Tiên Ngạo

Chương 398: Lời Hứa Diệt Môn




Dư Tắc Thành bật cười hắc hắc:
- Loài yêu quái mà cũng có cảm xúc nữa sao...
Mộc TưY nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt kỳ quái:
- Bảo Di Ninh là nữ nhân thật sự.
Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ, hỏi lại:
- Y không phải là đệ tử Đoạn Tụ tông ư?
Mộc Tư Y nói:
- Nữ nhân không thể cắt tay áo sao?
Dư Tắc Thành nhớ lại cảm giác khi nãy, lập tức cười ha hả. Lúc này Liễu Toàn Cơ bên cạnh kêu lên:
- Còn cười được sao, chúng ta không có linh thạch nhiều như vậy, lát nữa lấy gì trả?
Dư Tắc Thành nói:
- Chuyện này không cần tỷ lo, coi như là lễ vật của ta tặng Thủy Vân tông.
Dứt lời, Dư Tắc Thành lấy một trăm viên linh thạch thượng phẩm trong thế giới Bàn Cổra:
- Tư Y, nàng lấy bình hoa đi.
Mộc Tư Y ngoan ngoãn nhận lấy linh thạch đi giao, không thèm để ý người khác đánh giá về quan hệ giữa nàng và Dư Tắc Thành. Không lâu sau, nàng cầm một túi càn khôn quay lại giao cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đưa túi càn khôn cho Liễu Toàn Cơ, lại đưa thêm một viên Trúc Cơ đan:
- Toàn Cơ sưtỷ, đây là lễ vật ta tặng tỷ là Trúc Cơ đan của Quân Nhục môn, có thể giúp tỷ Trúc Cơ thành công.
Liễu Toàn Cơ nhận lấy túi càn khôn và Trúc Cơ đan, cảm động vô cùng, lập tức trở lại nơi ở của Thủy Vân tông.
Dư Tắc Thành cũng nôn nóng trở về bế quan, lập tức cùng Mộc Tư Y trở về nơi ở. Dư Tắc Thành dạo quanh nơi ở của mình vài vòng, lắc lắc đầu, nơi này không thể ở lại bế quan được. Bế quan chính là đại sự sinh tử, nơi này không hề có biện pháp bảo vệ, không thể gởi gắm sinh tử của mình vào may rủi.
Dư Tắc Thành quyết định ra ngoài tìm một nơi hoang vắng tiến hành bề quan, thậm chí nơi này cũng phải giấu không cho Mộc Tư Y biết.
Đúng lúc Dư Tắc Thành chuẩn bị rời đi, bất chợt Liễu Toàn Cơ toàn thân đầy máu chạy vào khách điếm của Dư Tắc Thành, lớn tiếng kêu lên:
- Sư đệ, sư đệ, cứu mạng, mau tới cứu Chân Nhân...
Dư Tắc Thành thấy vậy kinh hãi, lập tức cùng Liễu Toàn Cơ chạy tới khách điếm của bọn họ, chỉ thấy Vân Phàm Chân Nhân Thủy Nhược Hoành nằm lăn dưới đất, đã chết rồi.
Thì ra Liễu Toàn Cơ mang bình hoa rời khỏi Tĩnh Hương lâu bị người đuổi theo, vừa về tới khách điếm đã bị cướp. Thạch Đại phu bày ra đại trận ở phía sau tiến hành thăng cấp cho nên không nghe được tiếng kêu cứu của nàng.
Vân Phàm Chân Nhân Thủy Nhược Hoành nghe tiếng kêu của Liễu Toàn Cơ bèn xông ra ngoài, dị tượng Kim Đan xuất hiện. Bọn cướp kia thấy Thủy Nhược Hoành là Kim Đan Chân Nhân lập tức sợ hãi, bọn chúng bất quá chỉ là đệ tử Trúc Cơ, bèn liều mạng hạ sát thủ công kích.
Thủy Nhược Hoành phát điên đã lâu, không còn chiến lực, gần như không kịp chống cự đã bị đối phương đánh chết tại chỗ, bình hoa cũng đã bị chúng cướp đi.
Dư Tắc Thành nhìn thi thể lạnh, giá của Thủy Nhược Hoành dưới đất, trong lòng đột nhiên có cảm giác bồi hồi khôn tả. Mỗi khi hắn nhớ tới cảnh tượng Thủy Nhược Hoành điên cuồng tìm kiếm con mình, lại nhớ tới cảnh trước đây mình bệnh nặng, phụ thân cõng mình trên lưng chạy tìm đại phu.
