Tiên Ngạo

Chương 703: Phân chia Băng - Tuyết




Vạn Tái Hàn Huyền kia nghe được lời mời của Nam Vân Chân Quân giống như đang chần chừ, thế nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nói:
- Lần này tới Quan Hoa Điện của Băng Lan trước, lần sau tới Thính Vân Cung của ngươi.
Nam Vân Chân Quân gật đầu. Băng Lan Chân Quân bên kia nói:
- Sư muội, ta bên này còn có chuyện, cáo từ trước.
Nói xong phất tay áo rời đi, cũng không chào hỏi Dư Tắc Thành, không có chút lễ phép nào, đã bước nhanh rời đi.
Ba người bọn họ rời đi, Nam Vân Chân Quân nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành nói:
- Ngươi chính là Tắc Thành phải không, ta nghe ca ca ta nói đến ngươi không ít, ngươi là đồ đệ huynh ấy yêu thích nhất, có tiền đồ nhất, nào, chúng ta đi thôi.
Nói xong, dẫn theo Dư Tắc Thành đi về phía cung điện cực lớn phía sau, Dư Tắc Thành đi sát phía sau. Nam Vân Chân Quân nói:
- Xung đột vừa rồi của các ngươi ta đã cảm ứng được, sư huynh có chút quá phận, quả thực chính là ép mua ép bán, quả thực mất mặt Băng Tuyết Thần Cung chúng ta.
- Chẳng qua sư diệt ngươi cũng có chút hiểu lầm, kỳ thực sư huynh chủ yếu là muốn trao đổi với ngươi, không phải muốn cưỡng ép mua phi xa của ngươi.
Dư Tắc Thành sửng sốt nói:
- Trao đổi ư?
Nam Vân Chân Quân tiếp tục nói:
- Phi xa của Băng Lan sư huynh chế tạo chính là phi xa nổi danh thiên hạ. hiện tại trong mười tám phi xa được xưng là tốt nhất Tu Tiên giới, có ba chiếc là phi xa của sư huynh chế tạo, cũng chính là phi xa muốn trao đổi với ngươi.
- Băng Tuyết Thần Cung chúng ta, trên mặt đất đều là băng tuyết, cho nên giỏi về chế tạo Phi Xa, thiên hạ nổi tiếng, cùng Vân Hải Thanh Minh Tông đều là nơi sản sinh một trong thiên hạ Tứ đại Phi Xa."
Dư Tắc Thành nghe nói như thế, lập tức sững sờ, nguyên lai chính mình bởi vì cái kia đã hiểu lầm Băng Lan Thần Quân rồi, hắn cho là mình phi độc thiên hạ nổi tiếng, vô số người tới mua, cầu khẩn, mình cũng biết rõ danh hào của hắn, cho nên muốn cùng chính mình trao đổi.
Thế nhưng mà chính mình nào biết hắn là ai, cho là hắn là ép mua, bởi vậy trời đưa đất đẩy làm sao mà, lời nói đuổi lời nói, hai người tiếp được thù hận.
Bất quá coi như là ngày đó có mười tám Phi Xa tốt nhất. Hắn cũng không đổi đi mà để mình dùng Kim Đăng Chiến Xa.
Nam Vân Chân Quân tay bắt pháp quyết, lập tức một đạo bạch quang. Đem Dư Tắc Thành thuấn di đến một chỗ trong cung điện.
Thời Gian giữa Dư Tắc Thành bị Nam Vân Chân Quân đưa đến trong cung điện sáu chúng cung điện lộng lẫy, hắn nói là cái cung điện, đến đây không bằng nói là cái quảng trường lớn, cung điện này là quảng trường khoảng chừng mười dặm.
Cả tòa cung điện đều là do bảy mươi hai người đều ôm không hết được, cột đá khởi động, chính giữa chính là không gian mười dặm lớn nhỏ.
Lúc này trong không gian, thình lình có cái cầu nhỏ kia nước chảy, có cái thanh tuyền hồ nước, có màu xanh của hoa cỏ bóng cây, có cái bay múa lục miệng chim con, còn có hoa lệ đích phòng ốc trên dưới một trăm gian.
Tại đây trong cung điện trần nhà phía trên, không có hòn đá kia gạch ngói, toàn bộ là cái kia năm màu mây trôi, nhìn xem giống như là một tầng mây trắng đồng dạng, mây trôi không ngừng biến hóa, hóa thành các loại hình thái, mà bên ngoài cuồng Phong Bạo tuyết, mảy may cũng tiến vào không được trong cung điện.
