Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 611: Thiên Tinh Đình




Chu Vương Triều rộng lớn vô biên có thể được chia thành hai khu vực lớn.
Khu vực thứ nhất là khối đại lục, chiếm cứ khoảng hơn một nửa của toàn bộ Đông Vân đại lục.
Khu vực thứ hai là thế lực hải ngoại, vô biên vô hạn, đảo vô số.
Khối đại lục của Chu Vương Triều có hai thế lực siêu cấp chính ma, phân biệt là Thiên Tinh Đình lơ lửng trên chín tầng trời và Thiên Ma Uyên ở dưới thâm cốc không đáy.
Hai thế lực lớn này địa vị ngang nhau, có tranh đấu lẫn nhau giằng co trăm vạn năm trở lên, thù hận rất sâu.
Thiên Tinh Đình tổng cộng có bảy phủ, khu vực trung nam bộ có một phủ xưng là Vân Lan Phủ, thế lực ở vào xếp vào hạng dưới cùng.
Tuy rằng trong bảy phủ của Thiên Tinh Đình thì Vân Lan Phủ xếp hạng dưới cùng nhưng chung quy là một thế lực to lớn, bao quát phạm vi mấy trăm vạn dặm, so với Tam Tinh Vực của Trương Hằng ban đầu thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Từ một trình độ nào đó mà nói, cấp bậc của Vân Lan Phủ tương đương với thế lực tu chân cấp hai loại Tử Hoàng Phủ, Ma Xà Phủ của Cửu U hải vực.
Ở trong mắt tu sĩ đỉnh cấp bình thường, thế lực cấp phủ tuyệt đối là quái vật lớn không thể chống lại, chúng tu sĩ bình thường ở trước mặt nó không khác gì con kiến.
Dưới Vân Lan Phủ còn có vài chục môn phái lớn nhỏ. Những môn phái này, mỗi một cái đều có thể quét ngang loại khu vực phong bế linh khí thiếu thốn như Tam Tinh Vực.
Trong số này, có một môn phái không lớn không nhỏ tên là Lưu Vũ Tương Kiếm Môn.
Tục truyền rằng, vài năm trước trong Lưu Vũ Tương Kiếm Môn sinh ra một kỳ tài tuyệt thế, từ Hóa Thần Kỳ tu luyện đến cảnh giới Hợp Thể đại tu sĩ chỉ tốn không đến mười năm.
Ngọn núi cao nhất của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn - Thiên Ngọc Sơn là nơi cư trú của phần đông đệ tử nội tầng môn phái cùng cao tầng như Chấp sự, Trưởng lão. Nơi đây linh khí tuyệt hảo, hơn xa những ngọn núi khác, tu luyện làm chơi ăn nhiều.
Ở trong một viện của Thiên Ngọc Sơn, một gã thiếu niên mặc cẩm bào màu xanh, bộ dạng anh tuấn bất phàm. Hắn ngước nhìn lên bầu trời như ngọc bích, thì thào nói nhò:
- Từ sau khi tới Chu Vương Triều tu vi của ta tăng tiến vùn vụt. Nhưng là vì củng cố cảnh giới, cũng không dám đi đột phá Độ Kiếp Kỳ đáng sợ nhất trong truyền thuyết.
- Sư tôn a... Khi nào thì ngài mới có thể tới bên cạnh ta. Những ngày này, ta đã nghe được rất nhiều truyền thuyết về ngài...
Trên mặt thiếu niên này lộ ra ý cười tự hào, khẽ lẩm nhẩm:
- Đại náo Tử Hoàng Phủ, huyết tẩy Ma Xà Phủ, giết chết chúa tể một phủ. Bằng vào lực một người bễ nghễ Cửu U hải vực.
Không cần hỏi, thiếu niên trước mắt chính là đệ tử thứ nhất mà Trương Hằng thu ở Tam Tinh Vực - Quách Phong.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Quách Phong đã không còn là kẻ non nớt ngây thơ ngày xưa.
