Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 23:




Triệu Đại Ngưu nhìn lại, chính là Thác Bạt Hiên Ảnh. Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
“Thác Bạt huynh đệ?” Y cuống quýt đứng lên, nhanh chóng buông bàn tay đang đặt trên bụng ra, sợ Thác Bạt Hiên Ảnh nhìn thấy manh mối gì.
Tuy bụng của Triệu Đại Ngưu vẫn chưa nổi lên quá to, nhưng Thác Bạt Hiên Ảnh là loại người nào chứ, dù là cảm giác rất nhỏ nhưng hắn vẫn nhận ra được y đang mang thai. Mà nói lại, A Nhị cũng thật là, cư nhiên lại để cho một dựng phu ngồi ngốc ở đây, còn mình thì không biết lại chạy đi đâu. Có điều xem vẻ mặt của Triệu Đại Ngưu này, huynh đệ của hắn tựa hồ vẫn chưa thu phục được y......
“Triệu huynh, huynh có nhìn thấy A Nhị đâu không?”
“A Nhị?”
Triệu Đại Ngưu không hiểu ra làm sao, ở đây còn có người này ư? Thì ra hai ngày này Vân Mị lại xem trọng người khác, thật là giễu cợt, y ngược lại có thể được giải phóng. Triệu Đại Ngưu suy nghĩ như vậy, tự xem nhẹ một tia mất mát dưới đáy lòng.
“Ân...... Hiện tại nên gọi hắn là Vân Mị mới đúng.......” Thác Bạt Hiên Ảnh nghĩ nghĩ, hình như lúc đó người kia xưng hô như vậy với A Nhị. Có điều việc A Nhị đổi tên cũng là chuyện thường tình, phỏng chừng lúc hắn mới xuống núi khi biết được người trông nom chạy việc trong các điếm lí thường được gọi là Tiểu nhị có thể đã hộc máu nửa ngày. Nghĩ như vậy, trên khuôn mặt của Thác Bạt Hiên Ảnh hiện lên vẻ mỉm cười.  
Triệu Đại Ngưu không ngờ người mà Thác Bạt Hiên Ảnh tìm là Vân Mị. Vân Mị nhìn qua khá giống một người quái gở, tựa hồ không có bằng hữu gì, mà y ở nơi này nửa năm cũng chưa từng thấy có người nào đến thăm hắn, ngoại trừ Thác Bạt Hiên Ảnh lúc này. Chỉ là người giống thần tiên như Thác Bạt Hiên Ảnh thì cho dù là ác nhân như Vân Mị chắc cũng không nhẫn tâm để người ngàn dặm từ xa đến như hắn phải ở ngoài chứ......
“Hắn...... Không phải hắn ở trong thư phòng cách vách sao?”
Mà nói lại thì y thật không ngờ Vân Mị có thể nói được thì làm được, trong ba tháng này, thật sự chưa từng để mình phải nhìn thấy hắn. Hai người bọn họ giống như chơi trò trốn tìm, trừ lúc ăn cơm Vân Mị sẽ đưa đồ ăn đến trước cửa thì bình thường, hắn đền trốn trong thư phòng không xuất hiện. Thật sự là có hơi làm khó hắn......
“Không có......”
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không có chuyện gì để nói, Thác Bạt Hiên Ảnh cũng thật tự nhiên tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống rồi tinh tế đánh giá Triệu Đại Ngưu. Còn Triệu Đại Ngưu ngược lại thì khá xấu hổ, một bàn tay bất giác đặt lên trên eo, rất sợ bị hắn nhìn ra cái gì...... Chỉ là đối với việc Thác Bạt Hiên Ảnh có quan hệ gì với Vân Mị, trong lòng y thật sự tò mò. Y không phải loại người thích chõ mũi vào việc của người khác, cảm thấy được nếu hỏi đột ngột như vậy thì ít nhiều sẽ có người cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng nhịn nửa ngày, y vẫn không khống chế được cái miệng mà hỏi:
“Thác Bạt huynh đệ...... Huynh...... Huynh và Vân Mị có phải......”
Thác Bạt Hiên Ảnh mỉm cười, hắn đúng là đang chờ Triệu Đại Ngưu mở miệng, cười nói:
“Vân Mị là đệ đệ của ta.”
“Cái gì?!”
