Tiên Hồng Lộ

Chương 655: Vơ vét Thiên Lan điện




Hóa Anh Đan, Viên Anh Đan, Tấn Thần Đan, Thần Hư Đan, Thông Thiên Đan, Hóa Kiếp Đan
Trên những cái nhãn này là một đám thánh đan trong truyền thuyết khiến người ta điên cuồng. Giờ chúng hiện ra trước mặt Dương Phàm khiến tim hắn lập tức đập thình thịch.
Lần trước tới đây, trọng tâm của hắn không phải là những vô số linh đan thánh được trân quý này mà chỉ là Linh Lung Tâm Ngọc theo yêu câu của Âu Dương Phong.
Hơn nữa, ở tầng cấm chế thứ hai, hầu hết linh đan đều không thể lấy được.
Lần này, Dương Phàm tự mình nhìn thấy số linh đan này, sự rung động trong lòng quả thật không biết dùng từ nào để hình dung.
Thiên Lan điện không hổ là địa phương tối truyền kỳ của Nội Hải. Vô số năm qua, nó cũng đã tạo ra vô số nhân vật truyền kỳ.
Mấy loại linh đan trước mắt này cơ bản đều dùng để đột phá bình cảnh, do đó còn quý giá hơn những linh đan cùng giai gấp cả chục lần.
Trong số đó, Hóa Anh Đan mà cả Bắc Tần ao ước đặt ở một khu vực nhỏ, không ngờ chỉ là thứ phẩm.
Nhớ ngày đó, Dương Phàm để luyện hóa được một viên Hóa Anh Đan đã phải tiêu phí bao nhiêu nhân lực vật lực?
- Nếu có thể đạt được những linh đan này, chẳng những có lợi cho tu vi bản thân ta mà ngay cả thân nhân, bằng hữu
Dương Phàm kiềm chế sự kích động trong lòng, dần lấy lại sự tỉnh táo.
Giờ phút này, ô vuông mà có hy vọng nhất để phá vỡ chính là ô chứa Thần Hư Đan.
Trong quá trình trao đối với Bất Tử Tiên Sinh ở Vĩnh Hằng Đảo thì Dương Phàm từng biết được trình tự của cường giả Hóa Thần.
Trong đó, Hóa Thần đại viên mãn được gọi là cường giả Thần Hư.
Sau khi đến Nội Hải, hắn tiêu phí không ít tinh lực duyệt xem cổ tịch. Tác dụng của Thần Hư Đan này hắn cũng biết khá rõ.
Nếu nói Tấn Thần Đan là loại thánh dược để đột phá
Hóa Thần kỳ thì Thần Hư Đan cũng chỉ có chân chính là cường giả Hóa Thân mới có cơ hội sử dụng.
- Đã có cơ hội này, nhất định không thể bỏ qua được
Dương Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên linh hoạt và sắc bén.
Phản xạ cấm ở chỗ Thần Hư Đan, có chút lỏng lẻo, nhưng vẫn có năng lực phản xạ như trước, chỉ là uy lực đã suy yếu rất nhiều, hơn nữa không có sự hồi phục.
- Giao cho ngươi đó
Ý thức của Dương Phàm rời khỏi tâm thần Thạch Thiên Hàn.
- Được.
Thạch Thiên Hàn gật đầu, sau đó chậm rãi nắm chặt bàn tay, một ma kiếm bá đạo, dữ tợn vừa giống kiếm, vừa giống mâu xuất hiện trong tay hắn.
Trên Ma Hoàng Kiếm ngưng tụ Cửu U Ma Khí bá đạo cường hoành, ma quang đỏ xanh nhoáng lên, hung hăng chém xuống phản xạ cấm chế.
Ầm!
Lực phản chấn cường đại truyền ngược lại, Thạch Thiên Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, liên tiếp lui về sau mấy trượng, khóe miệng tràn ra một tia máu.
Lực lượng của phản xạ cấm chế thông qua Ma Hoàng Kiếm lan đến gần chủ nhân.
Hoàn hảo phản xạ cấm chế này có sơ hở, không tính quá mức đang sợ.
Chợt Thạch Thiên Hàn lui về phía sau một đoạn, khống chế Ma Hoàng Kiếm liên tiếp chém về phía cấm chế này.
