Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 40:




“Triệu Đại Ngưu! Xảy ra chuyện gì với ngươi vậy!” Vân Mị từ bên ngoài trở về, mới vừa bước vào nhà liền phát hiện đã có chuyện gì đó. Lại nghe thấy tiếng khóc nỉ non của hài tử trong phòng, lòng hắn trầm xuống, nhất thời hoang mang rối loạn chạy vào trong. Vừa vào phòng hắn liền thấy Triệu Đại Ngưu đang gắt gao ôm lấy đứa bé vẫn khóc không ngừng, trên người một đống gỗ vụn, khóe miệng còn vương vết máu, nhìn qua rõ là bị thương. Trái tim của hắn thót lên, “Triệu Đại Ngưu! Ngươi không sao chứ!”
Hắn khẩn trương xông đến, tỉ mỉ kiểm tra Triệu Đại Ngưu một lúc thì phát hiện cả người y toàn là vụn gỗ, không những thế còn bị nội thương không nhẹ, rõ ràng là do cao thủ dùng nội lực gây ra chấn thương! Xem ra tên Bắc Dã Sưởng kia đã đến đây! Nhưng trong phòng không có cảm giác sự hiện hữu của hắn ta, chứng tỏ là hắn ta đã rời đi. Hừ! Đừng tưởng có thể chạy trốn dễ dàng như vậy! Dám đánh Triệu Đại Ngưu của hắn, cho dù hắn ta có là người của Tiểu Tam đi nữa, hắn cũng nhất định khiến hắn ta sống không bằng chết!  
“Vân Mị...... Hài tử đang khóc......” Triệu Đại Ngưu gắng sức nói, tiểu gia khỏa này còn đang không ngừng khóc, giọng cũng khàn khàn rồi, thật là đáng thương. Vân Mị có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, có thể nhanh chóng khiến nó không khóc nữa.
Vân Mị cuống quýt đón lấy hài tử trong lòng Triệu Đại Ngưu, nhưng hắn không dỗ dành nó mà chỉ ném nó lên giường. Tiểu oa nhi vốn cho rằng cha sẽ thương yêu dỗ dành mình, không ngờ rằng Vân Mị lại ném mình lên giường, nó càng thêm ủy khuất khóc lên, khóc đến độ nức nở, thật là có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu.
“Hài tử......” Triệu Đại Ngưu khó hiểu nhìn Vân Mị, mà Vân Mị lại đưa tay ôm lấy y, cẩn thận đặt y lên giường như đang ôm một con búp bê bằng sứ dễ vỡ. Chưa từng được ai quan tâm như vậy, Triệu Đại Ngưu cảm thấy rất không thoải mái, “Vân Mị...... Hài tử......”
“Khóc mấy tiếng cũng không chết được, cần xử lý vết thương của ngươi trước đã!” Vân Mị tức giận nói, nhưng động tác cũng dị thường dịu dàng, hết sức cẩn thận đặt Triệu Đại Ngưu nằm sấp trên giường. Nhìn những mảnh gỗ xuyên qua lớp vải đâm vào bên trong da thịt của y khiến toàn bộ phần y phục trên lưng nhuộm thành màu đỏ, càng xem lòng hắn càng đau đớn co rút lại.
Không ngờ rằng Vân Mị lại nói như vậy, không phải hắn rất cưng chiều hài tử sao? Triệu Đại Ngưu giật mình quay đầu nhìn Vân Mị, mà vẻ mặt tràn đầy đau lòng kia của hắn thật sự làm y kinh ngạc. Vân Mị đang lo lắng cho mình sao? Có thể vậy sao? “Nhưng mà...... Hài tử đang khóc, ta da thô thịt dày, đừng lo......”
“Câm miệng!” Con trâu ngốc này! Cổ họng Vân Mị phát ra tiếng rầu rĩ.