Nếu năm xưa mình chết đi, phụ thân cũng sẽ trở nên điên cuồng như vậy. Phụ thân Dư Tắc Thành chết đi khi hắn mới mười tuổi, dần dần hắn không còn nhớ rõ điện mạo phụ thân. Cũng vì cảm giác nhớ tới tình thương của phụ thân dành cho mình như vậy cho nên Dư Tắc Thành mới không dám đối mặt với Thủy Nhược Hoành.
Thủy Nhược Hoành có thể chết, nhưng chỉ có thể là mình giết, người khác không thể giết, ai giết lão sẽ phải chôn cùng lão.
Dư Tắc Thành khẽ nói:
- Con của lão là do ta giết, yên tâm đi, thù này của lão ta sẽ trả thay coi như là kỷ niệm.
Dư Tắc Thành hứa xong, bắt đầu dọn đẹp hiện trường, hạ táng thi thể Thủy Nhược Hoành. Một vị Kim Đan Chân Nhân tu luyện trăm năm, một đời hào hùng, không ngờ lại có kết cục như vậy, thật sự khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Vốn Thủy Nhược Hoành một đời kiêu hùng, đúng ra không tới nông nỗi này, nhưng cái chết của Thủy Tiệm Sinh con lão đả kích lão hết sức nặng nề. Ba trăm tuổi mới có được một đứa con trai, thê tử lão vì sinh đứa con này phải tự phế tu vi, sau lại vì khó sinh mà chết. Conlão cũng không hề kém cỏi, rất có hy vọng Kim Đan, đột nhiên chết đi bất minh bất bạch, đương nhiên Thủy Nhược Hoành khó lòng chịu được.
Ý chí sắt thép trước kia của lão lập tức sụp đổ, vừa được bí pháp Bích Thủy Đông Lưu Chí Thử Hồi lại lao vào tu luyện với tâm trang thất thường như vậy, không bị tẩu hỏa nhập ma mới là chuyện lạ. Cho nên lão mới trở nên điên điên khùng khùng, biến thành bộ dạng như hiện tại.
Dư Tắc Thành giúp đỡ Liễu Toàn Cơ xử lý tang sự, chạy tới tiệm quan tài Phúc KÝ mua một cỗ quan tài bằng gỗ đàn hương, khâm liệm thi thể lão. Sau đó còn mời đạo sĩ hòa thượng thực hiện pháp sự, hết sức rình rang.
Đây gọi là thỏ chết cáo buồn, rất nhanh đã có mười mấy Kim Đan Chân Nhân đưa vòng hoa, lẵng hoa tới viếng. Bất ngờ nhất là Tô gia đưa tới một bình hoa đã cắm của Tô Uyển Ngôn làm vật tưởng niệm. Có bình hoa này, nhiệm vụ của đám người Thủy Vân tông coi như đã hoàn thành.
Dư Tắc Thành nói với Mộc Tư Y:
- Chủ ý của nàng rất khá, tang lễ vừa tổ chức. Tô gia kia quả thật đã đưa bình hoa tới.
Mộc Tư Y nhoẻn cười, nụ cười diễm lệ ngọt ngào của nàng khiến cho các đạo nhân mã lén lút nhìn trộm bọn họ từ xa thần hồn điên đảo, âm thầm căm phẫn tiểu tử Dư Tắc Thành này hưởng thụ được diễm phúc nhân gian.
Mộc Tư Y lại nói:
- Chuyện này có liên quan tới việc phân bố thế lực nơi đây. Hoa Đô này là thành thị thành lập từ thời Tiên Tần, có được vô thượng pháp trận từ thời Tiên Tần để lại. Tại thành này trong vòng năm trăm dặm, chỉ cần nơi nào có hoa cỏ tồn tại, thiên địa nguyên khí sẽ bị phong bế chặt chẽ. Vì vậy tất cả Nguyên Anh Chân Quân không thể khống chế thiên địa nguyên khí nơi này, không thể hình thành họa trời hủy thiên diệt địa.
- chính vì không có họa trời, cho nên Hoa Đô này mới tồn tại cho đến bây giờ. Cho dù Nguyên Anh Chân Quân tới đây cũng chẳng khác gì Kim Đan Chân Nhân, chỉ có thể dựa vào chân nguyên sẵn có trong cơ thể mình mà tác chiến.
