Tiên Ngạo

Chương 601: Hữu Hùng sư tổ




Dư Tắc Thành ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của sư phụ, lập tức ngàn vạn lời không cần phải nói.
Lạ thật, sư phụ già quá, dường như già hơn hai mươi tuổi so với lúc mình ra đi. Lúc này trông ông không còn tư thế oai hùng của một trung niên tràn đầy sức sống, mà dung mạo hiện tại trông như một lão nhân sáu mươi. Không thể nào, phàm là người trở thành Nguyên Anh Chân Quân, phải càng ngày càng trẻ ra mới phải, vì sao lại trở nên già đi như vậy?
Dư Tắc Thành giơ tay chạm vào mái tóc sư phụ, tóc ông đã bạc, thật sự già rồi, vì sao vậy?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Dư Tắc Thành, Nam Thiên Chân Nhân cười nói:
- Tắc Thành, đây là biểu hiện của đạo pháp thành công, sư phụ con không có chuyện gì.
Lục sư đệ bên cạnh nói:
- Hai năm trước sư mẫu đã ra đi, chỉ trong một đêm sư phụ bạc đầu, cho nên tướng mạo mới trở thành như vậy.
Dư Tắc Thành nghe vậy vô cùng sửng sốt, hỏi:
- Sư mẫu đi rồi ư?
Yến Quy Lai nói:
- Đúng vậy, mẫu thân thấy phụ thân trở thành Nguyên Anh Chân Quân, tính bà vốn hiếu thắng, không cam lòng tụt lại phía sau người khác, cũng bế quan hóa Anh. Nhưng ảnh hưởng của họa mê muội năm xưa quá lớn, cho nên hai năm trước tẩu hỏa nhập ma...
Sư phụ của Lôi Băng Vân, vị Tuyền Tâm Tiên Tử, sư mẫu của mình đã chết... Dư Tắc Thành thật lâu không nói, trong lúc bàng hoàng dường như nhớ lại năm xưa, nữ tử áo trắng như tuyết đứng giữa không trung, nhìn mình với ánh mắt lạnh như băng. Lúc bà rời khỏi cười to như điên cuồng, giống như vang sát bên tai, lúc ấy bà cũng đã hoàn toàn mê muội. Sau mình đưa ra chủ ý, sư phụ đi cùng bà, lúc ấy mới sinh ra Thất sư đệ Yến Quy Lai. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhưng rốt cục bà cũng ra đi, cho dù sư phụ cố gắng thế nào cũng không thể cứu vãn được hết thảy. Mắt nhìn tình lữ ra đi, tình duyên một đời, ân ái ngàn năm mất đi như vậy, cho nên sư phụ mới bạc đầu chỉ sau một đêm. Quả thật thế sự vô thường, tiên lộ gian nan hiểm trở.
Thấy vẻ mặt của Dư Tắc Thành. Nam Thiên Chân Quân chỉ cười ha ha:
- Tắc Thành, con đừng bận tâm, sinh lão bệnh tử, sinh ly tử biệt vốn là quy luật tự nhiên trên nhân thế, là tuần hoàn của Thiên Đạo, không thể nào kháng cự. Lớp người tu tiên chúng ta phải thoát khỏi sự trói buộc của Thiên Đạo, không nên nghĩ nhiều.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, hắn muốn đổi sang đề tài khác, bèn nói:
- Sư phụ, các vị sư huynh sư đệ, lần này ta du ngoạn một chuyến, thu hoạch cũng khá, lần này trở về có lễ vật cho tất cả mọi người.
Dứt lời Dư Tắc Thành bắt đầu lấy vật phẩm trong thế giới Bàn cổ ra, ai ai cũng có phần.
Dâng cho sư phụ lá Thụ Yêu, tơ lụa của Thiên Hà giới, linh nhục của Tĩnh Tịch giới, kính thạch của Thủy Kính giới, mỹ ngọc của Tử Hằng giới.
Ai ai cũng có, phần lễ vật này toàn là bảo bối quý hiếm, tinh xảo vô cùng, trên thế giới Thương Khung không có, khiến cho người ta phải tắc lưỡi khen vùi.
Mỗi phần lễ vật như vậy cũng không nhiều, vật quý là nhờ hiếm. Nếu ai cho bạn ba cân vàng, như vậy sẽ vô cùng đáng quý, nếu người ta cho bạn ba ngàn cân, đó quả thật là đống đá tảng đổ xuống đầu mình.