Ở chỗ này ngay ngắn tựu là mùa xuân ba tháng, thình lình tựu là Giang Nam nước bờ, khắp nơi đều là cái kia ôn Hỏa như xuân màu xanh hoa cỏ chi địa.
Dư Tắc Thành đến vậy bất trụ gật đầu, Nam Vân Chân Quân cười nói:
"Thế nào, còn có thể a, đây chính là ta đích Thính Vân Cung, bốn mùa như mùa xuân, không thể so với ngươi Thiên Đạo Phong chênh lệch a.
Bất quá ta tại đây đặc sắc nhất đích phải kể tới mỗi tháng mười năm. Ở đằng kia trong mây mù sẽ tự động xuất hiện trăng tròn, đây chính là nguồn gốc danh hiệu Vọng Nguyệt Tôn Giả của ta.
Dư Tắc Thành hồi đáp:
- Không sai, không sai, thực là địa phương tốt, sư cô...
Nam Vân Chân Quân nói:
- Trực tiếp gọi ta cô cô là được, năm xưa khi sư phụ ngươi thu ngươi làm đồ đệ, huynh ấy đã phi kiếm truyền thư cho ta, tất cả chuyện của ngươi ta đều biết.
- Giỏi lắm, Tắc Thành, ngươi không làm mất mặt sư phụ ngươi, cũng đã thành Nguyên Anh, thật khiến ta vui vẻ.
Dư Tắc Thành nói:
- May mắn mà thôi, cô cô, vậy chúng ta lúc nào xuất phát?
Nam Vân Chân Quân nói:
- Ở đây đợi thêm mười mấy ngày, còn có mấy người bạn tốt chưa tới, tối hôm nay đón gió tẩy trần cho ngươi, Băng Tuyết Thần Cung chúng ta mỹ nữ vô số, băng tâm liệt tính, ngoài lạnh trong nóng, ta sẽ giới thiệu mấy hậu bối cho ngươi. Còn chuyện có thể ôm giai nhân về phòng hay không, vậy phải xem thủ đoạn của ngươi.
Dư Tắc Thành nhất thời sửng sốt, Nam Vân Chân Quân này làm sao lại nói như vậy chứ?
Gió Bắc kia tiếp tục gào thét, gió lớn thổi điên cuồng, thế nhưng không có tia gió lạnh nào có thể lọt qua cấm chế bên ngoài đại điện này tiến vào bên trong Thính Vân Cung.
Dư Tắc Thành suy nghĩ một chút, hỏi:
- Cô cô, Băng Lan Chân Quân kia có phải có chút mâu thuẫn với ngài không?
Nam Vân Chân Quân đáp:
- Ôi, kỳ thực cũng không phải là mâu thuẫn gì, Băng Lan trước đây vẫn đối tốt với ta, ngay cả sau khi là Nguyên Anh, ôi, chỉ là lý giải của chúng ta đối với đạo Băng Tuyết khác nhau mà thôi, đây chính là bi ai của người tu tiên Băng Tuyết Thần Cung ta.
- Giống như Hiên Viên Lục Kiếm của Hiên Viên Kiếm Phái ngươi, Băng Tuyết Thần Cung chúng ta lấy Huyền Băng Ngọc Sương, Băng Tuyết Ngũ Biến là hệ thống tu luyện cơ bản nhất.
- Đệ nhất biến Băng Trụ Lăng Lăng là kiếm chi lực. Đệ nhị biến Tuyết Bộc Trọng Trọng là bạo chi lực. Đệ tam biến Tuyết Băng Con Con là băng chi lực. Đệ tứ biến Tuyết Phi Phiêu Phiêu là phi chi lực. Đệ ngũ biến Băng Ý Sâm Lâm là ý chi lực.
- Ngũ biến này chỉ cần tinh thông một thứ, Trúc Cơ đại thành, tinh thông ba thứ thì thành Kim Đan, tinh thông toàn bộ ngũ biến tự thành Nguyên Anh, ngũ biến hợp nhất lại sinh biến đổi, hóa thân Chân Nhất.
- Lưu truyền ngàn vạn năm qua, bởi vì người tu tiên đều có thân thể khác nhau, lý giải đối với ngũ biến này cũng không giống nhau, dần dần tạo ra vô số pháp quyết, cuối cùng Băng Tuyết Thần Cung ta chia làm hai hệ, một là Băng, một là Tuyết, phân nhánh về lý giải ngũ biến khiến cho giữa hai bên dần dần phát sinh rắc rối.