- Những Kim Đan Chân Nhân ở nơi khác chỉ cần một ngón tay của Nguyên Anh Chân Quân cũng có thể bóp chết, nhưng ở nơi này có thể dựa vào ưu thế nhân số, tụ tập lại giết chết Nguyên Anh Chân Quân. Đây gọi là quân tử không vào nơi hiểm địa, chén ngọc không chơi với chén sành, cho nên rất ít có Nguyên Anh Chân Quân tới đây diễu võ giương oai.
- Tông chủ Vạn Hoa Chi Chủ của Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta là Nguyên Anh Chân Quân, cho nên sơn môn chúng ta ở cách Hoa Đô chừng ba trăm dặm.
- Vì vậy các thế lực tu tiên khống chế nơi đây không giống như các môn phái ở những nơi khác, so đấu số lượng Phản Hư Chân Nhất. Nguyên Anh Chân Quân với nhau, mà là so đấu số lượng Kim Đan Chân Nhân với nhau. Thế lực nào càng có được nhiều cao thủ Kim Đan kỳ, thế lực đó càng hùng mạnh. Nơi này Kim Đan Chân Nhân là người quyết định.
- Khống chế Hoa Đô là mười hai thế lực liên kết lại, trong đó có cả Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta. Đoạn Tụ tông và Tô gia. Thủy Nhược Hoành này chết thảm, thỏ chết cáo buồn tự nhiên trong lòng những Kim Đan Chân Nhân khác không muốn mình cũng có kết cục thảm như vậy, nhất định sẽ cùng lên tiếng. Hơn nữa Tô gia đã thu của chủ nhân ngài một trăm vạn linh thạch, cho nên đưa tới một bình hoa cùng là chuyện bình thường.
- Thứ này trước kia Tổ muội muội rảnh rỗi luyện tập cắm hoa giữ lại vô số, trong nhà chỗ nào cũng có, là lễ vật Tô gia dành kết giao bằng hữu.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Xem ra chuyện này là do Đoạn Tụ tông gây ra.
Mộc Tư Y gật gật đầu, bất chợt khẽ run tay một cái, bày ra ảo trận xung quanh nàng vàDư Tắc Thành, người bên ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong. Sau đó nàng đột ngột quỳ xuống trước mặt Dư Tắc Thành:
- Chủ nhân, ta cầu xin ngài một chuyện.
Dư Tắc Thành liếc nhìn Mộc Tư Y không đỡ nàng dậy, lại hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Mộc Tư Y nói:
- Ta muốn chủ nhân giúp ta tiêu diệt Đoạn Tụ tông, hoặc làm cho bọn chúng suy yếu. Đoạn Tụ tông là kẻ địch trời sinh, của Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta, đáng tiếc những người trong môn đều bị mê hoặc, cho rằng bọn chúng chỉ là một đám rối nho nhỏ, không thể làm nên đại sự, quả thật là tầm nhìn hạn hẹp.
- Phân Phương Giải Ngữ môn ta có thể mê hoặc cả nam lẫn nữ trong cả thiên hạ, có thể khiến cho nam nhân mê đắm chúng ta, có thể làm cho nữ tử trở thành hảo hữu trao đổi khăn tay (chí thân) với chúng ta. Chỉ có Đoạn Tụ tông này là nam nam tương giao, tuyệt đối không trở thành bằng hữu với chúng ta, bọn chúng là kẻ địch với chúng ta. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Lần trước chúng ta gặp phục kích, chết hai mươi bảy Kim Đan Chân Nhân, thế lực môn phái tổn hao nhiều. Đoạn Tụ tông lập tức như mãnh hổ lộ ra lợi trảo, độc xà trong bụi bỏ ra, canh phòng Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta như hổ rình mồi. Trước kia còn có Hư Vô Phiêu Miễu tông làm ngoại viện cho chúng ta nhưng vì quan hệ của ta, hai phái đã trở mặt.
- Vì mất đi ngoại viện, cho nên đệ tử trong môn có thành kiến rất lớn với ta, chuyện này ta vẫn có thể chịu được. Nhưng gần đây dường như Lôi Vạn Quân rất gần gũi với Bảo Di Ninh, tương lai rất có thể ngoại viện trở thành thù địch. Chuyện này do ta mà ra, cho nên ta khẩn cầu chủ nhân giúp ta làm suy yếu thế lực của Đoạn Tụ tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.