ Huyền... Nhận lấy cái chết!
Tà Ương kinh lệ rít gào một tiếng, hồn thể u ám diễm quang mãnh liệt, một bạch cốt cự trảo phá không hướng về Từ Huyền.
Hiển nhiên, Tà Ương là vì Thủy Vu, tranh thủ thời gian.
- Giết chết hắn! Một khi tà ma xuất thế, coi như là Nguyên Thần đại đạo cường giả, cũng khó mà ngăn được.
Trong đầu truyền đến tàn hồn kiếp trước gấp gáp hô.
Từ Huyền không chút do dự, Kim thân thể phách cường đại, kim quang óng ánh đẹp mắt, Thổ chi tỳ và Phương Ấn Sơn trong cơ thể, cùng nhau nổ vang.
- Phá Vạn quyền!
Quát to một tiếng, phảng phất như lửa giận rít gào đến từ Viễn cổ.
Trong phút chốc, thân thể Từ Huyền cất cao trăm nghìn trượng, trong tròng mắt bắn ra thần quang kinh lệ, một quyền chậm rãi giơ lên, lực lượng lay động thiên địa, dã man phá tan Hư Không.
Ầm oanh…
Chỉ thấy một đạo quyền quang hồng hoàng đan xen, trong nháy mắt ngang qua tinh không thiên vũ.
Quyền kình kia, chất phác nguyên thủy, bá đạo dã man, nơi đi qua, đại địa cùng thiên thạch phụ cận, dồn dập bóc ra từng mảng, hóa thành nát tan.
Băng oanh ca!
Tà Ương thực lực áp sát nửa bước Kim đan, kêu thảm một tiếng, thân thể trong nháy mắt đổ nát, biến thành tro bụi, âm thanh nổ vang thiên địa.
Phá Vạn quyền, một kích đánh giết!
Biến hóa thực sự quá nhanh!
Tà Ương vừa đột nhiên gây khó khăn, đã bị Từ Huyền một quyền cách không đánh giết, thẳng thắn lưu loát.
Phải biết, Tà Ương này chính là một trong Tam đại bất thế kỳ tài của Tam Dương thập tông, thời điểm tham gia Thánh cảnh kiểm tra, thực lực từng một lần áp chế Mông Thủy, Tử Ô.
Hơn nữa vừa nãy lúc ra tay, Tà Ương còn dung hợp bộ phận hồn lực của Thủy Vu, thực lực áp sát nửa bước Kim đan.
Ngay cả bản thân Từ Huyền cũng ngẩn ra, hơi giật mình nhìn quả đấm của mình.
Ý cảnh sức mạnh của Phá Vạn quyền, nghiễm nhiên đạt đến mức độ uy hiếp nửa bước Kim đan.
- Cái gì!
Trong hư không, bên trong cửa động đen như mực, Thủy Vu câu thông Viễn cổ ma vật, một trận kịch liệt chấn động.
Thủy Vu đương nhiên biết, Tà Ương không thể nào là đối thủ Từ Huyền, chỉ là muốn mượn hắn kiềm chế Từ Huyền.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới, Tà Ương sẽ bị bại nhanh như vậy!
Ầm ầm ầm…
Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn mãnh liệt chấn động, khói bụi dựng lên, thậm chí có chút thiên thạch khổng lồ lăn xuống, ẩn chứa lực trùng kích, đủ để giết chết Nguyên Đan hậu kỳ.
Cửa động đen như mực trong hư không kia, càng ngày càng to lớn, đường kính đã đạt đến mấy trăm trượng.
- Bất hảo! Thủy Vu này dĩ nhiên có thể câu thông dung hợp bộ phận sức mạnh Viễn cổ tà ma.
Từ Huyền nhìn cửa động đen như mực trên đỉnh đầu, trong lòng phát lạnh.
Không cần tàn hồn kiếp trước nhắc nhở, hồn thể của hắn gào thét lên một tầng hư ảnh, hướng ra ngoài chạy đi.
Từ Huyền cũng không có vĩ đại đến mức phải làm Chúa cứu thế.
Cấp độ Thủy Vu kia cực cao, hiện tại càng là dung hợp bộ phận sức mạnh của Viễn cổ tà ma, một khi Viễn cổ tà ma rời khỏi phong ấn, coi như là Nguyên Thần đại đạo cường giả, cũng sẽ cảm thấy vướng tay chân.
Trời sập có thượng tầng gánh vác.
Vì lẽ đó, Từ Huyền nhanh chân bỏ chạy!
- Đừng hòng…
Một âm thanh trống trải âm lãnh, từ trong cửa động đen như mực truyền đến.
Chỉ thấy một tầng hư quang u ám, hóa thành ngàn vạn u diễm, rơi xuống khu vực Tà Ương vẫn lạc.
Chít chít cạc cạc...
Trên mặt đất một mảnh cốt phấn mắt thường khó có thể nhìn thấy, ở dưới u diễm thiêu đốt, hóa thành một bộ xương dài đến hai trượng, hồn thể nổi lên một tia kim trạch ám hắc, khí tức kinh người, nghiễm nhiên siêu việt nửa bước Kim đan, muốn đạt đến cực hạn một giới.
Sống lưng Từ Huyền phát lạnh, hắn có thể phỏng đoán, khô lâu kia tất nhiên là lấy loại bí thuật nào đó thôi thúc rót vào người, lại được Hóa cốt cự linh thuật cường hóa, thực lực một lần tăng lên đáng sợ.