Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 45:




“Tại sao không đưa hắn đến chỗ đại phu?” Triệu Đại Ngưu phẫn nộ gầm lên, run rẩy vuốt ve khuôn mặt càng ngày càng lạnh lẽo của Vân Mị. Vân Mị...... Vân Mị hắn sẽ không chết như thế này chứ?!
Không muốn ── y không muốn!
Nỗi sợ hãi khi Vân Mị chết đi như tảng đã tàn nhẫn đập vào đầu y, càng ngày càng nặng, mãi đến khi y không thể hô hấp, chỉ có thể dữ tợn nện một quyền lên vách tường, khiến trên đó lưu lại một quyền ấn thật sâu, lưu giữ toàn bộ nỗi uất ức tích tụ trong lòng y. Biến cố này quá đột ngột! Y thậm chí hoàn toàn không có một chút chuẩn bị nào, khiến y bị kích động không trở tay kịp, tuyệt nhiên không để ý đến các loại hỗn độn bên trong thâm tâm!
Tiểu Tam cõi lòng đầy áy náy nhìn Triệu Đại Ngưu nói: “Nhị tẩu, thật sự rất xin lỗi, đại phu bình thường không thể cứu được A Nhị, lúc nãy đệ đã đưa huynh ấy đến chỗ đại phu tốt nhất thành Lạc Dương, nhưng mà dược rắc lên đều bị máu chảy trôi đi, vốn không ngừng lại được, hơn nữa hiện giờ thời tiết nóng bức, nếu dùng băng gạc băng bó sẽ làm miệng vết thương bị hư thối, càng thêm nguy hiểm! Tẩu trước hết đến thư phòng A Nhị xem có dược nào có thể cầm máu được không, đệ sẽ nhanh chóng trở về Hắc Sơn tìm đại trưởng lão!” Cũng không thể trách toàn bộ đại phu, dù sao trên người A Nhị cũng có nửa huyết thống của yêu tộc, vết thương lại do kiếm khí của kết giới gây ra, đại phu bình thường vốn không thể có cách nào chữa được, hy vọng duy nhất bây giờ chính là Huyền Khanh!  
“Sao ngươi không nói sớm!” Nghe Tiểu Tam nói như vậy, Triệu Đại Ngưu lập tức xông ra ngoài.
Tiểu Tam nhìn thân hình nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài của Triệu Đại Ngưu, lại quay đầu nhìn về phía Vân Mị vẫn đang nhắm chặt mắt nằm trên giường, rồi nhìn Bắc Dã Sưởng vì cậu hành pháp mà trở nên si ngốc bên cạnh, trong lòng không khỏi muôn phần cảm thán, nếu có một ngày Bắc Dã Sưởng cũng có thể lo lắng cho mình giống như Triệu Đại Ngưu lo lắng cho Vân Mị, nói cậu đổ máu bao nhiêu cậu cũng nguyện ý!
Cậu tiến lên cầm lấy tay Vân Mị, truyền một ít yêu lực sang cho hắn, có thể tạm thời bảo vệ tim mạch cho hắn. Lại nhìn Vân Mị và Bắc Dã Sưởng, rồi niệm vài tiếng khiến Bắc Dã Sưởng tiếp tục si ngốc, sau đó mới thẳng tiến đến Hắc Sơn, hy vọng cậu có thể tìm được đại trưởng lão Huyền Khanh trước khi Vân Mị xảy ra chuyện gì!
Đến khi Triệu Đại Ngưu cầm theo mấy bình chai lọ trở về, Tiểu Tam đã đi rồi, mà y cũng không chú ý đến, cũng không để ý đến Bắc Dã Sưởng ngây ngốc bên cạnh, bối rối không biết nên dùng loại bình dược nào, luống cuống tay chân lục lọi đống bình nhỏ rực rỡ muôn màu.
Trong hỗn loạn, y vô ý phất tay một cái, mấy cái chai đủ loại kiểu dáng va chạm lăn lộn rơi trên mặt đất. Y kích động đón lấy mấy cái chai, nếu là bình thường thì với võ công của y tiếp được toàn bộ mấy cái lọ này cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại lòng y thật sự rất rối loạn, mò mẫm lung tung cũng tiếp được ba cái chai, mấy cái lọ còn lại đều lần lượt rớt trên mặt đất, chợt nghe thấy tiếng “Loảng xoảng” từng cái từng cái lần lượt vỡ nát!
Làm sao đây! Triệu Đại Ngưu nhìn ba cái bình còn sót lại trong tay, đột nhiên trước mắt y sáng ngời! Nhìn thấy trên một trong ba chai dán hai chữ “Cầm máu”, y lập tức vui sướng, thật may mà không để rớt chiếc bình này! Y hoang mang rối loạn mở nắp bình ra, nhưng vì tay quá run rẩy mà một lượng lớn thuốc rơi trên giường và trên đất. Đau lòng nhìn phần dược bị đổ ra, y thật sự là tay chân vụng về mà!
“Ô......” Triệu Đại Ngưu bôi dược lên khiến Vân Mị mơ hồ phát ra một tiếng rên rỉ, tim Triệu Đại Ngưu kịch liệt nhảy lên, cuống quýt nhìn hắn, chỉ thấy hàng lông mày nhỏ mảnh gắt gao nhăn lại, vẻ mặt tựa hồ rất thống khổ, Triệu Đại Ngưu sợ hãi nhanh chóng kiểm tra vết thương của hắn, sợ miệng vết thương chuyển biến xấu đi, cẩn thận xem xét, dược này quả thật có chút hiệu quả, lượng máu chảy ra từ miệng vết thương của Vân Mị đã bắt đầu giảm bớt.
Tâm trạng của Triệu Đại Ngưu trở nên ổn định hơn, đột nhiên y dùng lực vỗ mạnh vào đầu mình. Sao y lại ngốc thế này! Đáng lẽ ra nên điểm huyệt đạo cầm máu cho Vân Mị trước! Hại Vân Mị phải chảy nhiều máu như vậy! Thật là ngốc chết được! Khó trách Vân Mị luôn gọi y là “Trâu ngốc”!
Nhìn khuôn mặt hiện giờ dị thường khiến người ta đau lòng, Triệu Đại Ngưu không nhẫn được đưa tay phủ lên hàng lông mày cao cao gồ ra  của hắn, như là muốn an ủi đau đớn của hắn. Ngón tay thô ráp cảm nhận được làn da nhẵn nhụi kia, y đến giờ cũng không nghĩ được rằng Vân Mị cũng có một khuôn mặt yếu ớt như thế này, khiến người ta ngoại trừ đau lòng vẫn chỉ là đau lòng......    
Nhìn Vân Mị như vậy, Triệu Đại Ngưu lại hơi ngơ ngẩn...... Mãi đến khi hài tử bên cạnh mất hứng phát ra tiếng khóc, y mới giật mình tỉnh lại, đưa tay ôm lấy đứa bé dỗ dành, lại không bỏ qua Vân Mị đang chìm trong hôn mê. Thấy miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa, thở dài nhìn đống chai lọ vỡ nát trên đất, y làm bể nhiều bình dược của Vân Mị như vậy, không biết khi hắn tỉnh lại sẽ cảm thấy như thế nào, nhất định sẽ rất tức giận rồi......
Vân Mị a Vân Mị, ngươi mau tỉnh lại a......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.