Ầm
Cấm chế nơi ô vuông này bị suy yếu một chút, sơ hở của cấm chế cũng ngày càng lớn hơn.
Trên thực tế, sơ hở của cấm chế là điểm mấu chốt, không nhận được năng lượng bổ sung. Nếu không cho dù bản lĩnh có lớn hơn nữa, cũng không thể chống đỡ được toàn bộ cấm chế trận pháp của mật thất này.
Trong sự công kích liên tục, Thạch Thiên Hàn cũng đều chịu sự phản xạ công kích đáng sợ, tâm thần bị thương không nhẹ.
Qua mãi sau, hắn vô lực nằm ngả xuống mặt đất.
- Ngươi trở về trước đi.
Ý niệm Dương Phàm vừa động, Thạch Thiên Hàn quay lại Tiên Hồng không gian.
Đồng thời một khối đá lớn cao tới hai trượng xuất hiện trong mật thất, thay thế vị trí của Thạch Thiên Hàn.
Ầm -
Cự Thạch Tinh huy động bốn cánh tay cứng rắn đánh mạnh vào cấm chế kia.
Luận về lực phòng ngự, hắn thậm chí còn cường đại hơn Thạch Thiên Hàn rất nhiều, đánh cả nửa ngày cũng chỉ bị một ít vềt thương nhè nhẹ.
- Đại khối đầu, để ta tới giúp ngươi.
Một cô bé áo lam có khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra bên cạnh Cự Thạch Tinh.
Chỉ thấy nàng nâng tay lên, một đạo băng mang màu lam như băng vụ nhiễm lên trên cấm chế.
Trên cấm chế có ngưng kết một tầng băng sương, tuy rằng tính phá hoại thực chất không lớn nhưng đối với bản thân hình thành cấm chế lại có sự ảnh hưởng nhất định, năng lực phản xạ cùng giám rất nhiều.
Rốt cục trải qua thêm nửa canh giờ oanh kích, phản xạ cấm chế và thủ hộ cấm chế đồng thời bị xé rách. Hai loại cấm chế này vốn hợp nhất hoàn mỹ. Dưới tình huống bình thường, thực lực đối phương dù mạnh tới mấy đi nữa cùng khó có thể đột phá được, chỉ khi có sơ hở thì mới có cơ hội.
Ba
Thạch Thiên Hàn hiện thân, trong tay bắn ra một đạo bóng đen, nhoáng lên đã xuyên qua khe hở do cấm chế bị rách kia, cuốn lấy bình sứ bạch ngọc kéo ra ngoài.
Ngay sau đó, một tiếng "ông" vang lên, chỉ thấy xung quanh phạm vi này tinh quang bỗng nhiên nhộn nhạo, cấm chế vừa bị rách kia bỗng nhiên lại khép lại.
Cùng lúc đó, cấm chế trận pháp trong mật thất cũng có một trận biến hóa. Tấm cổ kính màu đồng trên đỉnh đầu chiếu ra từng đạo tinh quang.
Thạch Thiên Hàn hiểm hiểm lấy được bình ngọc này ra, tim hắn cũng đập ầm ầm.
Hóa ra trận pháp cấm chế trong mật thất này có tác dụng khép lại nhất định, bởi vì có sơ hở cho nên hiệu lực khép lại bị suy giảm hoặc mất đi tác dụng trong thời gian nhất định.
Khi ngoại lực phá vỡ cấm chế rồi thì sơ hở cũng biến mất, năng lực khôi phục lại lập tức hồi phục.
May mắn thu được bình ngọc, Dương Phàm không khỏi kinh hãi đối với sự huyền diệu đáng sợ của trận pháp cấm chế nơi mật thất này.
L箠???trước khi tới đây, đạt được những linh đan dược liệu đều hoàn toàn là nhờ vào vận khí, ở những nơi phản xạ cấm chế không còn tồn tại. Do đó chỉ cần phá vỡ thủ hộ cấm chế là đã được.
Vận khí của Đặng Thi Dao xem như là tốt nhất, ô vuông chứa Tần thần Đan vừa lúc bị hóa hư, rất dễ dàng thu được linh đan.
Bởi vậy có thể thấy được, trước đây có người trong Thiên Lan điện trực tiếp nhặt được Hóa Anh Đan cũng không phải là việc không tồn tại.