Ai nấy nhận lấy lễ vật của mình, vô cùng cao hứng. Nam Thiên Chân Quân chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể phân tích được trong mỗi bảo vật như vậy có giá trị thế nào. Quả thật thứ nào cũng quý hiếm vô cùng, khiến co ai nấy đều có lợi ích, mọi người vui mừng khôn xiết.
Dư Tắc Thành vừa phân chia lễ vật vừa hỏi:
- Sư phụ, phải chăng là lão điên tiền bối phi thăng?
Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người biến hóa, Nam Thiên Chân Quân đáp:
- Không phải, là Hữu Hùng sư tổ của con sắp sửa phi thăng.
Vừa nghe xong, lập tức Dư Tắc Thành kinh ngạc sững sờ, không ngờ không phải là lão điên, mà là Hữu Hùng sư tổ, quả thật không ngờ...
Nói ai phi thăng còn có thể, nhưng nói Hữu Hùng sư tổ phi thăng, trong lòng Dư Tắc Thành cảm thấy kinh ngạc bàng hoàng. Pháp môn mà Hữu Hùng sư tổ tu luyện là noi theo đạo pháp Ngự Nữ Tam Thiên của Hiên Viên Hoàng đế. Cho dù là đám Nguyên Anh Chân Quân sắc ma của Âm Dương tông, Hấp Âm Hóa Dương giáo cũng không có được bao người, có được bản lãnh như ông. Kết quả không ngờ ông lại phi thăng, mà ba vị Chân Nhất Thần Quân vất vả luyện kiếm bao năm lại không thể phi thăng, đây quả thật là trò đùa lớn nhất của ông trời.
Dư Tắc Thành còn đang ngẩn người, Tứ sư huynh bên cạnh nói:
- Ôi, ai nghe thấy tin này cũng có dáng vẻ giống như đệ vậy...
Dư Tắc Thành nói:
- Thật khó mà tin được, có thật không vậy?
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Thật, mười ba ngày sau sẽ tới Thiên kiếp của Hữu Hùng sư thúc, nếu vượt qua Thiên kiếp, vậy sư thúc sẽ phi thăng.
- Bất quá năm điềm lành trước khi phi thăng đã xuất hiện đủ: mây màu vạn dặm, tiên âm ba ngày, tiên hoa trời giáng, đất phun suối nước... Những điềm lành này đã xuất hiện, chúng ta có muốn giấu cũng không được, tất cả thượng môn đều hỏi han chúng ta, bọn họ muốn tới đây quan sát. Cho nên chúng ta chính thức cử hành đại lễ phi thăng, nếu hết thảy đều thuận lợi, Hiên Viên kiếm phái chúng ta sẽ có thêm một vị tổ sư gia.
Tứ sư huynh nói:
- Đúng vậy, không ai ngờ rằng Hữu Hùng có thể đắc thành Tiên đạo. Năm xưa trong số trăm người chúng ta, y là người ngu ngốc nhất, vĩnh viễn ở hàng cuối, không ngờ ngày nay y lại có thể phi thăng Tiên Giới, thật sự là Thiên Đạo vô thường.
- Sư đệ, ta phải đi rồi, cảm tạ lễ vật của đệ. Ta còn có nhiệm vụ trong người, hiện tại Hiên Viên kiếm phái chúng ta hận không thể một người phân thành hai. Không có yến tiệc nào tốt lành, chỉ cần sơ ý một chút sẽ xảy ra không biết bao nhiêu phiền phức. Hiện tại ta phải đi tuần tra, tối đến chúng ta sẽ nói chuyện.
Dứt lời, Tứ sư huynh quay đầu rời khỏi, ngự kiếm bay đi.
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Được rồi, các con cũng đi làm nhiệm vụ đi thôi. Tắc Thành, lát nữa con hãy tới Hiên Viên kiếm phong đưa tin, lãnh nhiệm vụ, ra sức vì môn phái. Thêm được một người là thêm một phần lực lượng.
Dư Tắc Thành nói:
- Đệ tử đã hiểu.
Sau đó Lục sư đệ, Thất sư đệ cáo từ Dư Tắc Thành, nhất nhất rời khỏi. Bọn họ kẻ có nhiệm vụ, kẻ phải tuần tra, ai nấy đều bận rộn túi bụi.