Từ thiếu niên ngây thơ chưa hiểu việc đời của Độc Thiên Bảo đến tông chủ của đệ nhất đại phái thống lĩnh Tam Tinh Vực, lại cho tới bây giờ là Chu Vương Triều hội tụ ức vạn tu sĩ.
Hắn từng bước trưởng thành, đúng như sư tôn Trương Hằng vậy.
Quách Phong vĩnh viễn sẽ không quên lời sư tôn từng nói với mình:
- Theo sát bước chân của vi sư, sẽ có một ngày ngươi có thể tìm được mục tiêu của chính mình...
Đi tới Chu Vương Triều không lâu, sư tôn liền trở thành một truyền thuyết.
- Chẳng lẽ ta phải theo bước chân của sư tôn, giết về Cửu U hải vực?
Trong lòng Quách Phong đột nhiên sinh ra một ý tưởng như vậy, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
- Đúng! Ta nhất định phải đi Cửu U hải vực tìm sư tôn!
Quách Phong rốt cục làm ra quyết định như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn thuấn di một cái, tới một tòa lầu các cổ xưa trên Thiên Ngọc Phong.
- Ra mắt môn chủ.
Quách Phong hơi thi lễ, hướng về một lão già đang tu luyện trong phòng.
Lão già này diện mạo bình thường, là tu sĩ Hợp Thể đại viên mãn, tên là Bạch Vũ Lâm. Lão chính là môn chủ đương đại của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn, rất nổi tiếng trong phạm vi Vân Lan Phủ.
- Quách trưởng lão, ngươi tới rồi.
Bạch Vũ Lâm thấy Quách Phong tới, mở mắt ra, lộ ra nụ cười ôn hòa.
Quách Phong thập phần cảm ơn cùng tôn kính đối với vị môn chủ này.
Mấy năm trước hắn mới tới Chu Vương Triều còn chưa quen thuộc, bị vài tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ vây công, chiến đấu kịch liệt nửa ngày khó thể Đào thoát. Cuối cùng, may mắn môn chủ Bạch Vũ Lâm của Lưu Vũ Tương Kiếm Môn trùng hợp đi ngang qua, phất tay liền tiêu diệt mấy tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ nảy lòng ác ý, khiến cho Quách Phong chuyển nguy thành an.
Sau đó, Bạch Vũ Lâm mời Quách Phong gia nhập môn phái của mình. Quách Phong không tiện cự tuyệt liền đồng ý.
Lúc mới đầu, Bạch Vũ Lâm để Quách Phong vào môn phái làm một Chấp sự nho nhỏ, nhưng theo thời gian trôi qua, phát hiện tốc độ tu luyện khủng bố của người này.
Mới nửa năm ngắn ngủi, Quách Phong từ Hóa Thần Kỳ tu luyện đến Hợp Thể Kỳ.
Vì thế, Bạch Vũ Lâm sinh lòng thu đồ đệ, muốn nhận Quách Phong làm đồ đệ. Tuy nhiên, bất ngờ chính là Quách Phong không đáp ứng việc này, thanh minh lại lần nữa mình đã có ân sư thụ nghiệp, kiên định một cách dị thường.
Lúc ấy, chúng đệ tử trên dưới Lưu Vũ Tương Kiếm Môn không nhịn được than thở: Môn chủ đại nhân thu đồ, người này thế mà lại không muốn.
Có thể trở thành đệ tử của chưởng môn một đại phái tu chân là vinh hạnh cỡ nào? Đây chính là chuyện mà bao nhiêu người đều cực kỳ hâm mộ.
Thấy Quách Phong không đáp ứng, Bạch Vũ Lâm chỉ cười thản nhiên, hơi chút tiếc nuối mà thôi.
Nhưng lại qua vài năm, lão rốt cục hối hận.
