Tam sư huynh nói tiếp:
- Đan môn và Diệt Tuyệt tông đấu với nhau như vậy mãi, tương lai ắt dân chúng Liễu châu chết sạch không còn. Bọn họ cũng không dám làm quá đáng, bèn quyết định cứ cách ba mươi năm, hai phái sẽ đấu với nhau một lần.
- Năm nay chính là kỳ hạn ba mươi năm so đấu, năm trước hai bên đã mạnh miệng lên tiếng. Diệt Tuyệt tông kia nghe đâu mới xuất hiện một tu sĩ thiên phú vô cùng, luyện chế ra được Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan mà ba ngàn năm qua không tu sĩ nào trong diệt Tuyệt tông luyện chế được.
- Mà nghe nói Đan môn kia cũng luyện ra được Thái Thượng Bát Cảnh Tứ Nhị Tử Tướng Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan. Cả hai bên đều có phát minh mới, tự nhiên muốn đấu với nhau một trận, cho nên công bố rộng rãi bằng hữu khắp thiên hạ, cùng nhau đến xem.
- Hai loại đan dược này đều là siêu cấp thần đan, nghe đồn đan phương có từ thời Hiên Viên Hoàng đế. Loại đan này là hoạt thể đan, bình thường là hoa, gặp nguy hiểm chạy mất, cho nên thay vì nói là đại hội thưởng đan, không bằng nói là đại hội thưởng hoa.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Hai loại đan dược này có công hiệu thế nào?
Tam sư huynh nói:
- Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan kia nghe nói nếu ngửi được mùi đan, có thể giúp cho người tu tiên dưới Kim Đan kỳ thăng tiến một cảnh giới. Dưới cảnh giới Nguyên Anh ăn một cánh hoa của đan này là có thể hóa sinh Nguyên Anh.
- Nguyên Anh Chân Quân ăn đan này lập tức Nguyên Anh tan nát, hồn phi phách tán.
Phản Hư Chân Nhất ăn đan này sẽ bị tống vào luân hồi, trọn đời không được siêu sinh. Có thể nói đan này là độc đan thần kỳ, chuyên dùng đầu độc Nguyên Anh Chân Quân và Phản Hư Chân Nhất.
- Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan còn gọi là Khởi Tử Hồi Sinh Hoàn Hồn Đan. Chỉ cần người chết chưa quá ba năm, thân thể được giữ gìn nguyên vẹn, tim óc còn tốt, không hư thối, ăn một viên vào, tam hồn thất phách sẽ tự động trở lại, còn có khả năng làm cho xương trắng mọc thịt, người chết sống lại.
Dư Tắc Thành nghe vậy bèn nói:
- Không thể nào, như vậy chẳng phải là quá thần kỳ sao?
Tam sư huynh nói:
- Đại hội thưởng hoa này đã được tuyên cáo khắp thiên hạ, anh hùng hào kiệt ai nấy đổ xô về xem hai loại thần đan này.
Dư Tắc Thành đã hoàn toàn bị khơi lên hứng thú, hắn quyết định mình phải ghé qua xem hai loại thần đan này. Tam sư huynh nói:
- Đệ chậm đã, ta phải nói một tiếng với Vu sư thúc trấn thủ nơi đây. Lúc Đan môn và Diệt Tuyệt tông đưa thiếp mời tới Hiên Viên kiếm phái chúng ta, Vu sư thúc phụ trách nơi đây có nói lúc hai loại thần đan này xuất hiện, tất có đại họa xảy ra, đã ra lệnh cho bọn ta không được tham gia đại hội thưởng hoa này.
- Nhưng đệ không phải là đệ tử Hiên Viên thuộc Xích Thành sơn, đệ có đi cũng không thành vấn đề. Vu sư thúc cũng không nói được gì. Ta sẽ đưa hai thiệp mời kia cho đệ, đệ đại diện Hiên Viên kiếm phái chúng ta tham gia đại hội thưởng hoa, cũng coi như có thể diện một chút.
Dư Tắc Thành gật gật đầu. Tam sư huynh lập tức sử dụng phi kiếm truyền thư, lát sau thư trả lời truyền về, y cầm hai tấm thiệp mời đưa cho Dư Tắc Thành:
- Được rồi, Tắc Thành, cho đệ cái này. Bắt đầu từ lúc này, đệ sẽ là đặc sứ của Hiên Viên kiếm phái ta tới dự đại hội đừng làm cho môn phái ta mất mặt.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Máu có thể đổ, đầu có thể rơi nhưng không thể làm nhục uy nghiêm môn phái.