Tuy rằng sự lo lắng trên khuôn mặt hắn khiến tâm tình của Triệu Đại Ngưu tốt hơn, nhưng so với sự quan trọng của hài tử, y bất chấp vết thương trên người giãy dụa muốn đứng dậy.
“Ngươi làm cái gì!” Vân Mị đang định điều trị vết thương trên lưng y, lại bị động tác liều mạng của y khiến cho kinh hãi. Con trâu chết tiệt này! Rốt cuộc y có chút ý thức bị thương nào không vậy!
“Dỗ hài tử trước!” Không để ý đến vết thương trên lưng và sự khó chịu trong lòng, Triệu Đại Ngưu cố chấp ngồi dậy, không tránh được khẽ động đến vết thương, đau đến mức khiến y nhe răng trợn mắt. Vân Mị nhìn thấy lại đau lòng và phẫn nộ, cái con trâu ngốc này...... Ai...... Vậy mà hắn lại không có cách nào đối phó với y được! “Ngươi nằm úp sấp xuống cho ta!”
Vân Mị ngữ khí không tốt vừa nói, vừa bất đắc dĩ ôm lấy hài tử chỉ biết phát ra tiếng nức nở nhẹ nhàng vỗ lên lưng của nó. Mà hài tử được Vân Mị chú ý đến cũng vừa lòng mà dần dần ngừng khóc, lại bắt đầu ngủ gật.
“Việc này......” Đột nhiên một giọng nói nhút nhát phát ra khiến Triệu Đại Ngưu ý thức được trong phòng còn có thêm một người nữa. Y nhìn về nơi phát ra âm thanh, lập tức thấy được một thiếu nhiên vô cùng xinh đẹp. Người này có vẻ không lớn lắm, một vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhu nhược lại có phần rất giống với Sở Sương khiến y ngay lập tức liền có hảo cảm với thiếu niên này.
Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Đại Ngưu, Tiểu Tam yếu ớt cười khiến người ta xúc động muốn cẩn thận che chở cho cậu. Cậu vừa mới đi vào cùng Vân Mị, nhưng Vân Mị lại chỉ cùng Triệu Đại Ngưu ngươi tới ta lui, cậu không biết phải mở miệng thế nào, hơn nữa nhìn thấy vết thương của Triệu Đại Ngưu là biết do Bắc Dã Sưởng gây ra, thế này thì làm sao cậu mở miệng. Nhưng nhìn cặp đôi này vừa cãi nhau vừa dỗ hài tử không biết đến khi nào, mà bên Bắc Dã Sưởng cũng không biết ra làm sao, cậu thật sự rất lo lắng, không nhịn được mở miệng. Thấy Triệu Đại Ngưu nhìn về phía mình, cậu theo thói quen lộ ra nụ cười của động vật vô hại. Cái gọi là cầm tặc tiên cầm vương*, đối phó với A Nhị nhất định phải chiếm được cảm tình của lão bà của hắn trước, đến lúc đó kiểu gì Triệu Đại Ngưu cũng giúp mình một phen! “Nhị tẩu khỏe chứ, đệ là Tiểu Tam.”    
*bắt giặc cần bắt vua trước
Cái câu Nhị tẩu kia của cậu lập tức khiến cơ thể khổng lồ của Triệu Đại Ngưu trở nên cương cứng, nhưng lại làm cho Vân Mị vốn tâm tình không tốt có hơi vui vẻ. Nhưng vừa nghĩ đến việc Bắc Dã Sưởng đả thương Triệu Đại Ngưu nặng như vậy, khuôn mặt hắn lại thối trở lại. Buông đứa nhóc đang ngủ ra, không thèm liếc Tiểu Tam một cái, hắn hung tợn nói với Triệu Đại Ngưu: “Ngươi nằm xuống cho ta!”
Thấy Vân Mị hờ hững với mình như vậy, Tiểu Tam lập tức nhìn Triệu Đại Ngưu cầu xin giúp đỡ, đáng thương mà nói: “A Nhị......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.