Sau khi Thạch Thiên Hàn đắc thủ liền biến mất tại chỗ, tiến vào Tiên Hồng không gian.
Kiềm chế sự kích động trong lòng, Dương Phàm mở bình ngọc ra, bên trong có ba viên đan hoàn màu lam nhạt, gần như trong suốt, lơ lửng hư không, làm cho người ta có một cảm giác vô cùng huyền bí, quỷ dị.
- Đây là Thần Hư Đan sao?
Dương Phàm rót một tia thần thức vào đan hoàn kia, nhưng lại sinh ra một ảo giác như chạm vào hư không.
Cảm giác kia dường như viên đan hoàn trước mắt này không tồn tại vậy.
Tuy nhiên, nháy mắt khi thần thức hắn chạm vào viên đan hoàn này, Dương Phàm chỉ cảm thấy một cỗ áp bách và tấn công tinh thần, linh hồn cũng run rẩy.
- Đan dược này thật sự đáng sợ, bởi vậy có thể thấy được uy lực của cường giả Thần Hư.
Dương Phàm vô cùng kích động.
Thần Hư Đan hoàn toàn khác những linh đan bình thường. Nó dĩ nhiên là một đoàn như năng lượng tinh thần nhưng lại có ẩn chứa những dược tính như linh đan bình thường.
Bản thân Dương Phàm là Dược sư, biết rõ tri thức được lý. Viên linh đan này chỉ sợ sau khi tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ thì mới có thể sử dụng. Nếu dùng sớm thì chỉ sợ sẽ khiến linh hồn tan vỡ mà chết.
Thu hồi Thần Hư Đan, Dương Phàm lại khiến Hàn Lưu Ly tìm kiếm một lượt trong mật thất.
Nửa ngày sau, nó phát hiện ra mấy chỗ phản xạ cấm chế mất đi tác dụng, thành công thu được mười mấy bình linh đan thánh dược, đều là những loại linh đan trân quý, giá trị không kém gì Hóa Anh Đan, rất hiếm thấy ở Tu Tiên Giới.
Trong lòng Dương Phàm mừng thầm, thu hoạch quả là đáng giá.
Về lâu dài, hắn tính lưu lại vài ẩn xạ vật ở trong Thiên Lan điện, mỗi khi có Đại hải nạn, mặc kệ là hai mươi năm một lần hay trăm năm một lần, các nơi cấm chế trong Thiên Lan điện đều rất có thể xuất hiện sơ hở.
Cứ như thế, Dương Phàm cho dù ở Bắc Tần xa xôi cũng có thể cho linh thú của mình tiến vào.
Mỗi lần Đại hải nạn xuất hiện, cấm chế trong Thiên Lan điện lại buông lỏng, có chút sai lệch. Do đó hàng trăm năm sau, Dương Phàm có thể thu được những lợi ích không ngừng từ trong Thiên Lan điện.
Đang khi hắn đang suy tư thì những độc hạt hắn phân tán khắp các nơi Thiên Lan điện cũng gặp các tình huống khác nhau, Hoặc là phát hiện ra những nơi cấm chế lơi lỏng, hoặc phát hiện như những manh mối khác. Đương nhiên cũng có một s ố con bị cấm chế giết chết.
Dương Phàm để Hàn Lưu Ly, Cự Thạch Tinh và Độc Hạt Vương làm chủ lực, ra sức thăm dò những bảo vật trong Thiên Lan điện.
Thông qua sự ánh xạ của Tiên Hồng không gian và sự liên hệ linh hồn, Dương Phàm có thể chỉ huy từ xa ở mọi tình huống.
Đại hải nạn trên biển kéo dài tới hai tháng liên tục.
Trong lúc đó, chúng chí cường giả vẫn tụ tập ở bên cạnh Thượng Giới Tiên Khí, đang thương nghị, tham khảo một ít đại sự.
Dương Phàm lại không tham gia, nhắm chặt hai mắt, khống chế linh thú, vơ vét các loại thiên tài địa bảo trong Thiên Lan điện.
Ngày thứ sáu của Đại hải nạn, Hàn Lưu Ly lẻn vào trong một động quật, đạt được hai kiện Cổ bảo và các loại tài liệu pháp bảo quý hiếm. Ngoài ra còn có Thông linh pháp bảo càng cao cấp hơn những không thể đoạt được.