Tam sư huynh nói:
- Trừ chuyện này ra, Vu sư thúc còn đòi chúng ta một Kết Đan quả.
Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, vừa mở miệng đã đòi một Kết Đan quả, đây là ý gì? Nhưng Dư Tắc Thành vẫn lấy ra một quả, bởi vì hắn tin tưởng Tam sư huynh, nhất định sư huynh sẽ không để cho mình chịu thiệt.
Tam sư huynh gởi Kết Đan quả đi, sau đó nhìn quanh không thấy ai, bèn dùng Thần Giác truyền âm với Dư Tắc Thành:
- Có còn nhớ đệ tửng phát hiện Hiên Viên Pháp Ấn tông ở Lư châu không?
Dư Tắc Thành gật gật đầu, Tam sư huynh nói tiếp:
- Đệ đã mở mật thất Kim Đan, mật thất Nguyên Anh mãi tới nay vẫn chưa mở ra, bởi vì từng có bài học trước kia, phải là đệ tử Kim Đan tu luyện pháp môn Hiên Viên Pháp Ấn tông đơn thuần mới có thể mở ra được mật thất ấy. Nếu là Kim Đan Chân Nhân phái khác, chỉ cần mở ra, lập tức cả người lẫn bảo tàng sẽ hóa thành tro bụi.
- Từ khi phát hiện chuyện này, chỗ chúng ta được giao phụ trách chuyện này. Chúng ta tuyển ra một số đệ tử các môn phái phụ thuộc Hiên Viên không học tập Hiên Viên kiếm pháp, cho học pháp thuật của Hiên Viên Pháp Ấn tông. Chúng ta được lệnh bồi dưỡng số đệ tử này cấp tốc đạt tới Kim Đan kỳ, để đi mở mật thất Nguyên Anh kia, lúc ấy đệ có được quyền chia một phần ba. Hôm nay đầu tư một Kết Đan quả này, Vũ sư thúc nói tới lúc đó sẽ bồi thưởng cho đệ, ta thấy đầu tư này hoàn toàn đáng giá.
Vừa nói tới đây, Dư Tắc Thành nhớ lại mật thất của Hiên Viên Pháp Ấn tông kia, hắn đã quên bẵng đi mất. Không cần biết có đáng hay không, lời nói của Tam sư huynh cũng đã đủ.
Tam sư huynh như nhớ lại chuyện gì bèn nói:
- Đúng rồi, Tắc Thành đệ tới Thiên Mục tông phải cẩn thận một chút. Thiên Mục tông ba trăm năm trước không có nhân tài, tuy muốn trùng chấn môn phái nhưng vì có sự tồn tại của Đan môn và Diệt Tuyệt tông, cho nên Thiên Mục Thần Quân phải nỗ lực không ít. Nhưng những năm gần đây lại có lời đồn dường như Thiên Mục Thần Quân điên rồi, cho nên đệ có tới đó phải cẩn thận. Tin tức về Thiên Mục tông trong mười năm gần đây cũng không có tin nào tốt cả.
Dư Tắc Thành nói:
- Sư huynh hiện tại tình hình Thiên Mục tông thế nào rồi?
Tam sư huynh đáp:
- Ôi, một lời khó mà nói hết, vốn trước đây ở Liễu châu. Thiên Mục tông chính là môn phái hùng mạnh nhất. Đan môn và Diệt Tuyệt tông đều là môn phái phụ thuộc của nó. Thiên Mục tông hùng mạnh vạn năm, vẫn là một trong những môn phái hàng đầu trong hàng ngũ thượng môn.
- Nhưng tới sáu ngàn năm trước, Thiên Mục tông xảy ra xung đột cùng Càn Khôn giáo ở Thanh châu. Hai bên đại chiến ba ngàn năm, cuối cùng vì loạn trong giặc ngoài. Càn Khôn giáo hoàn toàn tiêu tan. Thiên Mục tông mất hết thực lực, chỉ còn lại hư danh, cũng chỉ vì tranh nghĩa khí, cuối cùng khiến cho người khác hưởng lợi. Nguồn: https://trumtruyen.vn
- Nghe nói Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan và Ngũ Châu Giáng Sinh Thần Đan chính là đan phương vô thượng vào thời Hiên Viên Hoàng đế mà Thiên Mục tông còn giữ được. Ngay cả đan phương ấy cũng trở thành bảo vật của người ta, sư tổ chúng ta năm xưa cũng đủ khả năng lấn lướt bọn họ, đệ thử nghĩ xem hùng phong của Thiên Mục tông ở Liễu châu có còn không?
