Tiên Ngạo

Chương 714: Vô Tâm Thần Quân




Thì ra Yêu Hoàng kia gọi là Câu Trần Đại Đế, Dư Tắc Thành tiếp tục làm ra vẻ nói:
- Ta có thể bảo vệ ngươi không chết, không ai có thể xem ngươi trở thành thức ăn, cung cấp cho ngươi thế ngoại đào nguyên vĩnh hằng, thế nhưng ngươi phải giống như chúng nó, phục vụ cho ta, ra sức cho ta, ngươi có bằng lòng hay không?
Vạn Tái Hàn Huyền quỳ trên mặt đất, nói:
- Chỉ cần không chết, ta bằng lòng.
Nhiều năm như thế nó bị Huyền Võ Đại Đế phong ấn kia làm thức ăn nhớ tới hiện tại, mỗi ngày đều có thể nói là sống trong sợ hãi, hiện tại cuối cùng có một cọng rơm cứu mạng, mặc dù nghi ngờ trùng trùng, thế nhưng nó không quản được nhiều như vậy, chỉ cần sống làm gì cũng được.
Cửu Đầu Long, Côn Bằng, Thanh Loan này đều có thể được đối phương ẩn tàng khí tức, thu làm thủ hạ sử dụng, vậy mình cũng được, so ra thực lực của mình còn mạnh hơn Cửu Đầu Long, Côn Bằng kia nhiều, nhất định có thể làm tốt hơn chúng nó, chỉ cần không chết sẽ có cơ hội.
Cho nên Vạn Tái Hàn Huyền này một bộ dạng thành thành thật thật tuyệt đối nghe lời, nó vốn biến hóa thành nữ tu sĩ xinh đẹp không gì sánh được, tư thế này vừa bày ra, lại càng thêm mê người.
Đột nhiên Dư Tắc Thành nghĩ tới giới thiệu về Vạn Tái Hàn Huyền, đây là một trong thượng cổ yêu ma mạnh mẽ, thân thể như ốc sên, có sáu đầu, chín thân, bốn mươi tám chân. Hai đầu ở giữa lớn nhất, một cái mồm lớn dẹp phang, giống như bồn máu, không có răng.
Vạn Tái Hàn Huyền này ở thời kỳ thượng cổ Yêu tộc thống trị chính là thượng cổ dị chủng hùng mạnh, nắm khí chí âm chí cực của thiên địa mà sinh, trời sinh tính hung tàn, rất xấu xa.
Truyền thuyết yêu ma này rất giỏi giao hợp, nó có thể tiến hành giao hợp với bất kể yêu ma gì, để hấp thu nguyên khí của đối phương, cường đại bản thân.
Chẳng qua nó cho dù hùng mạnh như thế nào, chỉ cần bị mình lừa vào trong thế giới Bàn cổ, vậy chính là cá trong chậu, chỉ có thể để mình sử dụng.
Dư Tắc Thành đi qua, nói:
- Tốt, theo ta đi thôi, đến thế ngoại đào nguyên của ta, không nên chống lại.
Trước ngực của Dư Tắc Thành phát ra bạch quang bao phủ lên người Vạn Tái Hàn Huyền, Vạn Tái Hàn Huyền vẫn không nhúc nhích, trong nháy mắt đã bị thế giới Bàn cổ thu, ở trên mặt đất sông băng này biến mất vô tung vô ảnh.
Trong nháy mắt giống như có một tiếng rống to truyền đến, giống như toàn bộ sông băng của Bắc Cực Thiên phát ra một tiếng rung mạnh, giống như một con chó săn mất đi thịt béo trước mắt phát ra tiếng kêu to không cam lòng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Dư Tắc Thành vội vã thu hồi con rối Ngũ Hành, còn có Cửu Đầu Long và Thanh Loan kia, một tiếng rung mạnh mới vừa rồi nhất định là Vô Địch Quy Long kia, không, là rống giận của Huyền Võ Đại Đế kia, thức ăn của mình nhắm tới bao nhiêu năm qua đột nhiên biến mất, ai cũng không cách nào tiếp thu.
Dư Tắc Thành lắc đầu, xin lỗi nhé, thu hoạch hôm nay thật sự là rất lớn, thu được một Vạn Tái Hàn Huyền, thực sự là thống khoái.
