Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 46:




Một ngày sau, Tiểu Tam dẫn theo một nữ nhân xuất hiện trước mặt Triệu Đại Ngưu. Trên người nữ nhân này có một cỗ tiên khí tự nhiên, cảm giác tựa như lúc trước y nhìn thấy Thác Bạt Hiên Ảnh. Nữ nhân này chính là Huyền Khanh, đại trưởng lão của bộ tộc Sơn Mị.
Triệu Đại Ngưu vừa nhìn thấy nàng, lập tức quỳ xuống, thành kính nói: “Cầu xin người hãy cứu Vân Mị!”
Huyền Khanh mỉm cười nâng y dậy, an ủi nói: “Ngươi yên tâm, A Nhị sẽ không có việc gì.” Nàng lại quay đầu nói với Tiểu Tam: “Tiểu Tam, ngươi thật sự quyết định như vậy sao? Phải biết rằng sớm hay muộn người này sẽ có ngày tỉnh lại, Khống Tâm Thuật của ngươi nếu trường kỳ sử dụng đối với một người, lực khống chế sẽ càng ngày càng yếu. Ngươi không sợ khi người đó tỉnh lại sẽ hận ngươi sao?”
Tiểu Tam im lặng nhìn Bắc Dã Sưởng đang si ngốc bên cạnh, cuối cùng kiên định nói với Huyền Khanh: “Đúng vậy, đại trưởng lão, con đã quyết định! Cho dù tương lai y có hận con......” Tiểu Tam nói rồi lại chăm chú nhìn Bắc Dã Sưởng, trong mắt chứa đầy thâm tình, sau đó nói: “Chỉ cần một lần có được y, dù chết trên tay y con cũng nguyện ý!”
Huyền Khanh gật đầu, nói với Tiểu Tam: “Ngươi mang y đi đi.”
Sau khi Tiểu Tam và Bắc Dã Sưởng rời đi, nàng một mình đối mặt với Triệu Đại Ngưu, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triệu Đại Ngưu, ngàng cười cười, phong khinh vân đạm nói: “Không cần lo lắng.”
Triệu Đại Ngưu sững sờ. Sao lại không cần lo lắng?! Cứu người như cứu hỏa! Thấy hơi thở của Vân Mị càng lúc càng yếu, nếu không tận dụng thời gian, vạn nhất...... vạn nhất...... Y thật không muốn nghĩ đến chữ ‘vạn nhất’ này!
Huyền Khanh bất chấp sự cấp bách của y, nhàn nhã ngồi xuống giường, cũng không liếc nhìn đến Vân Mị đang hôn mê đến một cái, ôm lấy tiểu oa nhi mới vừa đủ tháng chơi đùa. Đứa bé kia có vẻ rất hợp với Huyền Khanh, nàng vừa ôm lấy nó đã nhếch miệng nở nụ cười, Huyền Khanh cũng cười theo nó, quay đầu lại hỏi Triệu Đại Ngưu: “Hài tử này thật đáng yêu, đã đặt tên chưa?”
Triệu Đại Ngưu sững sờ, không nghĩ được gì, thành thật trả lời: “Không...... Còn chưa có......” Nôn nóng nhìn Vân Mị đang nhắm chặt mắt trên giường, y không khỏi thúc giục Huyền Khanh: “Đại...... Đại trưởng lão! Cầu ngài mau cứu Vân Mị! Không thể kéo dài hơn nữa!”
Huyền Khanh buồn cười nhìn Triệu Đại Ngưu, thình lình xuất ra một câu: “Chắc ngươi là bị A Nhị chộp đến để sinh hài tử ha.” Nàng quá hiểu Vân Mị rồi mà, đứa trẻ này một khi đã thích người nào là nhất sương tình nguyện bắt buộc người ta, năng lực biểu đạt lại kém không thể dỗ dành ái nhân, dù có là ôn nhu cũng khiến người ta không hề có cảm giác ôn nhu, lúc trước lại còn chẳng chịu học công phu trên giường đến nơi đến chốn, phỏng chừng lần đầu tiên nhất định khiến người ta chết đi sống lại. Nàng tuyệt đối không tin là Triệu Đại Ngưu này tự nguyện theo hắn.
