Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 27:




Thác Bạt Hiên Ảnh nhìn Vân Mị tức giận quay người lại, hắn biết huynh đệ quan tâm đến hắn, nhưng mà...... Chỉ cần nghĩ đến người đó, tim của hắn không ngừng đau đớn, vậy mà hắn không thể dứt bỏ được y, dù cho y hoàn toàn gây ra cho hắn đau đớn xé lòng. Hắn chua sót mở miệng:
“A Nhị, xem như huynh cầu xin đệ, đừng ép huynh phải dùng yêu lực......”
Vân Mị giật mình nhìn về phía Thác Bạt Hiên Ảnh. Yêu lực của A Đại cực kỳ mạnh, đó là bởi vì phụ thân bọn họ là người đứng đầu bộ tộc. A Đại vừa là huynh trưởng vừa là tộc trưởng của bọn họ, hắn tôn kính A Đại hơn bất cứ ai, cũng rất nghe lời A Đại. Thế nhưng sẩy thai dược...... Không phải hắn không thể cho, mà là hắn không hy vọng A Đại phải thừa nhận đau đớn như vậy.
“Đối phương vì sao lại không cần hài tử của huynh chứ!”
Vân Mị tràn ngập chán ghét hỏi, tuy rằng hắn chưa từng gặp qua đối phương, nhưng hắn thật sự rất chán ghét người đó! Nhưng A Đại và hắn lại không giống nhau, hắn biết mình có hơi ép buộc Triệu Đại Ngưu...... Khụ...... thật sự chỉ có hơi ép buộc, nhưng A Đại hoàn toàn không giống hắn. A Đại đối nhân xử thế ôn hòa như vậy, trong suy nghĩ của A Đại tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng người mình thích phải nhận nửa phần ủy khuất, mà người thích trẻ con như A Đại càng không thể chủ động bỏ đứa bé! Nếu người đó không muốn có đứa bé, tại sao lại còn......
Hắn chán ghét cái tên đó! Mặc kệ gã có là ai!  
Thác Bạt Hiên Ảnh nhìn Vân Mị vì mình mà tức giận bất bình, lại nhìn về phía phương Bắc  ̶  về hướng nơi của người đó, lo lắng nói:
“A Nhị, không phải ai cũng có thể chấp nhận được chuyện nam tử mang thai, cũng không phải ai cũng thiện lương như Triệu huynh, dù rõ ràng không thể tiếp nhận nhưng cũng không muốn thương tổn hài tử......”
Yên lặng một chút, hắn nhắm lại đôi mắt có thể tinh lọc lòng người kia, bởi vì chỉ cần nhìn thấy cỏ cây cũng đã không nhịn được mà rơi lệ, “Đối với người đó, đối với đứa bé, có lẽ không nên để nó đến với cuộc sống này thì tốt hơn. Huynh không muốn hài tử của huynh phải có một thời thơ ấu còn bất hạnh hơn cả huynh......”
Tuy rằng mẫu thân không thích hắn, nhưng ít nhất sẽ không làm ra chuyện gì tổn thương đến hắn, mà người kia thì nói không chừng...... Thời thơ ấu của hắn đã ảm đạm không ánh sáng, hắn không hy vọng con của mình càng đáng thương hơn mình. Nếu miễn cưỡng để nó bước vào thế giới này, có lẽ nhân lúc nó vẫn chưa có nhận thức, để nó rời khỏi nhân gian tàn khốc này thì tốt hơn.
“A Đại......” Vẻ mặt bi thương của A Đại khiến Vân Mị không đành lòng nhìn nữa. Tuy A Đại là bán yêu nhưng còn hơn thần tiên trên đời, dù là ác nhân khi nhìn thấy A Đại cũng không nhẫn tâm tổn thương hắn dù chỉ một chút. Đối phương đến tột cùng là loại người gì mà có thể khiến A Đại tổn thương sâu sắc như vây.!