Con rối Ngũ Hành, Cửu Đầu Long, Thanh Loan Dư Tắc Thành đều đã thu hồi, chỉ có Côn Bằng kia là không thu hồi, chim này biến thành bộ dáng mười trượng, đứng ngạo nghễ trong gió tuyết.
Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới, nhìn chim này, thần tình đen tối, vui mừng không ngừng.
Côn Bằng này nhìn thấy Dư Tắc Thành lại bắt đầu lạnh run, lời nói của Dư Tắc Thành năm đó nói qua lập tức hiện lên trong đầu:
- Thế giới hồ nước hảo hảo giày vò hắn cho ta, trước để hắn đói, lúc nào đói cho ăn bùn đất. Lại chuyển đổi hắn qua đủ các vùng nước nóng, nước lạnh, dậy dỗ hắn cẩn thận cho ta, lần sau ta trở lại, phải thấy hắn ngoan ngoãn tung hứng.
Nó bị Dư Tắc Thành bắt vào trong thế giới Bàn cổ, đã nhận đủ giày vò, cho dù nó hiện tại hùng mạnh không gì sánh được, nhưng nhìn thấy Dư Tắc Thành vẫn sợ muốn chết.
Dư Tắc Thành cảm nhận được sự sợ hãi của nó, nói:
- Không phải sợ, không phải sợ, kỳ thực không có ta thì ngươi cũng nghe lời để ta sử dụng, có rất nhiều chỗ tốt cho ngươi.
Nói xong Dư Tắc Thành nhảy lên lưng Côn Bằng, nói:
- Đi, trở về Băng Tuyết Thần Cung, để cho người khác chịu tiếng xấu, sự tình có thể động thủ rồi.
Nhất thời Côn Bằng này bay lên, hai cánh nhấp nháy rung động, thiên địa dường như đều run lên dưới dạng uy thế này.
Côn Bằng vừa lên, bất kể cuồng phong đang tàn sát bừa bãi, ở trên lưng Côn Băng này cũng không cảm ứng được. Hai cánh nó rung lên, hóa thành một đạo thiểm điện biến mất trên bầu trời, cảnh vật trước mắt xẹt qua như thiểm điện, không ngờ có cảm giác không kịp nhìn, thực sự là đại bàng cất cánh bay lên, như diều gặp gió.
Khống chế Côn Bằng phi thiên nhập địa, cảm giác này thật tốt, khác với cảm giác khống chế phi xa, tọa kỵ này lại có một cảm giác thích thú sảng khoái khác hẳn.
Ở trên lưng Côn Bằng có một chỗ bằng phẳng không gì sánh được, rộng khoảng một trượng, vừa hay thích hợp Dư Tắc Thành cưỡi, có thể ngồi có thể nằm, cho dù đặt một chén nước ở trên lưng cũng sẽ không sánh ra một giọt, thực sự là thoải mái không gì sánh được.
Côn Bằng bay về phía Băng Tuyết thẩn cung, từ xa nhìn lại, chỉ thấy Băng Tuyết Thần Cung bay lên vô số phi xa. Băng Tuyết Thần Cung này thật sự là một trong bốn nơi sản sinh phi xa, phi xa vô số, bất ngờ ở trong không trung hình thành một đường chỉ màu đen, hướng về phía xa bay đi.
Nhìn thấy Côn Bằng đến đó, lập tức có mười ba chiếc phi xa chiến đấu tụ tập lại, hình thành trận hình chiến đấu hình trùy bay về phía Côn Bằng, đi qua nhìn xem nó đến nơi này với ý gì.
Dư Tắc Thành lộ ra thân hình, truyền âm nói:
- Không nên lo lắng, là yêu sủng tọa kỵ của ta.
Dư Tắc Thành thò đầu ra, nhất thời phi xa chặn lại tán đi, thế nhưng ở trong một chiếc phi xa trong đó bay ra một người, chính là Tuyết Nhai Chân Nhân kia.
Hắn hướng về phía Côn Bằng này bay tới, thi lễ với Dư Tắc Thành, nói:
- Sư huynh, xin lỗi, không làm tốt hướng dẫn du lịch, để ngươi chịu ủy khuất rồi.
Dư Tắc Thành nói:
- Huynh đệ một nhà, không cần khách khí.
Nói xong. Dư Tắc Thành bay xuống Côn Bằng, chỉ Côn Bằng nói:
-Thu.
