Tiên Ngạo

Chương 716: Bất Dạ thành chủ




Các Chân Nhất Thần Quân tới đây càng ngày càng nhiều, cuối cùng có tới ba mươi tám vị, bên trong thần điện này dường như là nơi thể hiện vô số pháp tắc Thiên Đạo. Trong số ba mươi tám người này, có ba mươi hai người đang mấp mé bên bờ vực nguy cơ Hóa Đạo, có người thể hiện ra một tia chớp, hoặc Liệt Diễm bừng bừng, hoặc tinh không vô tận, chính là vì không khống chế hoàn toàn được lực Thiên Đạo của mình.
Lúc này trong đại điện, đù các loại hào quang vờn quanh, nhiều màu sặc sỡ, toát ra từ các Chân Nhất Thần Quân có nguy cơ Hóa Đạo. Đa số bọn họ không nói nửa lời, chỉ ngồi yên một chỗ, chờ Dư Tắc Thành châm trà cho mình, để được uống một chung trà có ngâm Băng Hồn Tinh.
Thậm chí có rất nhiều người Dư Tắc Thành không nhìn rõ mặt, bọn họ dùng pháp lực che đi, đừng nói là nhìn ra bọn họ xuất thân từ môn phái nào.
Lúc các Chân Nhất Thần Quân này tụ tập nơi đây, lòng sông băng chấn động càng ngày càng mạnh, tiếng kêu thật lớn kia thỉnh thoảng lại vang lên.
Băng Tuyết lão tổ và Hồng Phát lão tổ liếc nhìn nhau, không thể chờ được nữa, thời gian cấp bách, hiện tại phải hành động ngay tức khắc.
Đúng lúc này, từ ngoài đại điện có một Chân Nhất Thần Quân tiến vào. Đây là một thiếu niên áo trắng, mày kiếm mắt sao, mặt như bạch ngọc, tay cầm quạt xếp, trên quạt còn có một hạt thúy ngọc buộc dây khẽ đong đưa. Vẻ mặt người này bình thản ung dung, ánh mắt nhìn ra xa cuối chân trời, dáng người đứng thẳng như tùng, toát ra vẻ thê lương tịch mịch khó tả bằng lời.
Người này vừa tới đây, Dư Tắc Thành lập tức phát hiện ra điểm khác thường, đó là thái độ đối xử của Băng Tuyết lão tổ với y hoàn toàn khác với những người khác.
Những vị Chân Nhất Thần Quân khác tới đây, Băng Tuyết lão tổ đối xử với bọn họ đúng theo quy củ, tận tình địa chủ. Duy chỉ có đối xử với người này tỏ ra vô cùng nghiêm nghị, thậm chí phê bình ngay trước mặt mọi người, không chút lưu tình.
Băng Tuyết lão tổ nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://trumtruyen.vn
- Ám Quang, vì sao chỉ có mình ngươi tới đây, Thiên Kỳ đâu?
Ám Quang Thần Quân ôm quyền đáp:
- Thật là có lỗi, Băng Tuyết sư huynh. Thiên Kỳ gần đây có chút vấn đề trong tu luyện, Nguyên Từ tràn ra bên ngoài, Ngũ Hành rối loạn, không thể tới đây ra sức, xin sư huynh lượng giải.
Băng Tuyết lão tổ nói:
- Ám Quang, ngươi thử nghĩ mà xem, địa vực Bắc Cực Thiên này chỉ có hai phái chúng ta. Băng Tuyết thần cung và Bắc Minh Bất Dạ thành là đại biểu. Nơi đây là nhà của chúng ta, nếu chúng ta không xuất lực, còn có thể trông cậy vào ai khác?
Băng Tuyết lão tổ cất lời quở trách, mà Ám Quang Thần Quân kia chỉ khẽ cười, yên lặng nghe Băng Tuyết lão tổ răn dạy, gật đầu vâng dạ.
Dư Tắc Thành nhìn đi nhìn lại, xác định người này tuyệt đối không phải là Chân Nhất Thần Quân của Băng Tuyết thần cung, hẳn là chủ một môn phái. Đường đường Chân Nhất Thần Quân lại bị Băng Tuyết lão tổ quở trách như vậy nhưng không hề tỏ ra tức giận, quả thật khó tin.
Dư Tắc Thành lặng lẽ tìm Nam Vân Chân Quân hỏi:
- Sư cô, người kia là ai vậy?
