Tiên Hồng Lộ

Chương 164: Thực lực của Lam Nguyệt Y Quán




"Thần y, lại còn có chuyện như thế? Trên đời không ngờ lại còn có một nữ thần y như thế!"
Dương Phàm hơi kinh ngạc.
- Y thuật của vị nữ thần y này như thế nào?
Dương Phàm tò mò hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm! Ba đại thần y của Kinh Đô, mỗi người đều có y thuật siêu phàm nhập thánh!
Trịnh Vân Phi nhẹ giọng nói:
- Tuy nhiên, nữ thần y Lam Nguyệt này nghe nói tính tình có chút cỗ quái, hơn nữa không quan tâm tới nhân tình.
- Ha ha, một khi đã như thế ta cũng phải vào y quán dưới danh nghĩa là của cô ta xem sao!
Dương Phàm lúc này nổi lên một chút hứng thú, trừ bỏ Vân Vũ Tịch ra hắn còn chưa từng gặp qua một nữ Dược sư nào có y thuật siêu phàm nào cả!
Bên trong y quán to lớn này bày biện vô cùng đơn giản nhưng người ra vào rất nhiều, lúc nào cũng có. Trong đó, Dương Phàm thỉnh thoảng còn thấy bóng dáng của người tu tiên, hiển nhiên là tới đây để chữa bệnh.
Quả nhiên, đây là một y quán của Tiên giới trú nhập giữa nhân gian. Tinh quang trong mắt Dương Phàm chợt lóe lên đi vào Lam Nguvệt Y Quán, ánh mắt đảo qua những thầy thuốc đang xem bệnh cho người bệnh thần sắc dần trở nên ngưng trọng.
Vô hình trung, hắn đã nắm rõ toàn cảnh trong y quán này. Ngay cả những căn mật thất được thiết kế cấm chế cũng bị hắn phát hiện ra. Một lúc sau, Dương Phàm khẽ thở dài:
- Không hổ là ba đại thần y!
Thông qua cảm quan cường đại của mình, hắn đã nắm rõ bố cục và thực lực của y quán này. Bất kể là tài lực hay nhân lực cũng vượt xa Phổ Ái Y Quán của hắn ở Vụ Liễu Trấn.
Nói về tài lực, số lượng và phẩm chất của dược liệu và linh đan dự trữ trong y quán này đủ để cho một tu sĩ Ngưng Thần KỲ như Dương Phàm cảm thấy khiếp sợ! Một số dược liệu quý hiếm hoặc thiên tài địa bảo thậm chí còn hấp dẫn hắn không nhỏ.
Điều này làm cho Dương Phàm nghĩ tới phiến lục thổ địa trong Tiên Hồng không gian của mình. Trên đó gieo trồng rất nhiều mầm móng dược liệu quý hiếm trải qua thời gian sinh trưởng lâu ngày, đã có một số đâm chồi nảy lộc.
Luận về nhân lực không tính số thầy thuốc thế tục thì số Dược sư cảnh giới Luyện Khí Kỳ cũng có tới hơn mười vị. Trong đó còn có hai gã Dược sư cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn tọa trấn.
Có thể nói thực lực của Lam Nguyệt Y Quán đã vượt xa tưởng tượng của Dương Phàm.
- Y quán này đã là y quán có địa vị và danh khí nhất ở Kinh Đô chưa?
Dương Phàm thu hồi ánh mắt hỏi Trịnh Vân Phi bên cạnh.
- Chưa phải!
Trịnh Vân Phi cũng không cần suy nghĩ mà nói luôn.
- Tuy nhiên, đây cũng có thể xếp vào một trong ba y quán lớn nhất!
- Y quán có địa vị cao nhất là nhà nào?
Dương Phàm hít sâu một hơi lại hỏi thêm:
- Ta chỉ nói tới y quán mà có địa vị cao nhất trong mắt người tu tiên thôi!
Trịnh Vân Phi nghĩ một lát rồi nói:
- Hẳn là Thiên Ân Dược Các! Y quán này là thần bí nhất, ngay bên cạnh Kinh Đô nhưng chỉ có một số người tu tiên mới biết vị trí của nó. Hơn nữa, bình thường y quán này không chữa trị cho thường nhân thu linh thạch cũng khá đắt.