Một hai năm sau chuyện đó, Quách Phong nhẹ nhàng từ Hợp Thể sơ kỳ tu luyện đến cảnh giới Hợp Thể đại viên mãn.
Hợp Thể đại viên mãn! Đây chính là đại tu sĩ được người kính ngường.
Ở trong một phủ này, dưới cấp Phủ chủ chính là đại tu sĩ. Bởi vậy có thể thấy được địa vị của đại tu sĩ.
Bạch Vũ Lâm hối hận không thôi. Sớm biết như thế, lúc trước cho dù là cường bức lão cũng phải thu lấy tên đệ tử này.
Đáng tiếc, hiện giờ đã không có cơ hội.
Sau khi Quách Phong trở thành đại tu sĩ, dĩ nhiên là nhân vật thực lực sánh vai với lão, trở thành trưởng lão một phái, địa vị cao thượng.
- Môn chủ. Ta có một việc trọng yếu muốn nói với người.
Quách Phong hơi chút do dự nói.
Không biết vì sao, hắn có một loại tâm lý áy náy.
Lúc mới tới Chu Vương Triều hắn không nơi nương tựa, may có Bạch Vũ Lâm thu lưu. gia nhập môn phái. Sau khi biểu hiện ra tư chất không tầm thường cũng khá được coi trọng, mỗi tháng đều có được nhiều tài liệu quý hiếm và linh đan. Hơn nữa, môn chủ Bạch Vũ Lâm cũng từng chỉ điểm hắn trên con đường tu luyện.
Hiện tại, khi môn phái bắt đầu bồi dưỡng hắn, hắn lại muốn đột nhiên rời đi. Làm như vậy quả thật có chút không hợp tình hợp lý.
- Là như thế này... Sư tôn của ta ở tại nơi nào đó của Chu Vương Triều. Ta muốn rời môn phái đi tìm người.
Quách Phong ấp a ấp úng.
- Ngươi muốn thoát ly môn phái?
Trong mắt Bạch Vũ Lâm chợt lóe tinh quang, mang theo một cỗ lực áp bách nhìn thẳng Quách Phong. Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống.
- Không... Ta chỉ muốn tạm thời rời đi, tìm kiếm sư tôn của ta. Cũng không có ý phản bội môn phái.
Quách Phong vội vàng giải thích.
- Sư tôn của ngươi là tu sĩ cảnh giới gì?
Bạch Vũ Lâm chắp tay đứng lên, hời hợt hỏi.
- Không biết. Lúc trước khi chia tay người hẳn là tu sĩ Hóa Thần Kỳ. Tuy nhiên ta tin tưởng người hiện tại...
- Ngươi không cần phải nói. Vì một sư tôn Hóa Thần Kỳ chẳng ra sao, ngươi thà rằng vứt bỏ môn phái gian khổ bồi dưỡng ngươi trưởng thành, rất khiến ta thất vọng rồi!
Trên mặt Bạch Vũ Lâm hiện ra vài tia tức giận.
- Ngươi muốn đi thì đi đi. Coi như Bạch Vũ Lâm ta nhìn lầm người!
Bạch Vũ Lâm khoát tay, ý bảo Quách Phong rời đi.
- Môn chủ. Quách Phong tuyệt không có ý này. Ngày sau nếu Lưu Vũ Tương Kiếm Môn có nguy nan gì, ta nhất định sẽ không chắp tay đứng nhìn!
Quách Phong nghiêm túc nói. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Bạch Vũ Lâm trầm ngâm một lát, tức giận dần tiêu tan, nói:
- Không bằng như thế này. Sau khi tìm được sư tôn của ngươi, ngươi liền kêu hắn gia nhập Lưu Vũ Tương Kiếm Môn, ta sẽ cho hắn một chức vị giữ thể diện. Ngươi xem thế nào?
Vì lưu lại tu sĩ có tiềm lực vô hạn Quách Phong này, Bạch Vũ Lâm không thể không lui một bước, nghĩ ra một biện pháp điều hòa.
