Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 22:




“Triệu Đại Ngưu, ngươi cuối cùng cũng đã hoài thai hài tử của ta!”
Triệu Đại Ngưu lập tức cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Cho dù mấy tháng qua đã được Vân Mị giáo huấn tư tưởng nam nhân có thể mang thai, nhưng hiện tại được Vân Mị cáo tri chuyện như vậy thật sự xảy ra trên người mình, y vẫn không thể tiếp thu được. Chuyện này vốn không thể chấp nhận được! Có đại nam nhân nào có thể chấp nhận được việc mình mang thai không?!
“Không thể nào!” Y ngay lập tức theo bản năng phủ định.
Vân Mị trộm xem vẻ mặt âm trầm từ trước đến nay chưa từng có của Triệu Đại Ngưu, thân thể khổng lồ hoàn toàn bị vây quanh bởi sát khí, nhìn qua cả người y đáng sợ đến cực điểm. Đây là vẻ mặt chưa bao giờ Triệu Đại Ngưu tạo ra, hoặc có thể nói y chưa từng phát ra sát tâm như thế với người nào khác, mà Vân Mị là người duy nhất.
Hắn cũng nhận ra được rằng Triệu Đại Ngưu có ý muốn giết hắn, nhưng chuyện y muốn giết hắn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nỗi đau quen thuộc trong lòng Vân Mị lại dâng lên, niềm vui làm cha ban đầu trong nháy mắt bị quét sạch. Hắn hơi tức giận nói:
“Ngươi đúng thật là đang mang thai! Đã được một tháng rồi!”
Lời nói trảm đinh tiệt thiết của Vân Mị khiến Triệu Đại Ngưu xúc động đến mức áp đảo Vân Mị lên mặt đất, hai tay bóp chặt cổ hắn, lực đạo lớn đến mức gần như muốn giết chết Vân Mị.  
Hô hấp của Vân Mị thật sự càng lúc càng khó khăn, thế nhưng hắn lại cực kỳ bình tĩnh nhìn y. Vì vừa mới thức dậy nên hắn chỉ qua loa không mặc y phục, trên người cũng không có mang vật phòng thân nào. Dùng yêu lực sao? Hắn một chút cũng không nghĩ đến.
Cứ như vậy mà nhìn Triệu Đại Ngưu đang hổn hển mất đi lý trí, hắn hỏi y:
“Ngươi muốn giết ta sao? Ngay cả mạng của người đàn bà kia ngươi cũng có thể không cần?”
Lực đạo trên tay Triệu Đại Ngưu nháy mắt biến mất không còn chút nào, y suy sút đứng lên khỏi người Vân Mị, giống như người chết mà ngồi sang một bên.
Vân Mị cũng không vì hô hấp đã được thông thuận mà vui vẻ, ngược lại, hắn hiện giờ buồn bực đến mức muốn giết người. Ngay tại lúc Triệu Đại Ngưu muốn giết hắn, thậm chí hắn có một chút mừng thầm, ít nhất Triệu Đại Ngưu có thể vì giết hắn mà không để ý đến người đàn bà kia, cuối cùng địa vị của hắn trong lòng Triệu Đại Ngưu đã cao hơn so với nữ nhân đó. Nhưng làm hắn thất vọng là, Triệu Đại Ngưu cuối cùng cũng vì người đàn bà kia mà buông tha tất cả...... Chết tiệt! Lúc này hắn đã muốn chạy đến chỗ nữ nhân kia cho nàng ta nếm thiên đao vạn quả, càng muốn lôi tâm của Triệu Đại Ngưu ra xem, bằng cái gì mà ả ta có thể làm y không buông xuống được như vậy?!
“Triệu Đại Ngưu......”
Vân Mị từ mặt đất đứng lên, nhìn vẻ mặt mất mát của Triệu Đại Ngưu, trong lòng lại càng khó chịu. Trong nháy mắt ý nghĩ muốn để Triệu Đại Ngưu được tự do lướt qua trong đầu hắn, nhưng chỉ là trong nháy mắt, càng nhanh hơn, hắn lập tức phủ định suy nghĩ này của mình. Cuối cùng hắn mở miệng nói:  
“Ngươi đừng có nghĩ đến việc làm sảy thai hài tử của ta. Không có sảy thai dược đặc chế của bộ tộc chúng ta, ngươi hoàn toàn không có khả năng xóa bỏ nó!”