Thiên Ân Dược Các!
Dương Phàm lập tức nhớ kỹ y quán thần bí này. Bởi vì hắn hiểu được đối với kế hoạch của hắn, bất kể là Lam Nguyệt Y Quán này hay là Thiên Ân Dược Các thần bí khó lường kia thì đều mang tới lực cản cho hắn.
- Dược sư, ta mang ngươi vào coi nói không chừng có thể trao đổi một chút kinh nghiệm với Dược sư nơi này.
Trịnh Vân Phi đột nhiên chủ động nói trong mắt hiện lên một tia vui sướng. Hắn dẫn Dương Phàm đi về phía trước.
- Ồ, tiểu tử này
Dương Phàm thấy hơi cổ quái cảm giác được hành vi của người này hơi không bình thường. Đi qua mấy cái hành lang phía trước xuất hiện một cái phòng, cũng đồng dạng là nơi chữa bệnh nhưng thầy thuốc nơi này chỉ có hai ba người, bệnh nhân cũng ít hơn.
Nơi hành lang có hai người tu tiên có bộ mặt thanh tú, mặc thanh sam đang thủ hộ ngăn cản một ít người tiến vào. Thấy hai người Dương Phàm đi tới hai người kia cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi cho vào, không ngăn cản lại.
Hiển nhiên, nơi này là chuyên chữa bệnh cho người tu tiên phàm nhân không được phép tiến vào. Đi vào gian phòng này, Dương Phàm ngửi được một cỗ thanh hương nhàn nhạt. Một cỗ linh khí mỏng manh tinh khiết đang bập bềnh nơi này.
Căn phòng lớn như thế nhưng cũng chỉ có bốn năm người tu tiên tới xem bệnh. Bên trong vốn còn có ba Dược ư nữa. Trong đó có một Dược sư là một cô gái còn rất trẻ mặc một bộ quần áo bằng lụa mỏng màu trắng, khuôn mặt trái xoan tú lệ, đôi mắt lộ ra vài phần linh tính, trên người mơ hồ tản ra một cỗ tiên khí. Mặc dù không tính là tuyệt sắc khuynh thành nhưng nàng cũng được coi là có tư sắc thượng giai!
Trịnh Vân Phi vừa thấy cô gái này ánh mắt lập tức sáng ngời, đi tới nhẹ giọng nói:
- Tích Đổng tiểu thư, ta tới đây!
Cô gái kia thấy hắn tới thì hé miệng cười:
- Trịnh Vân Phi, ngươi từ khi nào thì lại có thời gian loanh quanh tới chỗ của ta. Ta thấy sắc khí của ngươi rất tốt không giống như tới xem bệnh!
- Hắc hắc, hôm nay ta mang một bằng hữu tới thăm hỏi y quán của các vị!
Khuôn mặt Trịnh Vân Phi hơi đỏ lên, vì thế kéo Dương Phàm vào câu chuyện.
- Thật không?
Tích Đổng không tin, nhẹ nhàng liếc mắt sang Dương Phàm ở bên cạnh hắn, trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên nhưng không chủ động hỏi chuyện.
- Tích Đổng tiểu thư, ta nói cho ngươi biết nha, vị bằng hữu của ta cũng không phải là người thường nhé!
Trịnh Vân Phi đi tới trước hai bước cười đùa nói.
Dương Phàm như cười như không nhìn hắn không nghĩ rằng tên này còn nhân cơ hội này tới đây tán gái.
- Chờ ta chữa trị cho đạo hữu này đã rồi sẽ lại nói chuyện với các ngươi.
Tích Đổng khẽ vuốt mái tóc một cái, hiện lên một phen thi vị của nữ nhân rồi viết một đơn thuốc cho một vị Luyện Khí hậu kỳ trước mặt, còn lấy ra một dược phẩm, dặn dò:
- Công pháp ngươi tu luvện không hợp lý, âm hàn khí trong cơ thể ăn mòn nội tạng. Trong khi dùng thuốc không được tiếp tục tu luyện công pháp có thuộc tính âm hàn kia. Dùng thêm những viên thuốc trong bình này, cứ hai ngày dùng một viên. Sau một tháng, bệnh của ngươi sẽ khỏi. Khi đó có thể tiếp tục tu luvện công pháp kia.