Triệu Đại Ngưu thật sự không thể tưởng tượng được hai người một như yêu tinh một như thần tiên hoàn toàn khác nhau này chính là huynh đệ, ruột thịt?!
“Hai người là huynh đệ ruột sao?”
“Đúng vậy a.”
Thác Bạt Hiên Ảnh vừa cười, nhìn vẻ mặt đáng yêu của Triệu Đại Ngưu là có thể biết được nguyên nhân vì sao cái tên gia khỏa chuyên bắt bẻ A Nhị kia lại thích y. Chỉ có điều tựa hồ như có một lớp ngăn cách thật dày khiến hai người không thể hiểu nhau, huynh trưởng như hắn có nên ở giữa giúp đỡ một chút không đây?
“Khụ...... Không biết Triệu huynh có quan hệ gì với Nhị đệ của ta?”
Thác Bạt Hiên Ảnh giả bộ hồ đồ hỏi, đổi lấy sự yên lặng cố chống đỡ của Triệu Đại Ngưu. Quan hệ của bọn họ trong lúc này là gì? Chỉ có thể nói vì bề ngoài khỏe mạnh của mình mà xui xẻo bị Vân Mị bắt lại để sinh con thôi......
“Triệu huynh?”
“Chúng ta...... Ta với hắn không có quan hệ gì cả!”
Triệu Đại Ngưu nghiến răng nghiến lợi trả lời, trong ngữ khí còn mang theo hận ý rõ ràng, dứt khoát làm cho Thác Bạt Hiên Ảnh phải lắc đầu. Tên gia khỏa A Nhị này quả nhiên vẫn chưa thu phục được y, chẳng những không thu phục được mà còn khiến quan hệ của hai người không được lạc quan cho lắm nha......
“Triệu huynh, Nhị đệ của ta tính cách kỳ quái, thái độ làm người lại cao ngạo, tính tự phụ rất cao, lại luôn chán ghét người lạ. Nếu nó cho phép Triệu huynh ở trong căn phòng này đủ để thấy trong lòng nó, Triệu huynh rất đặc biệt.”
Thác Bạt Hiên Ảnh vừa nói vừa quan sát Triệu Đại Ngưu, thật cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
“Đặc biệt?” Triệu Đại Ngưu không tự giác cao giọng, thiếu chút nữa nhịn không được mà phát hỏa. Thật là đặc biệt a! Đặc biệt đến mức cường bạo y nhốt y còn khiến y...... Triệu Đại Ngưu cưỡng chế cơn tức của mình, khổ muộn nói:
“Triệu Đại Ngưu ta chỉ là một phàm phu tục tử, không cần phải làm người đặc biệt của hắn!”
Thác Bạt Hiên Ảnh nhẹ nhàng nói:
“Xem ra ta thật không ngờ đệ đệ đến cả người tốt tính như Triệu huynh cũng có thể chọc giận được nha.” Thấy Triệu Đại Ngưu tựa hồ còn muốn phát tiết sự bực tức đối với Vân Mị, hắn nhanh nói tiếp:
“Triệu huynh trước hết hãy nghe ta giải thích, tuy rằng Nhị đệ của ta tính tình không được tốt, lại không biết giao tiếp, tùy hứng lại ích kỷ, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu.”
“Hắn còn không phải là người xấu?! Chưa nói đến việc hắn khiến ta...... Việc hắn nơi nơi hạ độc hại người còn chưa đủ xấu xa sao?” Triệu Đại Ngưu nghĩ đến việc Vân Mị hạ độc Sở Sương, lập tức một chưởng vỗ xuống khiến cái bàn bên cạnh dập nát.  
Thác Bạt Hiên Ảnh một bên đồng tình nhìn cái bàn, thật sự là đáng thương a, làm kẻ chết thay cho A Nhị, có thể thấy được A Nhị khiến cho mối quan hệ của hắn với Triệu Đại Ngưu căng thẳng bao nhiêu. Nhẹ ho một chút, Thác Bạt Hiên Ảnh thở dài:
“Triệu huynh, huynh thật sự không biết, việc này đều có nguyên nhân.”
“Cho dù là nguyên nhân gì cũng không thể xúc phạm người vô tội lung tung được nha!” Trong mắt Triệu Đại Ngưu, việc tùy tiện làm tổn thương người khác, dù là nguyên nhân gì cũng không thể tha thứ được.
“Ai...... Huynh hãy nghe ta nói......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.