Nam Vân Chân Quân đáp:
- Y là thành chủ của Bắc Minh Bất Dạ thành. Ám Quang Thần Quân.
Dư Tắc Thành buột miệng hỏi:
- Bắc Minh Bất Dạ thành ư?
Nam Vân Chân Quân giải thích:
- Từ chỗ chúng ta bay về phía Bắc, bay ra khỏi vùng băng nguyên này, sẽ tới Bắc Minh hải nằm ở vùng cực Bắc, Bắc Minh Bất Dạ thành nằm ở vùng đó. Nơi đó mặt trời gần như không lặn, trong vòng một năm có hết mười một tháng được cực quang bao phủ, mười một tháng không bao giờ tối, cho nên gọi là Bắc Minh Bất Dạ thành.
- Phái này năm xưa từng hưng thịnh một thời, về sau trong phái suy sụp. Năm ngàn năm trước gặp phải một trận ôn dịch, suýt chút nữa diệt phái. Khi đó nhờ có sư phụ ta ra tay giúp đỡ, bằng không Bắc Minh Bất Dạ thành không có khả năng tồn tại tới bây giờ.
- Ám Quang Thần Quân. Thiên Kỷ Thần Quân kia là Chân Nhất Thần Quân của Bắc Minh Bất Dạ thành. Tuy rằng hiện tại bọn họ gọi sư phụ ta là sư huynh, thật ra bọn họ cũng giống như ta, cũng là đồ đệ của sư phụ. Lúc ấy truyền thừa của Bắc Minh Bất Dạ thành coi như đứt đoạn, nếu như Bắc Minh Bất Dạ thành này tiêu vong, cái ăn cái mặc của đám đệ tử Băng Tuyết thần cung chúng ta sẽ không còn ai cung phụng.
- Cho nên sư phụ ra sức giúp đỡ Bắc Minh Bất Dạ thành, phái hai tên đồ đệ ký danh của mình qua đó, trợ giúp đám đệ tử còn sống sót xây dựng lại Bắc Minh Bất Dạ thành.
- Kết quả hai người Ám Quang, Thiên Kỷ cũng thật là may mắn, ở thành ấy không lâu bỗng nhiên tìm được bí tịch pháp bảo của các đời tổ sư Bắc Minh Bất Dạ thành lưu lại. Hai người bọn họ nhờ vào bí tịch pháp bảo này khổ tu ngàn năm, nhờ vậy đạt tới cảnh giới Phản Hư Chân Nhất.
Dư Tắc Thành lặng yên một lúc, đột nhiên hỏi:
- Cái ăn cái mặc của đệ tử Băng Tuyết thần cung, toàn là do Bắc Minh Bất Dạ thành cung phụng hay sao?
Nam Vân Chân Quân gật gật đầu:
- Đúng vậy, từ trước tới nay vẫn là như vậy, thật ra khai tông tổ sư của Băng Tuyết thần cung chúng ta là Đặng Bát Cô, chính là đệ tử của Bắc Minh Bất Dạ thành, chúng ta coi như là nhất mạch.
Bên kia Băng Tuyết lão tổ còn đang giảng đạo cho Ám Quang Thần Quân, y vẫn ung dung bình thản lắng nghe, nhưng không hiểu vì sao y vẫn gây cho Dư Tắc Thành một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nam Vân Chân Quân cũng nhìn ra được chuyện này, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Sư phụ quả thật già rồi, lại tưởng rằng Ám Quang vẫn là tên tiểu hài tử năm xưa, có thể răn dạy, ôi, không biết rốt cục là chúng ta đã làm đúng hay sai...
Lúc này không còn ai đến nữa, Hồng Phát lão tổ nói:
- Đa tạ các vị đạo hữu tới đây tương trợ, nếu để cho Vô Địch Quy Long thức tỉnh phá giải phong ấn, vậy chính là một đại họa với tất cả sinh linh trong thiên hạ. Thiên Địa minh ta không cho phép chuyện này xảy ra, cho nên mới các vị đạo hữu tới đây tương trợ.
- Thời gian không còn nhiều nữa, không thể nói nhiều lời, chúng ta hãy cùng nhau trấn áp phong ấn Vô Địch Quy Long này lại, cứu vớt sinh linh thiên hạ.
