Trương Hằng chỉ có thể đứng yên nhìn cột sáng màu đen này đang thong thả áp tới gần người. Từ sau khi đi vào thế giới này, Trương Hằng từng hai lần cảm nhận được tử vong ập tới.
Lần đâu tiên là khi gặp lại Âu Dương Thiên Đức. Đối phương vạch tràn ra bí mật đoạt xá của mình khiến hắn lâm vào bóng ma tử vong. Lần thứ hai chính là ở trong hạp cốc kia, bị băng sơn đè nặng, cả ngoại thương và nội thương đều trầm trọng, lâm vào tử vực khó có thể xoay chuyển được!
- Huyết tẩy Phạm Gia Trấn, đặc xá Sinh Tử Môn!
Trương Hằng đột nhiên nhớ tới một câu nói. từ trong tuyệt vọng và bất đắc dĩ hồi phục lại.
Nháy mắt khi cột sáng màu đen tiếp cận Trương Hằng. đĩnh bạc trong tay hắn đột nhiên bộc phát ra một cỗ Huyết quang. Một bóng đáng nam hài màu máu chấn trước mặt Trương Hằng.
- Đó là ai?!
Trương Hằng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nam hài này. Khuôn mặt đen đen. ánh mắt quen thuộc, chẳng phải là Phạm Tiểu Hắc sao?! Phạm Tiểu Hắc hướng về Trương Hằng tươi cười nói:
- Cảm ơn đại hiệp trợ giúp ta. Tiểu Hắc ngăn cản cho ngài một mạng!
Cột sáng màu đen mang theo khí tức tử vong lập tức bao trùm lấy Phạm Tiểu Hắc! Thân ảnh Phạm Tiểu Hắc cũng biến mất khỏi không gian hắc ám này.
Đĩnh bạc trong tay Trương Hằng lập tức hóa thành bột phấn. Hắn ngây ngốc một lúc. trong đâu còn hiện lên cảnh tượng Phạm Tiểu Hắc chấn Lấy cột sáng màu đen, khuôn mặt quen thuộc không ngừng hiện lên trước mắt Trương Hằng.
- Ngươi còn một cơ hội nữa!
Thanh âm của thân ảnh màu máu hơi trầm thấp, mang theo vài tia hồi tưởng nói.
Trương Hằng vừa đặt cược sai một lần, nếu không có đĩnh bạc mà Phạm Tiểu Hắc lưu lại. hiện tại đã bị cột sáng màu đen kia diệt sát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cái gọi là "Đặc xá Sinh Tử Môn" chính là có thêm một lần cơ hội so với người khác ở cửa thứ hai - sinh Tử Môn này!
Nếu tu sĩ khác có một nửa tỷ lệ là tử vong thì hai người Trương Hằng và Triệu Thụy chỉ có một phần tư mà thôi!
- Hy vọng vận khí của ngươi cũng không quá kém! Ta có thể cảm giác được sự bất phàm của ngươi...
Thân ảnh màu máu nhìn chằm chằm Trương Hằng, biểu tình trên mặt vẫn rất lạnh nhạt.
- Một lần cơ hội cuối cùng sao?!
Trương Hằng hít sâu mấy hơi. nhìn hai viên xúc xắc màu máu lơ lửng giữa hư không, trong lòng nổi lên tâm tình sợ hãi, khẩn trương xen lẫn chờ mong.
- vẫn là lẻ!
Trương Hằng hạ quyết tâm!
Hai viên xúc xắc lại bắt đầu xoay tròn. Trương Hằng cảm giác được bản thân mình cũngtheo hai viên xúc xắc mà nảy lên kịch liệt.
Phanh phanh phanh!
Là sinh Hay tử. chính là sau một giây lát nữa.
Trong mắt Trương Hằng. tốc độ xoay tròn của hai con xúc xắc này dường như chậm lại rất nhiều, Thời gian trước mắt Trương Hằng dường như đột nhiên thong thả vô cùng.
- Đại ca...
Triệu Thụy đưa ánh mắt lo lắng nhìn Trương Hằng ở trong bóng tối.
