Tiên Ngạo

Chương 766: Trở lại Hiên Viên - Đệ tử tụ tập




Dư Tắc Thành giơ tay ra, Thần Quang Thạch. Cửu Thiên Nguyên Dương, Vạn Niên Mộc Tâm lập tức bị hắn thu hồi. Trong đó Vạn Niên Mộc Tâm có thể cho Vạn Thân Thái Ất Ngẫu của mình, thêm vào Địa Khuyết Kim Chương Trường Xuân kinh, coi như được thêm một phân thân nữa.
Chọn xong Tiên Thiên Linh Bảo, sau đó Dư Tắc Thành chọn tới phi kiếm cửu giai. Bất quá trước đó, hắn thu ba mươi cân Vạn Tái Hàn Tinh Thiết vào túi mình. Mình đã có được năm loại Nguyên Tinh, những loại khác không thể buông tha được.
Phi kiếm cửu giai có khoảng ba mươi bảy thanh. Kim Long Huyền Anh Kiếm, Phù Thủy Xích Âm Kiếm, Ly Hỏa Hồng Chu Kiếm, Ngũ Độc Phá Tiên Kiếm, Vô Hành Vô ảnh Kiếm, Thiên Ma Tru Tiên Kiếm, Kim Tê Kiếm, Cửu Tử Mầu Âm Hồn Kiếm, Canh Kim Hồng Ti Kiếm, Liệt Hỏa Lôi Âm Kiếm, Phật Môn Tâm Kiếm, Kim Quang ô Linh Kiếm, Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp Kiếm. Thái Ất Phân Quang Kiếm, Sương Đàm Hắc Sát Kiếm, Thiên Tân Phi Kiếm. Thiên Long Phục Ma Kiếm. Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm, Lôi Trạch Thần Kiếm, Băng Phách Thần Quang Kiếm, Ma Tu La Đao, Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao, Bàn Nhược Bì Na Thần Đao, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Kiếm, Lục Tặc Vô Hình Kiếm. Cửu Cửu Luyện Ma Thần Kiếm, Ngũ Hành Lôi Hỏa Kiếm, Tam Lăng Lục Ma Kiếm. Lôi Âm Kiếm. Thái Ẩt Như Ý Kiếm. Tam Thất Chuyển Quang Kiếm, Pháp Hoa Kim Quang Kiếm...
Chọn thôi, Dư Tắc Thành chọn một hơi bảy thanh phi kiếm cửu giai, Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Kiếm, Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp Kiếm...
Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm này, năm xưa sư phụ đã dùng một thanh y như vậy để được quyền thu mình làm đồ đệ. Hiện tại cũng nên chọn một thanh để báo đáp ân sư phụ.
Đại Ngũ Hành Tuyệt Diệt Quang kiếm, vừa khéo hợp với Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến của mình, cho nên nhất định phải lấy nó.
Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp kiếm là kiếm của chưởng giáo Hiên Viên Thông Thiên giáo, tự nhiên phải lấy, không thể để lại cho kẻ khác.
Bốn thanh phi kiếm kia cũng có cái hay riêng, toàn là phi kiếm mà Dư Tắc Thành thấy thích. Thật ra hắn muốn mua hết tất cả phi kiếm ở đây nhưng vẫn còn những bảo vật khác mà hắn muốn chọn, cho nên không thể mua hết phi kiếm được.
Vì vậy Dư Tắc Thành tiếp tục chọn sang pháp bảo cửu giai. Thứ này giá rẻ nhất, lại được mang ra đặt cược nhiều nhất, có chừng tám mươi bảy món, cứ ba, bốn phương linh thạch một món. Đây toàn là pháp bảo cửu giai, đến thời khắc mấu chốt có khi phát huy tác dụng cứu mạng, ta mua, mười hai món.
Các loại không gian phụ thuộc như Phù Không thế giới, Luyện Yêu Hồ, Trấn Yêu Tháp, Hư Tượng không gian, Linh Hồn Ấn Ký, Thứ Nguyên Đầu ảnh, Phi Không Thần Địa, Nguyên Khí Thiên Đảo... tuy rằng mình không cần, nhưng còn con gái và đồ đệ, thứ nào rẻ cũng mua vài món.
Các loại bảo vật con rối, yêu sủng, thứ này giá không đắt, mua, cái kia không đắt, mua. Chưa hết một canh giờ, Dư Tắc Thành đã tiêu hết phần thưởng thắng cược của mình, chọn lựa xong các bảo vật.
Dư Tắc Thành lựa chọn xong, lập tức những bảo vật này hóa thành lưu quang bay vào trong túi trữ vật của hắn, sau đó Dư Tắc Thành biến mất, trở lại cung điện.
Túi trữ vật này là để che giấu sự tồn tại của thế giới Bàn cổ, thật ra những bảo vật này đã nằm trong thế giới Bàn cổ của hắn. Một trong Thập Đại Tiên Điển, sáu bản tiên quyết, ba món Tiên Thiên Linh Bảo, bảy thanh phi kiếm cửu giai, mười hai pháp bảo cửu giai, còn có một ít bảo bối nho nhỏ khác. Dư Tắc Thành vẫn ngồi bất động chỗ cũ, không nói nửa lời, nhưng lòng vui như mở hội.
