Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 44:




Khiến Triệu Đại Ngưu thật không ngờ là, tuy Vân Mị chỉ mới đi được vài ngày nhưng trong lòng y lại bắt đầu cảm thấy bất an lo lắng, y cũng không biết mình bị làm sao......
Vân Mị này cũng thật là, cũng đã ba ngày rồi, hài tử cũng sắp đến ngày đầy tháng, sao hắn còn chưa trở về?
Triệu Đại Ngưu vừa dỗ đứa bé vừa nhìn ra ngoài cửa, ngày mai chính là ngày đầy tháng của hài tử, còn chưa đặt tên tự cho nó, cho dù trong nhà vắng vẻ không có người nào, nhưng y muốn chuẩn bị cho nó một món trang sức cầu bình an nào đó.
Triệu Đại Ngưu nghĩ nếu Vân Mị trở về, ngày mai nên chuẩn bị ngày đầy tháng cho hài tử như thế nào đây, rồi còn việc đặt tên cho nó. Nói đến đặt tên, y lại cảm thấy đau đầu, hai ngày nay y luôn tự hỏi nên đặt tên gì cho hài tử, nhưng mà y lại không có văn hóa gì, chỉ biết được vài chữ đấu đại, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được cái tên nào hay cả, kết quả vẫn nên gọi Vân gì đó thì hơn......    
Triệu Đại Ngưu thở dài, vẫn nên chờ Vân Mị trở về đặt tên cho hài tử thôi, lại nhìn đứa bé đang ngủ trong lòng, không khỏi cảm thấy say mê. Tiểu gia khỏa này thật sự càng lúc càng giống hệt Vân Mị, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng nộn nộn không khỏi khiến người ta muốn cắn lên một cái, mà cái tính tình không tốt của nó cũng giống hệt như Vân Mị!
Lúc trước nhìn thấy Vân Mị dỗ nó phục phục thiếp thiếp, còn tưởng là nó dễ tính lắm, nhưng hai ngày nay y một mình một người chăm nó mới biết tiểu gia khỏa này cùng với cha nó đều chung một cái tính tình, thật sự khó hầu hạ, y nấu cái gì nó ăn một miếng lại nhổ ra một miếng, thật vất vả mới cho nó ăn xong. Mà ăn cơm vẫn chỉ là vấn đề nhỏ nhặt, đau đầu nhất chính là vào lúc buổi tối, tiểu gia khỏa này thật dính Vân Mị, không có Vân Mị bên cạnh thì không ngừng khóc, khi y ôm nó vào lòng thì mới tốt hơn được một chút, nhưng chỉ cần buông nó ra, ngay lập tức nó sẽ khóc không ngừng. Thành ra buổi tối y chỉ có thể ôm hài tử đi ngủ, mà y lại sợ lúc mình đang ngủ lại đè lên nó, nên hai ngày nay vẫn chưa ngủ được chút nào, tinh thần cũng chả tốt hơn được.
Có lẽ Vân Mị nên sớm trở về một chút thì tốt hơn......
“Nhị tẩu!” Nghe được giọng nói quen thuộc, Triệu Đại Ngưu kinh hỉ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhưng hình ảnh y nhìn thấy lại khiến trái tim y ngừng đập, mà thật lâu sau này khi nhớ lại y vẫn còn thấy sợ hãi ──
Thần sắc Tiểu Tam cực kỳ mệt mỏi, một tay cậu dẫn theo Bắc Dã Sưởng tựa hồ có hơi si ngốc, mà một tay kia đang ôm lấy Vân Mị cả người toàn máu! Bộ bạch y của Vân Mị đã nhiễm một màu đỏ, trên mặt hắn không có một tia huyết sắc nào, mà ngay cả đôi môi kia cũng bị tẩy trắng, mắt phượng xinh đẹp hữu thần gắt gao nhắm chặt lại, giống như đang phải thừa nhận một thống khổ cực đại! Mà càng đáng sợ hơn chính là, dòng máu đỏ tươi từ trong cơ thể theo ngón tay thon dài của hắn tích lạc ra ngoài, tạo nên ở bên dưới hắn một vũng máu!
Chuyện này rốt cuộc là sao!!
Trong đầu Triệu Đại Ngưu trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ngợi được bất cứ chuyện gì, hai tay bất giác siết lại, sức lực lớn đến nỗi chính y không nhận ra được, mãi cho đến khi hài tử trong lòng bị y siết đến phát đau mà bừng tỉnh phát ra tiếng khóc, y mới giật mình tỉnh lại!
Y quay đầu hít một hơi thật sâu, rồi mới dám quay lại nhìn về phía Vân Mị, nhưng cả thân thể ngập chìm trong máu của hắn khiến ruột gan y đứt ra từng khúc, y ngạt thở không nghĩ được gì. Sải bước tiến đến, xách cổ áo của Tiểu Tam lên, phẫn nộ hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”  
“Nhị tẩu, thực xin lỗi......” Tiểu Tam áy náy nói. Cậu và Vân Mị một đường chạy đến Cầm Hổ Bảo, cũng không thấy Bắc Dã Sưởng đâu. Cậu tự hỏi, cảm thấy Bắc Dã Sưởng có thể đã đến kiếm trủng* của Bắc Dã gia, bọn họ nhanh chóng đến kiếm trủng, quả nhiên tìm được Bắc Dã Sưởng ở đó, cũng biết được bí mật của Lôi Vân Đao, chỉ là thật không ngờ Tô Như Ngọc vẫn chết...... Mà cậu vì ngăn cản Bắc Dã Sưởng tự tử xông vào kết giới của kiếm trủng, không ngờ rằng kết giới kia và yêu khí của cậu bài xích lẫn nhau, nếu không phải A Nhị đúng lúc ra tay cứu giúp, chỉ sợ bây giờ cậu và Bắc Dã Sưởng đang trên đường đến Hoàng Tuyền! Nhưng A Nhị lại vì vậy mà bị trọng thương......
*kiếm: thanh gươm, thanh kiếm; trủng: mộ phần
Tiểu Tam thập phần xin lỗi nhìn Triệu Đại Ngưu, cậu thật sự không ngờ được rằng A Nhị vì mình mà chịu thương nặng như vậy......
Cả người Triệu Đại Ngưu lâm vào trong phẫn nộ và sợ hãi, vừa nghĩ đến việc Vân Mị có thể sẽ chết, y ngay cả ý định muốn giết người cũng nảy sinh! Cho đến khi hài tử trong lòng lại khóc, y mới hơi bình tĩnh lại, nhưng nhìn đến huyết khẩu trước ngực Vân Mị, y chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó khoét ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.