Đám người Lý Hoành và Nam Minh lại mang theo thần sắc vui mừng, trong hy vọng kết quả lại như cũ. Tuy nhiên bọn chúng cũng rất lo lắng cho vận mệnh của chính mình.
Rốt cục, hai viên xúc xắc cũng bắt đầu hạ xuống.
Không hề có âm Thanh, hai viên xúc xắc lăn lộn mấy cái trên mặt bàn màu máu rồi hiện lên kết quả!
Chín điểm! Lẻ!
Đám người Nam Minh và Luân Hồi hiện lên vẻ tiếc nuối và thất vọng!
Hô!
Toàn thân Trương Hằng trần đầy mồ hôi lạnh, thầm nhủ may mà vận khí của mình cũng không quá kém!
Từ một con mắt trên pho tượng đen trắng lại bắn ra một đạo ánh sáng màu trắng, bao phủ lấy thân thể Trương Hằng.
Một cảm giác tràn ngập sức sống và thoải mái lan khấp toàn thân Trương Hằng.
Sau khi trải qua một phen sinh tử tương gian, toàn thân Trương Hằng trở nên thoải mái, cảm giác tâm tình mình cũng được mở rộng hơn không ít. Có thể sống sót được trên thế gian này đã là một điều may mắn rồi!
Đi trở về trận doanh của Độc Thiên Bảo. bên tai Trương Hằng đột nhiên vang lên Thanh âm của ô Lăng:
- Động thủ!
Ánh mắt nhìn về phía ô Lăng, thấy hắn đang nháy mắt với mình, trong mắt trần đầy vẻ phúc tạp!
- Chúc mừng!
Hà Y Tú hướng Trương Hằng cười khẽ! Mặc dù cách một tầng khăn che mặt, Trương Hằng cũng mơ hồ nhìn thấy được dung mạo tuyệt mỹ của nàng ta!
Trương Hằng hơi gật đầu nói:
- Vận khí cũng không tính là quá kém!
- Ngươi đã thông qua rồi! Đáng tiếc chúng ta cũng chỉ có một nửa cơ hội mà thôi!
Trong giọng nói của Hà Y Tú lộ ra một tia lo lắng Đối với tương lai vận mệnh!
- Tiếp theo, là ngươi!
Phân thân Huyết Sát Thần Đế đột nhiên chỉ về một tu sĩ Độc Thiên Bảo. Lực chú Ý của Hà Y Tú lập tức bị hấp dẫn.
Mà Đúng lúc này, Trương Hằng đứng bên cạnh Hà Y Tú đột nhiên vươn một tay. đặt vào chiếc cổ thon dài dịu dàng của nàng ta. Đồng Thời, Luyện Hư Linh Khí như Thủy triều, lập tức khống chế toàn thân nàng ta!
- Ngươi... ngươi...
Hà Y Tú miễn cưỡng phát ra Thanh âm.
- Triệu Vân! Ngươi làm gì?! Mau thả Hà tiểu thư!
Đám người Thạch Lỗi bên cạnh lập tức vây Lấy Trương Hằng, cả đám lên tiếng mắng mỏ.
- Im lặng!
Thân ảnh màu máu đưa ánh mắt hung hăng lướt qua mấy người Độc Thiên Bảo. đối với việc Trương Hằng xuống tay cũng không đếm xia tới.
- Hắn sao lại có thể hạ thủ ở nơi này chứ?!
Thạch Lỗi không phục hỏi.
Thân ảnh màu máu lạnh lùng nói:
- Bất cứ nơi nào ở Huyết Sát Động Phủ này đều cho phép chém giết. Một cửa Sinh Tử Môn này, chỉ cần không ảnh hưởng tới ta thí luyện là Có thể,
Toàn bộ Huyết Sát Động Phủ là một nơi tràn ngập giết chóc! Trương Hằng hạ thủ cũng phù hợp với Quy tắc trong động phủ. Ánh mắt Trương Hằng quét nhìn đám người Độc Thiên Bảo mấy lần, sau đó lướt về phía ô Lăng.
- Triệu Vân ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?! Có yêu cầu gì cứ nói ra, nhất định không được thương tổn Hà tiểu thư!
Thạch Lỗi hạ giọng nói.