Dư Tắc Thành gật gật đầu, bất kể là Đan môn hay Diệt Tuyệt tông, không ai hy vọng Thiên Mục tông trùng chấn oai phong ngày trước cho nên chẳng trách Thiên Mục Thần Quân kia hóa điên.
Thôi bỏ đi, chuyện này mình không cần nghĩ nhiều làm gì, nhiệm vụ của mình là giao cây Bồ Đề, bọn họ làm gì mặc kệ bọn họ. Đến lúc đó mình sẽ đi xem thần đan kia rốt cục có chỗ nào là thần kỳ.
Dư Tắc Thành quyết định như vậy, lấy bản đồ ở chỗ Tam sư huynh, sau đó lên phi xa rời khỏi nơi này, dựa theo bản đồ bắt đầu cuộc hành trình mới.
Từ nơi này đi tới Liễu châu có sáu con đường, trong đó có bốn đường phải đi qua lãnh địa Quân châu do thượng môn khác khống chế, tự nhiên Dư Tắc Thành sẽ không chọn bốn đường này.
Còn lại hai đường, một đường xuất phát từ nơi này bay qua đại lục Thanh châu, bay qua Uyên Hải tới Liễu châu. Nếu đi đường này, vậy phải bay qua cả Uyên Hải, đường sá xa xôi nhưng khi tới được Thanh châu sẽ gặp được Tiên Tần cổ đạo, có thể mượn lực. Đường còn lại phải bay vòng vèo mấy lượt, vượt qua ba châu khác mới có thể tới được Liễu châu.
Dư Tắc Thành lập tức chọn đường thứ nhất, vượt qua đại lục Thanh châu, bay qua Uyên Hải tới Liễu châu.
Dư Tắc Thành điều khiển phi xa bắt đầu cuộc hành trình mới, trước hết chạy tới đại lục Thanh châu, sau đó tiến vào Tiên Tần cổ đạo, bay thẳng về phía trước. Phi xa được Tiên Tần cổ đạo gia tốc, bay càng lúc càng nhanh.
Dân chúng đại lục Thanh châu giàu có, thắng cảnh rất nhiều, là đại lục phồn hoa trù phú. Nhưng hiện tại đang là mùa Hạ, mà Thanh châu cũng nổi danh nóng bức vào mùa Hạ.
Đại lục Thanh châu nóng bức vào mùa Hạ như vậy cũng có nguyên nhân. Năm xưa trận chiến khiến cho Càn Khôn giáo diệt vong đã làm cho mặt đất Thanh châu biến đổi rất lớn, hình thành chín ngọn núi lửa hoạt động. Ba ngọn trong số đó hiện tại phun lửa ngùn ngụt, mãi trong ba ngàn năm qua không giây phút nào dừng lại, phạm vi ngàn dặm xung quanh không hề có bóng người.
Cảm giác nóng bức này không những tác động lên thân thể mà còn tác động lên linh hồn. Nghe nói năm xưa lúc Càn Khôn giáo diệt vong, trước khi Giáo chủ Càn Khôn giáo chết đi đã tiến hành nguyền rủa đại lục này. Trong đó có lời nguyền nơi này sẽ trở nên nóng tới mức đáng sợ, người tu tiên có tu vi càng cao càng cảm thấy linh hồn nóng cháy. Cho nên môn phái tu tiên nơi đây chỉ cần tới mùa hạ, người tu tiên nếu không phải tránh nắng trong sơn môn không ra, cũng đi tới châu vực khác thăm thân nhân bằng hữu.
Đại lục Thanh châu quá nóng. Dư Tắc Thành vốn sợ nóng không sợ lạnh, hơn nữa vội vàng chạy đi, cho nên gần như không ngừng lại dọc đường. Hắn mượn lực Tiên Tần cổ đạo, cắm cúi bay về phía trước.