Ngày thứ mười hai của Đại hải nạn, Cự Thạch Tinh trả giá bị thương nặng, phá vỡ một căn mật thất bí mật, từ trong đó đạt được rất nhiều hạt giống linh được. Tuy nhiên còn có rất nhiều hạt giống linh dược bị phong cấm, khó có thể đột phá.
Nửa tháng của Đại hải nạn, Độc Hạt Vương phát hiện một mật khố, có cấm chế sơ hở, miễn cưỡng từ bên trong đoạt được hơn trăm khối linh thạch thượng phẩm. Trong nơi này cũng có linh thạch cực phẩm nhưng không thể tiến thêm một bước.
Sau một tháng, một con Độc hạt phát hiện một cổ tỉnh (cái giếng) thần bí, bên trong phát ra khí tức rất quỷ dị, mơ hồ có thể thấy được một loại thủy dịch thần bí, có thể là Thiên Nhất Hồn Thủy trong truyền thuyết.
Thiên Nhất Hồn Thủy.
Tâm thần Dương Phàm chấn động, để Thạch Thiên Hàn nhanh chóng hiện thân ở cổ tỉnh thần bí này.
Cổ tỉnh này được đặt ở giữa một đình viện.
Vốn đình viện này đã bị cấm chế phong tỏa nhưng vẫn có một khe hở rất nhỏ, bị Độc hạt chui vào, cũng có một con Độc hạt không cẩn thận bị cấm chế giết chết.
Ý thức Dương Phàm chủ đạo thân thể Thạch Thiên Hàn, chăm chú nhìn thủy dịch ở trong cổ tỉnh thần bí này.
Hồn Căn của hắn cảm thụ một chút, Dương Phàm không phát hiện ra manh mối và nguy hiểm gì, thân hình chậm rãi bay xuống, tiến vào sâu bên trong. Rất nhanh hắn thấy được một loại chất lỏng màu lam trong suốt, truyền ra một cỗ khí tức rất quỷ dị.
Không chần chừ, Dương Phàm lấy ra một cái hồ lô, hứng đầy nó.
Thủy hồ lô của Tu Tiên Giới, không gian bên trong có thể sánh với một cái hang nhỏ, quan đầy nước thì cũng không ít.
Thân hình Dương Phàm nhoáng lên, bay lên trên cổ tinh thần bí này, Sau đó hắn bắt đầu quan khán kỹ lam địch trong hồ lô này.
- Thứ này dường như cũng không giống với Thiên Nhất Hồn Thủy trong truyền thuyết?
Dương Phàm nhíu mày, khi hắn chăm chú nhìn chất lỏng này, chỉ có một cảm giác rất cổ quái, cũng không thấy có nguy hiểm gì.
Tuy nhiên, Thiên Nhất Hồn Thủy hắn cùng chưa từng gặp qua. Bắc Tần rộng lớn như thế nhưng tin tức liên quan tới nó trong cổ tịch cùng rất ít.
Thời gian dần trôi quan, Đại hải nạn cũng sắp kết thúc.
Nếu Đại hải nạn chấm dứt, Dương Phàm phải khiến cho nhóm linh thú kia lập tức rời đi. Nếu không chờ khi cấm chế trận pháp trong Thiên Lan điện phục hồi, thì những sinh linh bên trong cùng gặp phải nguy hiểm vô cùng, có thể bị cấm chế phong ấn lại.
Đương nhiên, Dương Phàm cũng không phải là không có chuẩn bị, ở một số vị trí mấu chốt, hắn để lại những ánh xạ vật, trên đó có thần thức ấn ký của hắn.
Mắt thấy Đại hải nạn sắp chấm dứt, Dương Phàm thu hoạch cũng rất phong phú rồi. Hắn cảm giác rất hài lòng, gần như đã cướp gần một nửa "Tàng bảo đồ" Thiên Lan điện rồi.
Chỉ còn ba ngày trước khi Đại hải nạn kết thúc, Hàn Lưu Ly vô tình xông vào một mật khố, không ngờ phát hiện ra Thông linh pháp bảo, hơn nữa lại không chỉ có một hai kiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.