- Tạ ơn Dược sư, xin hỏi cần bao nhiêu linh thạch?
Người tu tiên kia hỏi lại.
- Không nhiều đâu, chỉ cần năm khối linh thạch là được. Chủ yếu là đắt ở bình linh đan này, cần ba bốn khối linh thạch. Mà phương thuốc này, dùng một số thảo dược thế tục là được.
Tích Đổng giải thích.
- Cảm ơn Dược sư cô nương!
Người nọ nghe thế thì mừng rỡ, thanh toán linh thạch rồi rời đi.
Dương Phàm hoàn toàn nhìn rõ những gì đang diễn ra, đồng thời vẫn quan sát tình huống xem bệnh của hai gã Dược sư khác trong lòng cũng kinh ngạc và bội phục. Dược sư của y quán này đều là người tu tiên, nhưng bọn họ đã hình thành một trình tự có tính quy tắc lại có thể gia tăng hiệu suất xem chữa bệnh.
- Xem ra y quán của ta ở Vụ Liễu Trấn phải tham khảo một chút.
Trong lòng Dương Phàm thầm nghĩ.
Đúng lúc này, vị Tích Đổng tiểu thư kia đứng dậy, cười cười nhìn hai người rồi nói với Trịnh Vân Phi:
- Còn không giới thiệu vị bằng hữu của ngươi cho ta sao?
Dương Phàm mĩm cười tự giới thiệu mình:
- Tại hạ Dương Phàm là một gã Dược sư mới tiến nhập y đạo chưa lâu còn mong Tích Đổng tiểu thư chỉ giáo.
- Hóa ra là Dương Dược sư! Khó trách từ trên người ngươi ta cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, thân thiết!
Tích Đổng tiểu thư hé miệng cười nâng tay lên nói:
- Mời hai vị, chúng ta sang bên kia nói chuyện phiếm một lúc.
- Được!
Trịnh Vân Phi mừng rỡ cũng không chờ Dương Phàm có đáp ứng hay không.
- Tiểu tử này
Dương Phàm cũng hơi bất đắc dĩ tuy nhiên hắn cũng đang có ý này.
Ba người đi vào một đình lý cạnh đó, những nha hoàn đều rất cung kính dường như rất kính sợ đối với Tích Đổng tiểu thư này vậy!
- Tích Đổng tiểu thư và Vân Phi đã sớm quen biết sao?
Dương Phàm hỏi dò.
Nữ Dược sư trước mặt này cũng tầm tuổi như nữ đệ tử Trịnh Tiểu Mạn của mình nhưng tu vi của đối phương lại yếu hơn một chút.
Tích Đổng liếc nhìn Trịnh Vân Phi một cái bình thản nói:
- Đại khái nửa tháng trước, hôm đó trên đường thấy hắn vẽ phù nên mới quen biết.
Dương Phàm hơi gật đầu cũng mơ hồ nhìn ra Tích Đổng cũng không quá thích thú Trịnh Vân Phi nhưng Trịnh Vân Phi lại có chút yêu thích Tích Đổng.
- Ta nghe nói gần đây ở Kinh Đô có xuất hiện một vị Dược sư truyền kỳ, dường như cũng họ Dương. Vị này là người chữa khỏi kỳ bệnh trăm năm khó gặp của Nhị Quận chúa của Yến Vương Phủ.
Tích Đổng nhìn chằm chằm vào Dương Phàm nhẹ giọng nói.
- Ha ha ha. Tích Đổng tiểu thư sẽ không cho rằng vị Dược sư truyền kỳ kia lại là tại hạ đi?
Dương Phàm tùy ý cười.
Trịnh Vân Phi cũng thông minh thấy Dương Phàm nói thế cũng không xen miệng vào, trong lòng có chút cổ quái. Vừa nghe Tích Đổng hơi thất vọng. Tuy nhiên, nàng thấy khí chất của Dương Phàm không tầm thường, tuấn nhã ôn hòa nên cũng không lạnh nhạt.