Triệu Đại Ngưu thật không ngờ Huyền Khanh sẽ đột ngột hỏi như vậy, chỉ biết ngơ ngác gật đầu, nhưng chuyện này thì có liên quan gì với việc cứu Vân Mị?
Nụ cười trên mặt Huyền Khanh càng sáng lạn, đặt đứa bé qua một bên, lấy tay cào miệng vết thương của Vân Mị ra, lập tức khiến ngũ quan của Vân Mị đang hôn mê nhăn lại một chỗ. Tim của Triệu Đại Ngưu nghẹn lại, đột ngột tiến lên đẩy Huyền Khanh ra, giống như gà mái đang bảo vệ gà con bày ra tư thế phòng vệ, hét lớn với Huyền Khanh: “Ngài làm cái gì vậy!” Nữ nhân này thật sự là đến cứu Vân Mị sao?!
Huyền Khanh như không thấy việc gì tiếp tục cười cười, trước sau vẫn nhàn nhã như thường, tròng mắt giảo hoạt đảo quanh, lại hỏi Triệu Đại Ngưu: “Ngươi lo lắng như vậy làm cái gì? A Nhị chết không phải rất tốt cho ngươi sao? Với tính cách của A Nhị nhất định đã đầu độc người quan trọng nào đó của ngươi rồi, cũng dùng tánh mạng người kia để uy hiếp ngươi, khiến ngươi phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đi.”  
Thật sự không sai chút nào. Triệu Đại Ngưu sững sờ đứng đó, y vậy mà không hề có ý định giết chết Vân Mị? Tại sao...... Tại sao...... Là trên tay hắn còn giữ mệnh của tiểu sư muội! Đúng vậy! Nếu hắn chết, độc trên người tiểu sư muội cũng không thể giải! Cho nên hắn không thể chết được! “Hắn...... Tiểu sư muội của ta còn cần giải dược của hắn......”
Lông mày của Huyền Khanh nhướn lên, là tiểu sư muội nha, xem ra là tình địch của Vân Mị a, có điều Triệu Đại Ngưu này khẳng định Vân Mị không vứt thi thể của tiểu sư muội nhà y ở nơi hoang dã rồi quay lại lừa y sao? Nhưng mà tiểu hài tử A Nhị này cũng thành thật, không đến nỗi nói dối người yêu hắn. “Việc này thì đừng lo, ta có một viên vạn linh đan có thể giải hàng trăm loại độc, cho dù có trúng Hạc Đỉnh Hồng, chỉ cần chưa chết quá lâu, ăn vào rồi có thể khởi tử hồi sinh.”
Triệu Đại Ngưu kinh ngạc nhận lấy đan dược, như vậy xem ra y không cần phải giữ lại Vân Mị nữa, mà y cũng có thể giải thoát rồi, không phải sao? Từ đầu đến cuối Vân Mị cũng chỉ dùng y làm công cụ để sinh hài tử, mà y đường đường là một nam nhi tám thước lại bị bắt phải sinh dục như nữ tử, vũ nhục như vậy, y phải hận Vân Mị mới đúng! Chỉ là...... Chỉ là vừa nghĩ đến việc Vân Mị sẽ chết, y lại cảm thấy tâm đau đến nỗi chết còn dễ chịu hơn, dù là ngày tiểu sư muội xuất giá hay ngày sư phụ qua đời y cũng không đau đớn thế này, đau đến nỗi y muốn lôi trái tim ra, xem thử có phải nó đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ rồi hay không!
Nhìn thấy Huyền Khanh xoay người định rời đi, Triệu Đại Ngưu theo bản năng ngăn cản Huyền Khanh lại, luống cuống nói: “Vân Mị...... Vân Mị...... Ngài không phải là đại trưởng lão của Vân Mị sao? Tại sao ngài không cứu hắn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.