Nhất thời Côn Bằng bị thu hồi vào thế giới Bàn cổ. Tuyết Nhai Chân Nhân bên cạnh vẻ mặt ước ao, sủng vật tọa kỵ của người ta tu vi còn cao hơn cả mình, thực sự là người so với người, tức chết người. Giờ phút này Tuyết Nhai Chân Nhân hoàn toàn bái phục Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành cũng phát hiện sắc mặt vui mừng đầy mặt của Tuyết Nhai Chân Nhân này, vui vẻ này là phát ra từ nội tâm, liền hỏi:
- Sư đệ, ngươi có chuyện vui gì mà vui vẻ như vậy?
Tuyết Nhai Chân Nhân hồi đáp:
- Việc này còn phải cảm tạ sư huynh, Băng Lan sư bá giao quyền lực ra, đệ tử của nhất mạch bọn họ đều lần lượt nhượng lại quyền lực, sư đệ nhờ vậy có chút thu hoạch, không còn là loại Chân Quân phổ thông tầm thường vô vị kia nữa.
- Chuyện di dời Thần Cung lần này chính là do sư đệ chỉ huy, nếu không phải chuyện của sư huynh hôm nay, chỉ sợ bao nhiêu năm sau ta cũng không thể nở mày nở mặt như vậy.
Dư Tắc Thành sửng sốt, đây thật đúng là có người vui mừng có người sầu, nói:
- Cô cô người thấy thế nào đối với chuyện hôm nay?
Tuyết Nhai Chân Nhân nói:
- Sư phụ lão nhân gia còn ở Thính Vân Cung, sư huynh tự mình đi đi, sư đệ không dám lắm miệng.
Vì vậy Dư Tắc Thành trở về Thính Vân Cung kia, kỳ thực hắn hoàn toàn có thể Súc Địa Thành Thốn tới đó, thế nhưng nơi này là địa bàn của người ta, phải lễ phép một chút, không thể tùy ý na di như vậy, cho nên Dư Tắc Thành ngự kiếm phi hành tiến vào Băng Tuyết Thần Cung.
Dọc trên đường đi, tất cả đệ tử Băng Tuyết Thần Cung nhìn thấy Dư Tắc Thành ánh mắt bất đồng, có cừu hận, có sùng bái, có kinh ngạc, thế nhưng vô luận là loại ánh mắt nào đều tất cung tất kính, đại chiến kia Dư Tắc Thành hiển lộ thần uy, không người nào dám mạo phạm.
Trong Băng Tuyết Thần Cung này, các đệ tử đều bận rộn, cung điện điện phủ, hoa cỏ cây cối, giả sơn cầu nhỏ, toàn bộ bị đóng gói, thu nạp lại để vào trong các loại túi trữ vật, di chuyển khỏi nơi đây, chỉ trong chốc lát Băng Tuyết Thần Cung này đã hoàn toàn thành nơi hoang vu.
Nhìn thấy sự ngạc nhiên của Dư Tắc Thành, Tuyết Nhai Chân Nhân nói:
- Sư huynh, lão tổ tông hạ mệnh lệnh, ba ngày sau có đại kiếp nạn sản sinh, cho nên toàn bộ Băng Tuyết Thần Cung đều sẽ dời đi, ngoại trừ sư phụ và mấy vị Nguyên Anh hộ pháp lưu lại, những đệ tử khác toàn bộ rút lui đến Đại Lôi Âm Đảo ở ngoài ba ngàn dặm.
- Kỳ thực cũng không có gì, chúng ta ở đây cứ trăm năm lại tiến hành một lần huấn luyện như vậy, tất cả mọi người đã quen rồi, đợi đến khi không còn chuyện gì, chúng ta lại dời trở về.
Băng Tuyết Thần Cung lúc này lãnh lãnh thanh thanh, ngoại vi có một vòng bảo hộ ngăn cản băng tuyết phi sương, địa phương khác ngoại trừ một ít cột lớn không được di động, còn lại đều là đất trống lãnh lãnh thanh thanh, một cây cỏ xanh cũng không lưu lại.
Dư Tắc Thành đi tới Thính Vân Cung, ở đây cũng là như vậy, ngoại trừ cột lớn của cung điện không còn vật gì khác nữa, lúc này Dư Tắc Thành nhìn thấy Nam Vân Chân Quân.