- Nhất mạch của sư huynh bọn họ tu luyện là sai lầm, lấy băng tâm lập thể, không vui không buồn, vạn sự bất kinh, vậy còn là tu luyện sao? Vậy còn là người sao? Cuối cùng gần như biến thành khối băng, còn tu tiên cái gì, cho nên con đường của bọn họ sai rồi.
- Chúng ta mặc dù băng tâm tại ngoại, thế nhưng phải có tấm lòng nhiệt huyết, muốn làm thì làm, muốn giống như tuyết này, mượn gió thôi, phi hành tự do tự tại, chúng ta muốn nắm trong tay tất cả, mệnh của ta do ta, không phải do trời.
Dư Tắc Thành nghe đến trợn mắt há mồm, dần dần có chút hiểu được, thì ra Băng Tuyết Thần Cung này ở khu vực vô cùng lạnh, nơi này ngoại trừ gió tuyết vô tận thì không còn vật gì khác, tu sĩ nơi đây chịu ảnh hưởng của tâm pháp tu luyện dần dần chia làm hai phái.
Một phái xu hướng theo băng, băng tâm tựa sắt, không bị ngoại vật tác động. Một phái xu hướng theo tuyết, ngoài lạnh trong nóng, nhiệt tình không gì sánh được, nóng nảy đến mức không cách nào tiếp thu.
Nam Vân Chân Quân chính là xu hướng theo tuyết kia, trong lòng hào phóng, nhiệt tình không gì sánh được, không chút che giấu yêu thích của mình, đúng thì nói đúng, sai thì nói sai, cho nên lúc nãy nàng mới có thể nói như vậy.
Xem ra Băng Tuyết Thần Cung này không có chia rẽ là hoàn toàn nhờ vào Phản Hư Chân Nhất đè ép song phương. Chờ ngũ biến hợp nhất, lại sinh biến đổi, hóa thân Chân Nhất. Nói cách khác, trong lòng có phân chia băng tuyết thì vĩnh viễn không có khả năng Phản Hư, chỉ có không phân biệt băng tuyết, mới có thể phản phác quy chân trở thành Chân Nhất.
Kỳ thực Băng Lan Chân Quân, Nam Vân Chân Quân bọn họ đều có thể lĩnh ngộ đến lý niệm này, chẳng qua chỉ là bọn họ không muốn lĩnh ngộ mà thôi, bọn họ còn si mê trong đạo Băng Tuyết của mình, chỉ cần một ngày nào đó bọn họ mở rộng tầm mắt không còn mê phân chia băng tuyết, đối xử bình đẳng, hoặc là không nhìn hết thảy, có lẽ lập tức có thể trở thành Chân Nhất.
Phân chia băng tuyết này sợ là cố ý, hiện tại chia càng rõ lại càng khó có thể trở thành Chân Nhất, thế nhưng một ngày không phân chia băng tuyết, vậy sẽ lập tức trở thành Chân Nhất. Đây đại khái chính là một loại công pháp đặc thù, cùng loại với tâm pháp không phá thì không xây được kia.
Dư Tắc Thành không khỏi có điều sở ngộ, cảm giác thân thể nổ ầm ầm, sau đó trong nháy mắt ở trong cơ thể mình dường như xuất hiện một đại lục, thế giới Bàn cổ tiến hóa cuối cùng hoàn thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thế giới đại thành, Dư Tắc Thành nhất thời vô cùng vui mừng, hận không thể lập tức trở về thế giới, nhìn xem bộ dáng của thế giới này. Nam Vân Chân Quân nhìn ra vẻ mặt của Dư Tắc Thành có biến, bèn nói:
- Được rồi, Tắc Thành ngươi nghỉ ngơi một chút đi, buổi tối tới Thính Vân Cung, ta mở tửu yến tẩy trần cho ngươi.
Cứ như vậy có người dẫn dắt Dư Tắc Thành đến một chỗ trong lầu các nghỉ ngơi, trong lầu kia xa hoa không gì sánh được. Dư Tắc Thành cũng không có thời gian quan sát gian phòng, sau khi vào phòng lập tức lên giường, lập tức đả tọa, tâm thần tiến vào trong thế giới Bàn Cổ.
Lần này tiến vào, lập tức không gian biến đổi, giống như đã tiến vào một thế giới khác, chỉ thấy màn sương đen Hỗn Độn kia vẫn đang quay xung quanh một khối lục địa cực lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.