Lục sư đệ, Thất sư đệ đã hoàn toàn thay đổi, hết sức điềm đạm trầm ổn, mặt không tình cảm, trơ ra như đá, không còn hoạt bát hiếu động, hỏi không ngớt miệng như trước. Nhưng không hiểu vì sao Dư Tắc Thành không thích bộ dạng hiện tại của bọn chúng, vẫn thấy thích bộ dáng trước kia của chúng hơn. Xem ra đây là di chứng để lại do kế hoạch của lão bất tử năm xưa, khiến cho bọn họ trở nên bộ dáng này.
Đồ đệ Tiểu Tam của Dư Tắc Thành năm năm không gặp, hiện tại đã đạt tới cảnh giới Tố Thể trung cấp, đang kích động nhìn sư phụ.
Dư Tắc Thành đã chuẩn bị không ít bảo bối, lúc này lấy ra đưa cho y. Có những bảo bối này tương trợ, y có thể lập tức bế quan tu luyện, xung kích cảnh giới Tố Thể cao cấp. Đây là đồ đệ của mình, cho nên Dư Tắc Thành hết sức hào phóng với y.
Dư Tắc Thành bắt đầu hỏi han tâm đắc tu luyện của y trong thời gian qua, người hỏi kẻ đáp. Tiểu Tam trả lời đâu ra đó, đã luyện thành ba môn trong Hiên Viên Lục Kiếm, bốn lộ kiếm pháp nhập môn. Đó là nhờ sự dạy dỗ tận tâm bấy lâu nay của sư phụ Nam Thiên Chân Quân. Tiểu Tam khắc khổ tu luyện, rất thành công, khiến Dư Tắc Thành hết sức hài lòng.
Nam Thiên Chân Quân bên cạnh nói:
- Tính cách Tiểu Tam trầm ổn, trời sinh có thiên phú tu đạo, ý chí kiên cường, xét về một mức độ nào đó còn mạnh mẽ hơn cả chúng ta. Đáng tiếc y Trúc Cơ quá muộn, sau này e rằng tiên lộ hết sức gian nan.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Chưa chắc, sư phụ, con có một nơi thần diệu vô cùng, có thể nâng cao tu vi vô hạn...
Dư Tắc Thành bèn đem chuyện Tam Thiên giới kể hết cho sư phụ mình nghe. Nam Thiên Chân Quân gật đầu liên tục, sau đó mới nói:
- Hay, địa phương này hay lắm. Đến khi Tiểu Tam tiến vào Dung hợp kỳ, để cho y tới đó tu luyện, chắc chắn có thể một bước ngàn dặm, đẩy nhanh tu vi, có lẽ tương lai sẽ đắc thành Đại Đạo.
- Tắc Thành, chuyện Tam Thiên giới con phải lập tức bẩm báo chưởng môn, chuyện này vô cùng quan trọng, chúng ta phải khống chế được nơi đó, con...
- Cẩu tặc to gan...
Bất chợt Nam Thiên Chân Quân biến mất, sau đó bên ngoài Thiên Đạo phong bùng nổ từng trận dao động nguyên khí, chấn động vô cùng mạnh mễ. Sư phụ đang chiến đấu, không biết địch nhân là ai, nhưng đối phương nhất định là Nguyên Anh Chân Quân.
Dư Tắc Thành vừa định ra tay trợ giúp, nhưng Nam Thiên Chân Quân đã trở về, trong tay nắm một quỷ ảnh. Chỉ trong nháy mắt, sư phụ mình đã đánh bại một tên Nguyên Anh Chân Quân, khiến cho Dư Tắc Thành kinh ngạc không thôi.
Nam Thiên Chân Quân vứt một pháp bảo thu được cho Tiểu Tam, sau đó thi pháp cho quỷ ảnh kia vào trong một bình ngọc, cất bình ngọc đi:
- Đây là một trong chín phân thân của Quỷ Lệ Chân Quân thuộc Cửu u Quỷ Linh tông. Y rất coi thường pháp trận của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, nghĩ rằng Quỷ Anh ẩn Hình của mình vô địch thiên hạ, vọng tưởng rình trộm chúng ta, bị ta phát hiện bắt sống.
Tiểu Tam bên cạnh thu lấy pháp bảo sư tổ ban cho, không thèm để ý đến trận chiến vừa rồi. Xem ra trận chiến như vậy thường hay xảy ra, bọn họ đã quen.
Thấy vẻ mặt của Dư Tắc Thành, Tiểu Tam nói:
- Sư phụ, đây là lần thứ tư tân khách nhìn trộm trong hôm nay, sư tổ trấn thủ bốn phong phía Bắc, thời gian gần đây đánh đuổi vô số cường địch tới đây nhìn trộm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.