Hồng Phát lão tổ nói vài câu ngắn gọn, sau đó Băng Tuyết lão tổ đi lên trên điện đường lên tiếng nói:
- Cảm tạ các vị đạo hữu đã tới đây, vẫn là quy củ như trước, phát cho mỗi người một viên Băng Hồn Tinh trước, sau khi sự tình hoàn thành sẽ phát thêm mỗi người một viên, bị thương được hai viên, chết được bồi thường năm viên. Xin mọi người hợp sức cùng nhau phong ấn Vô Địch Quy Long này lại.
Trong lúc lão đang nói, trước mặt mỗi Chân Nhất Thần Quân có một điểm sáng mờ bay tới, hiện hình trở thành một viên băng tinh to chừng một tấc, hình trụ sáu mặt, lơ lửng giữa không trung.
Đám Chân Nhất Thần Quân này đón lấy Băng Hồn Tinh, có kẻ uống vào ngay tức khắc, có kẻ lặng lẽ luyện hóa, có người như Hồng Phát lão tổ chỉ tiện tay cất đi, không thèm để ý.
Nhờ dược lực của Băng Hồn Tinh luyện hóa, hào quang bảy sắc ngập tràn đại điện dần dần tiêu tan, đám Chân Nhất Thần Quân này dần dần thoát khỏi hình dạng kỳ dị cũ, trở lại như người bình thường, không còn bị phát tiết lực Thiên Đạo ra ngoài như trước nữa. Băng Hồn Tinh này quả nhiên có diệu dụng thần kỳ, lập tức giải trừ nguy cơ Hóa Đạo của bọn họ.
Hồng Phát lão tổ nói:
- Được rồi, các vị, chúng ta xuất phát thôi. Nếu để Vô Địch Quy Long này thoát khỏi phong ấn, vậy chính là đại họa nhân gian. Cho nên xin mọi người hãy nghe theo hiệu lệnh của ta, nếu có ai vi phạm, đừng trách ta trở mặt vô tình.
Đám Chân Nhất Thần Quân này nhất nhất bay lên, bắt đầu xuất phát, Dư Tắc Thành cũng muốn đi theo xem náo nhiệt, hy vọng có thể góp chút sức lực, kiếm chút lợi ích. Dù không làm gì, đi xem tình cảnh ngàn năm có một này cũng đáng.
Không ngờ Hồng Phát lão tổ đột ngột ngăn hắn lại:
- Dư Tắc Thành, ngươi chỉ là một Nguyên Anh Chân Quân, đi theo xem náo nhiệt để làm gì, không nên theo chúng ta tới đó.
Dư Tắc Thành nói:
- Nhưng Băng Tuyết lão tổ đã nói, đến thời khắc mấu chốt...
Hồng Phát lão tổ cắt lời hắn:
- Dù tới thời khắc mấu chốt cũng không cần đến ngươi, ở đây có tổng cộng bốn mươi ba vị Chân Nhất Thần Quân, nếu phải cần tới ngươi ra tay, vậy cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
- Thật ra đây cũng không phải là chuyện lớn lao gì, đừng nghe lời Băng Tuyết lão quỷ kia lừa gạt. Phong ấn vây khốn Vô Địch Quy Long kia hùng mạnh vô cùng, thật ra chúng ta cũng không cần chiến đấu với nó, chỉ cần gia cố phong ấn là đủ.
- Hơn nữa mai của Vô Địch Quy Long kia đã bị Đặng Bát Cô lột xuống, luyện thành Băng Tuyết Thần Giáp. Cho nên bốn mươi ba vị Chân Nhất Thần Quân cũng đã đủ rồi, chỉ là hữu kinh vô hiểm, sẽ không có chuyện gì nguy tới tính mạng.
Thì ra mai rùa ngăn cản Bàn cổ Phủ của mình chính là mai của Vô Địch Quy Long. Lúc này Hồng Phát lão tổ đã không cho Dư Tắc Thành tham gia hành động, hắn đành lấy mắt mà nhìn bọn họ rời khỏi.
Thấy Dư Tắc Thành không đi theo, Băng Tuyết lão tổ không nói gì, chỉ làm như vô tình liếc mắt sang bên này một cái.
Thấy cái liếc mắt này của lão, Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, có lẽ Băng Tuyết lão tổ bảo mình đi theo không phải tốt lành gì. Nếu trong khi hỗn loạn, mình sơ ý táng mạng, vậy Hiên Viên kiếm phái cũng không nói được gì.
Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, lập tức Dư Tắc Thành rùng mình một cái. Quả là người không có lòng hại hổ, hổ lại có ý hại người, tên Ngô Thiên Hạo của Thần Uy tông không phải cũng chết oan ức giống như vậy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.