Lời nói cuối cùng của Vân Mị khiến Triệu Đại Ngưu phản ứng, y rét lạnh nhìn Vân Mị, tĩnh mịch nói:
“Cho dù ta có thể xóa bỏ nó, lúc đó ngươi sẽ dừng tay sao?...... Mục đích của ngươi đã đạt được, ta không muốn phải nhìn thấy...... ngươi nữa......”
“Không thể được!” Vân Mị dù nghĩ cũng không muốn nghĩ đến ngay lập tức cự tuyệt Triệu Đại Ngưu.
Triệu Đại Ngưu không mở miệng nói chuyện, cũng không thèm nhìn Vân Mị đến một cái, giơ lên hai ngón tay đâm đến hai mắt của mình, vừa nhìn là biết y muốn tự hủy hai mắt.
“Ngươi làm cái gì!”
May mắn Vân Mị ở gần y, ngay lập tức tiến lên ghìm y lại, trong giây lát sử dụng yêu lực kéo tay phải của Triệu Đại Ngưu ra khỏi hai mắt của y, vừa kịp lúc ngăn cản y sắp sửa phá nát hai mắt của mình.
Nhìn ánh mắt của Triệu Đại Ngưu còn đọng lại vết máu, y thật sự chán ghét hắn đến vậy sao? Vì không muốn nhìn thấy hắn, thậm chí tự mình hại mình...... Vân Mị cảm thấy lồng ngực mình như bị một cây đao không ngừng đâm chém.
Nhưng Triệu Đại Ngưu cũng không để ý gì đến hắn, lại giơ tay kia lên, Vân Mị nhanh tay giữ chặt tay trái của y, không hề suy sét mà hét to lên:
“Ta đáp ứng ngươi là được chứ gì!”
Tiếng hét này cuối cùng cũng làm cho Triệu Đại Ngưu dừng hành động lại. Y giống hệt như một con rối bị mất khống chế, lẳng lặng ngồi một chỗ. Cảm giác đau đớn vốn có trong nháy mắt được thay thế bởi từng cơn mát lạnh, vết thương trong thời gian ngắn nhất đã được phục hồi như cũ.  
Dùng yêu lực chữa trị hai mắt của Triệu Đại Ngưu, Vân Mị mệt mỏi đem đồ đạc của mình dọn đến thư phòng cách vách. Hắn nói được thì làm được, sau ngày đó không còn xuất hiện trước mặt Triệu Đại Ngưu nữa, mà Triệu Đại Ngưu từ ngày đó không hề rời khỏi phòng ngủ, thậm chí cơm cũng ăn trong phòng, chỉ vì không muốn nhìn thấy Vân Mị.
—oOo—
Thời gian thoáng chốc qua đi lại thêm ba tháng, Triệu Đại Ngưu đã không còn nôn nghén, nhưng cái bụng của y có hơi nhô ra, cơ bụng cũng bị biến dạng một chút. Ngày đó tuy rằng y dưới tình huống cấp bách định tự hủy đi hai mắt của mình, nhưng thật không ngờ rằng Vân Mị thật sự đáp ứng mình, y còn tưởng hắn sẽ dùng tiểu sư muội để uy hiếp y. Nhưng có điều, mục đích hiện tại của y đã đạt được, có gặp được hắn hay không thì có liên quan gì? Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Đại Ngưu xuất hiện một loại quái vị nói không nên lời.
“A......”
Y kinh ngạc lập tức đưa bàn tay to lớn sờ lên bụng. Vừa rồi là tưởng tượng của y sao? Y làm sao lại có cảm giác bụng có hơi động đậy? Nói thật, tuy rằng lúc đó ngay cả tâm trạng muốn chết đều sinh ra, nhưng việc nam tử mang thai thật sự quá mức hư huyễn, y ngoại trừ việc nôn nghén thì bên ngoài cũng không có chút nào là không khỏe, đối với đứa bé này thật sự không có cảm giác gì, chỉ là một chút lúc nãy......
“Triệu huynh?” Một tiếng nói kinh ngạc phát ra từ cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.