Dư Tắc Thành bay tới, cúi đầu nói:
- Cô cô, con gây họa rồi, xin lỗi.
Nam Vân Chân Quân nói:
- Họa với không họa cái gì, hết thảy đã qua rồi, không nên nói ra.
- Sư phụ chỉ định ta mang theo ngươi, ngươi đi cùng ta thôi.
Sau đó Nam Vân Chân Quân quay đầu nhìn thoáng qua Tuyết Nhai Chân Nhân nói:
- Tuyết Nhai, nơi này tất cả giao cho ngươi, làm cho tốt, không được đánh mắt mặt mũi của nhất mạch Vọng Nguyệt chúng ta, phải để bọn họ không nói được gì, hiểu chưa?
Tuyết Nhai Chân Nhân gật đầu nói:
- Đệ tử hiểu được, yên tâm đi, sư phụ, đệ tử nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Môn đồ bọn họ liếc nhìn nhau, cái liếc mắt này có rất nhiều thứ nói không rõ đang truyền bá, giờ phút này Dư Tắc Thành nhìn thấy Nam Vân Chân Quân không hề có vẻ gì là một lòng tu luyện theo như lời nói của Băng Tuyết Lão Tổ. Trong mắt của Nam Vân cô cô hiện tại, Dư Tắc Thành chỉ nhìn thấy khát vọng đối với quyền lực.
Tuyết Nhai Chân Nhân rời đi, Nam Vân mang theo Dư Tắc Thành đi tới nơi trung tâm nhất của Băng Tuyết Thần Cung. Ánh mắt vừa rồi của Dư Tắc Thành, nàng cũng cảm nhận được, đi một hồi, nàng yên lặng nói:
- Tắc Thanh, ngươi đã nhìn ra dã tâm của ta, ôi, sư phụ của chúng ta, hắn hùng mạnh không gì sánh được, có thể nói giống như thần nhân, thế nhưng nhân vô thập toàn, kỳ thực hắn rất bất công.
- Năm đó vị trí chưởng môn của Băng Tuyết Thần Cung chúng ta, từ tổ sư Đặng Bát Cô truyền đến sư phụ đệ thập nhất đại chưởng môn này, ngoại trừ hắn còn lại đều là nữ tu sĩ, chỉ có sư phụ là nam tu sĩ.
- Hắn ở thời niên thiếu đã từng phải chịu kích thích, cho nên khi lựa chọn người kế thừa Băng Tuyết Thần Cung trên vấn đề đạo thống, hắn tận lực trọng nam khinh nữ. Ban đầu bồi dưỡng Tứ Tình sư huynh, đáng tiếc sư huynh mất sớm, sau đó bồi dưỡng Hành Vĩ sư đệ, thế nhưng Hoành Vĩ sư đệ không muốn chịu ràng buộc này, cũng viễn độn tha hương.
- Vốn có Bình Nhi sư tỷ, có cảm giác về đại cục nhất, nàng trở thành chưởng môn tương lai của Băng Tuyết Thần Cung chúng ta tuyệt đối không có vấn đề, thế nhưng sư phụ không đồng ý, chèn ép nàng, cuối cùng nàng thương tâm quá độ, vân du khắp nơi, sư phụ ngược lại nói nàng du hí nhân gian, không có cách nào, sư phụ bắt đầu bồi dưỡng Băng Lan kẻ bất tài không dạy nổi kia.
- Lần này có chuyện này của ngươi, sư phụ đã bị giáo huấn, phải bắt sao cũng tốt hơn so với các đồ đệ của ba vị sư bá khác, việc này phải cảm tạ ngươi Tắc Thành.
Nghe xong lời này, Dư Tắc Thành nhất thời không nói gì, thực sự là mỗi nhà đều có chỗ khó cả.
Nam Vân Chân Quân nói:
- Tắc Thành, ngươi biết chúng ta hiện tại đi làm gì không?
Dư Tắc Thành lắc đầu nói:
- Không biết.
Nam Vân Chân Quân nói:
- Chúng ta hiện tại chính là đi làm tiểu nhị; đã rung Thiên Địa cổ kia, nghe được tiếng của Thiên Địa cổ Chân Nhất đều sẽ đến đây, cùng xuất lực trấn áp Vô Địch Quy Long, làm cho hắn lại lần nữa hôn mê ngủ say.