- Điều này... Ta nghĩ sư tôn không có khả năng chịu dưới người khác.
Quách Phong lắc đầu.
Bốp!
Bạch Vũ Lâm hung hăng vỗ bàn, cười lạnh:
- Một tu sĩ Hóa Thần Kỳ, nào có tư cách cùng ta nói điều kiện? Ngươi dẫn ta đi gặp hắn.
Quách Phong ngẩn ra, ngay sau đó không vui nói:
- Xin môn chủ không nên khinh thị sư tôn của ta. Lão nhân gia người một thân thần công vang dội cổ kim, nhiều năm như vậy không gặp, có lẽ người đã là nhân vật đỉnh của Chu Vương Triều.
- Hừ. Nếu đã như vậy, ta cũng không còn gì để nói. Ngươi đi tìm sư tôn của ngươi đi, đến lúc đó để ta gặp một lần, xem hắn là nhân vật ra sao.
- Tuy nhiên, trước khi ngươi rời đi tốt nhất giúp Lưu Vũ Tương Kiếm Môn ta hoàn thành một kế hoạch.
Bạch Vũ Lâm thản nhiên nói.
- Kế hoạch gì?
Quách Phong ngây ra.
- Tranh đoạt vị trí Phủ chủ!
Bạch Vũ Lâm gằn từng tiếng, trên mặt mang theo vẻ kích động.
- Tranh đoạt Phủ chủ? Lưu Vũ Tương Kiếm Môn chúng ta căn bản không có nhân vật cấp Phủ chủ, lại như thế nào đi tranh đoạt Phủ chủ chứ?
Trong lòng Quách Phong cả kinh, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ môn chủ nhìn ra tu vi chân thật của ta?"
Trên thực tế, về mặt tu vi Quách Phong còn giấu đám người Bạch Vũ Lâm một chút.
Hắn quả thật là đại tu sĩ Hợp Thể viên mãn không sai, nhưng là trong số đại tu sĩ còn có cấp Phủ chủ cảnh giới càng cao hơn.
Đúng vậy, Quách Phong đã là nhân vật cấp Phủ chủ.
Nếu Bạch Vũ Lâm biết tình huống chân thực, vừa rồi nào còn dám tức giận với Quách Phong?
- Hừ. Ngươi cùng biết, tại trước kia rất lâu trong phái ta từng có một vị nhân vật cấp Phủ chủ, đồng thời còn từng làm Phủ chủ Vân Lan Phủ. Nhưng là sau này, vị tiền bối này đi Cửu U hải vực tìm kiếm tài liệu, mất tích không rõ nguyên do. Sau đó, phái ta liền dần xuống dốc.
Bạch Vũ Lâm thần bí tột cùng nói.
Quách Phong lộ vẻ kinh ngạc:
- Chẳng lẽ vị tiền bối đó hiện tại về tới môn phái?
- Không sai. Người đã trở lại, chính là Đại trưởng lão đương nhiệm!
Trong thanh âm của Bạch Vũ Lâm lộ ra một niềm hướng tới.
- Được. Đã có vị cường giả cấp Phủ chủ Đại trưởng lão này tọa trấn, ta sẽ hết sức trợ giúp môn phái hoàn thành việc này.
Quách Phong khẽ thở dài một hơi.
Hắn lại không biết, chính vào lúc này trong phạm vi Thiên Tinh Đình đang phát sinh một chuyện có liên quan đến hắn.
Đông Vân đại lục, ở cuối bầu trời vô tận, nơi hư không lơ lửng có một vùng Tiên cảnh mịt mờ, có thể nhìn thấy quỳnh lâu điện ngọc trong mây mù lượn lờ.
Đây chính là Thiên Tinh Đình lơ lửng trên chín tầng trời, được xưng là Thiên Đình của nhân gian, nắm giữ công chính thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.