- Xin hỏi Tích Đổng cô nương và thần y Lam Nguyệt có quan hệ như thế nào?
Dương Phàm nói sang chuyện khác, đột nhiên hỏi.
- Chính là Gia sư!
Tích Đổng hơi tự hào nói.
Hóa ra tiểu thư đã bái thần y làm thầy!
Dương Phàm than nhẹ một tiếng.
Trịnh Vân Phi nghe thế cũng thấy sợ hãi:
- Tích Đổng tiểu thư dĩ nhiên là đệ tử của nữ thần y Lam Nguyệt sao!
Nghe đến đây trong lòng hắn có chút mất mát và không cam lòng. Nếu là đệ tử của thần y thì Dương Phàm lập tức nổi lên hứng thú bắt đầu dò xét về học vấn y lý của nàng. Lúc đầu, Dương Phàm chỉ đề cập tới một số y lý nông cạn. Tích Đổng đối đáp cũng rất trôi chảy.
Nhưng sau đó, Dương Phàm lại đưa một số nội dung mà đã từng học được ở lão già thần bí và của trong Thánh Liệu Thiên của Tiên Hồng Quyết ra thảo luận thì Tích Đổng liền có chút khó khăn.
Bất giác nửa canh giờ đã trôi qua. Dương Phàm vẫn rất tự nhiên mà Tích Đổng cũng đã ngày càng kinh hãi, cảm giác y lý của mình đã tới cực hạn rồi
Cũng may, Dương Phàm vẫn biết dừng lại đúng lúc. Lúc này hắn mĩm cười nói:
- Tham khảo một phen với Tích Đổng tiểu thư. Dương mỗ cũng có ích không ít. Hôm nay dừng tại đây thôi để tránh việc chúng tôi lại làm ảnh hưởng tới công việc của tiểu thư!
Tích Đổng nghe lời ấy cũng không khỏi thở phào một hơi, đối với thân phận của Dương Phàm cũng thấy rất hiếu kỳ. Nàng cảm giác được đối phương như một mảnh sương mù không dán ra được.
- Dương Dược sư khiêm tốn rồi, Tích Đổng mặc cảm, đáng tiếc hôm nay sư tôn không có mặt bằng không nhất định sẽ giới thiệu cho người!
Tích Đổng khẽ thở dài. Nàng hiểu được rằng y thuật của đối phương đã vượt xa chính mình. Một phen trao đổi vừa rồi, nam tử thần bí trước mặt này chỉ sợ là đang thăm dò hư thật của mình mà thôi.
- Tích Đổng tiểu thư, sau này còn gặp lại!
Dương Phàm ôm quyền cáo từ. Chỉ là Trịnh Vân Phi bên người còn có bộ dáng không nỡ rời đi. Hai người vừa rời khỏi đình lý thì từ xa xa đột nhiên truyền tới âm thanh của một trận đánh nhau.
Ầm ầm.
Keng keng
A!
Một gã Dược sư Luyện Khí Kỳ bị đánh bay ra ngoài.
- Có chuyện gì?
Tích Đổng biến sắc, hóa thành một đạo bạch ảnh bay đi, trên người nàng chợt lóe ra hào quang màu xanh nhạt. Nhưng còn chưa đi được lâu chợt nghe ầm một tiếng, bóng trắng đã nhanh chóng trở lại.
- Không tốt! Tích Đổng tiểu thư!
Trịnh Vân Phi quên mình lao tới tiếp lấy bóng trắng kia. Hắn chỉ cảm nhặn được một cỗ lực lượng cường đại xuống tới, thân mình không tự chủ được cũng bị đẩy ra sau. Mắt thấy hai người sắp ngã nhào xuống đất thì Trịnh Vân Phi chỉ cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng đang đỡ lấy mình giống như bàn thạch ngàn năm bất động. Thân mình hắn lập tức ổn định lại.
- Hừ, ngươi! Ngươi cho rằng là nữ nhân thì ta sẽ không dám đánh sao?
Một thanh âm mãnh liệt khác truyền tới cực kỳ kiêu ngạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.