- Ta mượn nàng một lúc. hẳn sẽ không thương tổn tới tính mạng nàng ta!
Thanh âm Trương Hằng cực kỳ bình thản, lại ẩn chứa một ý tứ không thể nghi ngờ.
- Đừng trách Triệu mỗ ta không cảnh báo các ngươi! Bất cứ kẻ nào đám vọng động một chút, ta sẽ lập tức Lấy đi tính mạng nàng ta!
Nói xong những lời này. Trương Hằng tiếp tục đi về phía ô Lăng. ô Lăng ra hiệu cho hắn một cái. dẫn hắn đi tới một góc không người.
- Các ngượi không được theo ta!
Trương Hằng đột nhiên quay đầu lại, buộc mấy tên tu SĨ ĐỘC Thiên Bảo phải lui lại.
- Ngươi xuống tay thực chuẩn! Nếu là ta thì cũng không nắm chắc được! Ô Lăng cười nói với Trương Hằng.
Trương Hằng không đổi sắc mặt nói:
- Ta đã bắt giữ nàng tới đây, ngươi có chuyện gì mau giải Quyết đi!
- Được, Thời gian cũng không có nhiều!
Ánh mắt Ô Lăng lướt về phía nơi pho tượng, phát hiện có một tu sĩ đang chờ kết quả đánh cược.
Thần sắc ô Lăng trở nên ngưng trọng, bố trí qua loa vài đạo cấm chế. cuối cùng mới để Trương Hăng thoáng buông lỏng tay khỏi cổ của Hà Y Tú.
- Các ngươi muốn làm gi?!
Đây là câu nói đầu tiên của Hà Y Tú.
Trương Hằng làm bộ như không nghe thấy mà ô Lăng lại không có Thời gian mà để ý tới.
Bá một cái, ô Lăng liền giật đi phất trần và khăn che mặt của Hà Y Tú. Lập tức một ngọc dung hoàn mỹ có thể nói là chim sa cá lặn hiện ra trước mặt hai người.
- Đẹp quá!
Đây là phản ứng đâu tiên trong lòng Trương Hằng.
Trước khuôn mặt đủ khiến người ta hít thở không thông này. Trương Hằng suýt chút nữa đã buông tay khỏi cổ đối phương. Nhưng Trương Hằng cũng không phải chưa từng nhìn thấy mỹ nhân, nhanh chóng khôi phục thần thái bình thường.
Nhưng Ô Lăng bên cạnh thì lại si ngốc nhìn Hà Y Tú một lúc mới khôi phục bình thường. Khuôn mặt Hà Y Tú đỏ bừng, chịu không nổi ánh mắt loại này của Ô Lăng. Trương Hằng không khỏi buồn bực. Định lực của ô Lăng hẳn phải rất mạnh mới đúng, sao giờ phút này lại thất thố như vậy?!
- Chân tướng rồi...
ô Lăng thu hồi ánh mắt lưu luyến của mình, cuối cùng thốt lên.
- Mẫu thân của ngươi có phải gọi là Hà Thanh Nhan phải không? ô Lăng lại hỏi.
- Ngươi sao lại biết tên mẫu thân của ta?!
Hà Y Tú tò mò hỏi.
ô Lăng cũng không lập tức đáp lời nàng mà hỏi tiếp:
- Vô Cực Độc Ma có đối xử tốt với ngươi không?
- Hắn đối với ta cũng không tệ lắm...
Hà Y Tú phát hiện Ô Lăng dường như cũng không có ác ý với mình.
- Tốt lắm, ngươi trước ngủ đi!
ô Lăng nhẹ nhàng đưa tay vỗ lên đầu Hà Y Tú một cái. khiên nàng hôn mê.
- Có thể chốc lát nữa thôi đã tới phiên ta. ai cũng không thể cam doan có thể vượt qua Sinh Tử Môn. Trước khi đó. ta có chuyện phải nói cho ngươi.
Giọng điệu của ô Lăng hơi vội vàng, dường như cảm nhận được Thời gian rất gấp gáp.
- Đệ đệ của ta... Có chuyện ngươi nhất định phải đáp ứng ta! ô Lăng đưa ánh mắt phúc tạp nhìn Trương Hằng.