- Những người này đều là Chân Nhất Thần Quân, đến đó thế nào cũng phải có một người pha trà rót nước, đây là nhiệm vụ của ta.
Nói xong lời này, Nam Vân Chân Quân không nói gì nữa, thế nhưng Dư Tắc Thành nghe ra được sự không cam tâm của nàng, đường đường là Nguyên Anh Chân Quân lại phải đến đó bưng trà rót nước, Nam Vân Chân Quân phiền muộn không gì sánh được, thế nhưng cũng không có cách nào, ở trên bối phận, trên tu vi chỉ có thể như vậy.
Dư Tắc Thành nói:
- Cô cô, người nghỉ ngơi một chút đi, việc này còn có con, con là tiểu bối, vừa mới trở thành Nguyên Anh, con cũng muốn kiến thức một chút thiên hạ quần hùng, việc này cứ giao cho con đi.
Nam Vân Chân Quân không nói gì, yên lặng đồng ý. Mặc kệ nói như thế nào, nàng là muội muội của sư phụ mình, nàng là trưởng bối của mình, hậu bối xem náo nhiệt bưng trà rót nước mà thôi, cũng không phải lấy mạng người, chuyện như vậy làm quá dễ dàng, hơn nữa bưng trà rót nước cho những Chân Nhất Thần Quân này cũng không phải chuyện mất mặt.
Hai người đi tới cung điện trung tâm, cung điện này lại không lộng lẫy đường hoàng giống như tưởng tượng của Dư Tắc Thành, mà theo phong cách cổ xưa trang nhã, tất cả đều dùng gỗ xây dựng, nhìn ấm áp không gì sánh được.
Trong cung điện này đã tụ tập bảy người trong đó bốn vị Chân Nhất của Băng Tuyết Thần Cung đều ở đây, vị Chân Nhất Thần Quân nhận thức lão điên, đã từng có cảm tình đang bưng trà rót nước cho mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, Dư Tắc Thành nhất thời có chút buồn cười, đây chính là Chân Nhất Thần Quân cùng thời với lão điên nha, thế nhưng ở đây bối phận của nàng thấp nhất, việc này chính là của nàng rồi.
Ngay cả nàng cũng phải như vậy, vậy mình còn oán giận cái gì, Nam Vân Chân Quân cũng nghĩ như vậy, bước nhanh qua, muốn tiếp lấy ấm nước trong tay Chân Nhất Thần Quân kia.
Dư Tắc Thành đoạt trước một bước đi qua, tiếp nhận ấm nước trước Nam Vân Chân Quân, nói:
- Việc này để cho con làm, cô cô không được tranh với con.
Nói xong đi tới rót nước cho ba vị Chân Nhất, việc này ngược lại không có gì, bất ngờ người ngồi ở thủ vị kia Dư Tắc Thành nhận biết, chính là Hồng Phát Lão Tổ.
Dư Tắc Thành vội vàng cung kính thi lễ, nói:
- Ra mắt tiền bối, đa tạ năm đó trượng nghĩa nói thẳng.
Năm đó Hữu Hùng tổ sư phi thăng, Hồng Phát Lão Tổ này đã nói hộ mình, làm chỗ dựa cho mình, Dư Tắc Thành cảm kích không gì sánh được, tất cung tất kính thi lễ.
Hồng Phát Lão Tổ nhìn thấy Dư Tắc Thành, liền cười ha ha, nói:
- Thật là địa phương nào cũng có thể gặp được ngươi.
Sau đó lão xoay người nói với một vị Chân Nhất Thần Quân bên cạnh:
- Chính là hắn đã bắt cóc Già Lam trong môn các ngươi.
Người kia nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, ở trong ánh mắt của lão giống như có một loại lực lượng thần kỳ có thể xuyên qua tất cả, dường như muốn nhìn thấu Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành trong lòng khẽ động, yên lặng vận khởi chân nguyên, trong cơ thể thế giới Bàn Cổ lại khẽ động, hình thành Hiên Viên Kiếm, hình thái thứ hai của bản mệnh pháp bảo kia.
Năng lực của những lão già này có thể nhìn thấu tất cả, giống như Vạn Tái Hàn Huyền kia. Lão muốn xem, vậy cho lão xem, thấy cái gì ta cũng Chân Thực Pháp Nhãn của người này sẽ tự động tu bổ, tự động hoàn thành, cho lão nhìn.