Ngay cả hắn cũng nhịn không được mà buồn bã thở dài, biết rõ ràng tâm A Đại đã quyết, hắn vẫn hỏi thêm một câu:
“A Đại, huynh có chắc không...... Phải biết rằng......” Sẩy thai dược của bộ tộc Sơn Mị không phải loại dược bình thường, cũng không phải do nó là loại dược khan hiếm gì, mà chủ yếu là vì một vị thuốc quan trọng nhất trong đó thật sự là......
Hắn thật sự không đành lòng nhìn huynh đệ của mình phải chịu tội như vậy. Người đó thật sự đáng giận! Đã khiến A Đại triệt để đau lòng như vậy, ngay cả thân thể hắn (Thác Bạt Hiên Ảnh)cũng không buông tha ư?! Hắn (Vân Mị) hận không thể ngay lập tức bầm thây vạn đoạn người đó!
“Ai......” Thở dài một tiếng, Thác Bạt Hiên Ảnh vẫn cảm kích Vân Mị, không chiếm được tình yêu của người đó tuy có hơi tiếc nuối, nhưng ít nhất các huynh đệ của hắn thật sự đều quan tâm đến hắn, mà việc các huynh đệ hạnh phúc hơn hắn đã khiến hắn rất vui rồi......
Kỳ thật người đó không yêu hắn cũng tốt, hắn không muốn thấy người đó thương tâm. Chỉ là có đôi khi ngay cả hắn cũng không thể không hoài nghi người đó rốt cuộc có trái tim hay không...... Nếu trên đời này có thể có một ai đó khiến y có thể thương tâm thì hắn thật sự vừa ghen tị vừa hâm mộ......     
“A Nhị, đệ không cần nói nữa, hậu quả đương nhiên huynh rất rõ ràng. Ý của huynh đã quyết rồi, huống chi vết thương trên thân thể sao có thể so được với trong lòng......”
“A Đại, huynh đừng nói...... thật sự là một chút cơ hội cứu vãn cũng không có ư?” Đối phương đến tột cùng là người nhẫn tâm như thế nào, có thể lạnh nhạt đến mức khiến A Đại thương tổn đến như vậy...... Vậy mà hắn lại quyết tâm yêu sâu nặng một người làm thương tổn hắn đến thế......
“Cứu vớt? Có thể cứu vớt cái gì?”
Thác Bạt Hiên Ảnh dường như không hỏi Vân Mị mà giống như tự hỏi. Thời gian năm năm tuy không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn, hắn vì người đó mà buông bỏ tất cả, đổi lại được cái gì...... Hắn đã mất hết nỗ lực, trái tim từng chút từng chút chết đi, có lẽ đợi đến khi tâm hoàn toàn chết có lẽ cũng là lúc hắn được giải thoát rồi......
“A Nhị, nhanh lên đi, người đó đã có thai được bốn tháng, không thể kéo dài hơn nữa, ta sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của y......”
Cho dù đến nước này, vẫn không muốn người đó bị thương tổn, thật sự là có thể hoàn toàn hết hy vọng sao? Ngay cả chính hắn cũng nhịn không được mà hoài nghi......
“Đệ hiểu rồi......” Vân Mị thật sự không muốn thấy Thác Bạt Hiên Ảnh buồn bã như vậy. Hắn (Vân Mị) hiểu được cái gì...... Hắn một chút cũng không thể hiểu được tại sao lại đến mức này, A Đại còn quan tâm đến người đó như vậy...... Hắn hận không thể khiến người đó chết ngay lập tức! Rõ ràng hắn có thể trộn lẫn một chút độc dược trong sẩy thai dược, khiến người đó nếu không cần đứa bé thì lập tức phải chết cùng nó! Chỉ là hắn chung quy vẫn không làm được, bởi vì hắn biết nếu người đó chết đi, A Đại cũng không sống được......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.