Chân Nhất Thần Quân cảm thụ được Hiên Viên Kiếm bản mệnh pháp bảo của Dư Tắc Thành, mặc dù Dư Tắc Thành chưa luyện thành bảo này, thế nhưng lão có thể cảm nhận được uy lực của bảo này khi đại thành, nhất thời vẻ mặt của lão biến đổi, hai mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành, quả thực không tin hai mắt của mình.
Hồng Phát Lão Tổ bên cạnh cười nói:
- Vô Tâm, chịu thiệt thòi rồi chứ gì, tiểu huynh đệ này của ta không phải là nhân vật đơn giản.
- Tắc Thành, đây là sư phụ của Già Lam mà ngươi bắt cóc, Vô Tâm Chân Nhất Thần Quân Đại Trưởng lão Tâm Ma tông, đúng lúc làm khách ở chỗ ta, bị ta bắt đi, chúng ta cùng nhau truyền tống đến đây.
Người này không ngờ là Đại Trưởng lão của Tâm Ma tông, sư phụ của Già Lam, sư huynh của Kim Tâm Đại Trưởng lão, Dư Tắc Thành không tự chủ được cung kính thi lễ, nói:
- Bái kiến tiền bối.
Vô Tâm Đại trưởng lão nói:
- Không cần đa lễ, vừa rồi suýt chút nữa dọa chết ta rồi, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, sóng sau đè sóng trước...
Vị Vô Tâm Đại trưởng lão này giống như một lão tiên sư dạy học, hết sức bình phàm, tiếp xúc với lão không hề có cảm giác thần uy vô thượng của một vị Chân Nhất Thần Quân.
Lão lại hỏi:
- Này Tắc Thành, ta muốn hỏi ngươi, đồ đệ Già Lam của ta đã đi đâu? Mười mấy năm qua không có chút tin tức nào của nó, cũng không cảm nhận được chút khí tức nào. Nó còn sống hay đã chết?
Dứt lời, lão nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, ánh mắt lộ vẻ chờ mong vô hạn.
Dư Tắc Thành đáp:
- Thê tử Già Lam của ta đã tới Tự Tại Thiên rồi.
Dư Tắc Thành đáp hoàn toàn tự nhiên, không chút ngập ngừng do dự.
Vô Tâm Đại trưởng lão nghe xong vô cùng sửng sốt:
- Không ngờ lại có thể tìm được thông đạo tới Tự Tại Thiên, chẳng lẽ là ngươi tìm ra hay sao?
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Đúng vậy, là vãn bối đưa nàng tới đó, hoặc phi thăng, hoặc vĩnh viên trầm luân, vĩnh viễn không có ngày về.
Vô Tâm Đại trưởng lão gật gật đầu:
- Quả thật đây là tính cách của Già Lam, nó rất thích mạo hiểm. Nó để lại gì cho ngươi vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Nàng để lại cho vãn bối một đứa con, vãn bối sẽ dạy dỗ nó nên người.
Vô Tâm Đại trưởng lão lại nói:
- Hay lắm, là Thanh Thành phải không? Hãy nhớ đứa nhỏ này cũng là của Tâm Ma tông chúng ta, đại môn của chúng ta luôn rộng mở với nó.
Không ngờ lão còn biết tên Thanh Thành, xem ra lão biết rất rõ ràng tình hình của Dư Tắc Thành gần đây.
Chuyện này tới đây là chấm dứt, đối thoại giữa hai người vừa rồi hết sức tự nhiên. Đây là uy lực của Tâm Ma tông, không cần sử dụng pháp quyết tiên thuật gì cả, chỉ vài câu hời hợt đã khiến cho người đối diện có cảm giác như đang tâm sự với thân nhân, cho nên nói ra toàn là lời thật, trong lúc không hay không biết nói ra hết tất cả.
Dư Tắc Thành rất thích trò chuyện cùng vị Vô Tâm Đại trưởng lão này. Khi nói chuyện với lão, tuy rằng mình nói toàn là lời thật, có cảm giác như bị khống chế, nhưng cảm giác này khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy như mình được dẫn đường, thiên địa tự nhiên. Đây là hiệu quả cụ thể của bốn chữ Đạo Pháp Tự Nhiên mà Trung Hưng Tổ Sư khắc trong đầm nước, quả thật giống như hình mẫu, khiến cho Dư Tắc Thành học hỏi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.