Những bảo vật này toàn là những thứ khả ngộ bất khả cầu, lúc trước mình chỉ vì một món Tiên Thiên Linh Bảo đã phải liều mạng tranh đoạt. Hiện tại có thể thu một lúc nhiều như vậy, quả thật trăm ngày đại chiến của mình coi như không uổng phí chút nào, thu hoạch hoàn toàn xứng đáng.
Đáng tiếc còn ba mươi thanh phi kiếm cửu giai, một đống pháp bảo cửu giai... Nhớ tới số phi kiếm pháp bảo này phát ra đủ các loại hào quang, Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng tiếc nuối, hận không thể lấy hết cho mình.
Bất quá hắn thở ra một hơi thật dài, người ta không thể quá tham lam, phải biết đâu là giới hạn, không thể nào tất cả bảo vật trên đời đều thuộc về mình.
Sau khi Dư Tắc Thành trở lại cung điện, trên thủy kính bắt đầu biến mất các loại bảo vật mà hắn chọn. Thứ biến mất đầu tiên chính là Cửu Thiên Huyền Kinh, vừa thấy kinh này biến mất, các Nguyên Anh Chân Quân của Huyền Linh Vạn Thú môn, u Hồn Phệ Ảnh tông, Thiên Hành Kiện tông, Diệu Hóa tông, Lạc Vũ tông kêu to lên, tỏ ra hết sức đau lòng. Bọn họ ai nấy đầu tư hai mươi phương linh thạch trở lên, nghĩ rằng tiên kinh này ắt thuộc về mình, rốt cục xôi hỏng bỏng không, bị người lấy mất, thật là đau lòng.
Sau đó là ba món Tiên Thiên Linh Bảo biến mất, kế đó là phi kiếm, pháp bảo cửu giai. Có người trơ mắt nhìn bảo vật của mình bị người khác lấy đi, không nhịn được tỏ ra hết sức buồn bã, có kẻ tức tối buông lời thóa mạ, nhưng không làm gì được.
Các bảo vật biến mất vô cùng mau chóng, xem ra sau khi mình lựa chọn xong, lập tức tới phiên người khác tiến hành lựa chọn. Chỉ trong thoáng chốc, sáu món Tiên Thiên Linh Bảo biến mất, sau đó tới các phi kiếm, pháp bảo cửu giai dần dần biến mất. Một canh giờ sau, tốc độ biến mất giảm đi, khoảng chừng một nửa bảo vật đặt cược vẫn còn đó.
Bất Ngôn tông chỉ có thu vào mà không bỏ ra, tất cả lựa chọn, bọn họ đã thu hai thành lệ phí, hơn nữa tiền đăng ký quyền lựa chọn, linh thạch bảo vật của hai bên đều bị bọn họ giữ lấy. Mỗi lần đại hội thượng môn, chính là một lần Bất Ngôn tông đại phát tài.
Số bảo vật đặt cược còn lại bắt đầu xuất hiện giá cả tính bằng linh thạch phía dưới, tất cả Nguyên Anh Chân Quân thượng môn đều có quyền mua. Giá hiện tại chỉ là giá khởi điểm, nếu có món nào đó có nhiều người mua, vậy ai trả cao nhất sẽ được.
Tất cả linh thạch thu được sẽ chia thành một trăm lẻ tám phần, tất cả môn phái tham gia đại hội đều được chia, ai cũng có thu nhập. Chia như vậy, rốt cục Hiên Viên kiếm phái cũng nhận được hai phương linh thạch.
Thật ra cũng chỉ là lấy tiền thiên hạ trả lại cho thiên hạ. Bất Ngôn tông cũng hiểu được kết cục của chuyện bị người đố kỵ khi thu lợi một mình. Cho nên mới chia đều như vậy, ai cũng có phần, kết thúc trong hài Hòa êm đẹp.
Giống như Hiên Viên kiếm phái, bọn họ không thèm quan tâm số linh thạch chia phần này, nhưng đối với những thượng môn mới vừa tấn thăng, số linh thạch này là vô cùng quý giá. Nó có thể giúp cho bọn họ dần dần trở nên hùng mạnh, giống như linh thạch cứu mạng, cho nên bọn họ hết lòng ủng hộ đại hội thượng môn.
Rốt cục không biết được Bất Ngôn tông thu nhiều hay ít, bất quá vài môn phái năm xưa từng làm Bất Ngôn tông phải chia tách hoàn toàn lụn bại tiêu tan một cách không minh bạch. Cuối cùng chuyện này bị Bất Ngôn tông khống chế hoàn toàn, có thể nhìn ra bọn họ thu được bao nhiêu.
Chuyện này Dư Tắc Thành cũng không cần quan tâm, hiện tại hắn đang lặng lẽ chui vào thế giới Bàn Cổ, ngắm nhìn Tiên Thiên Linh Bảo, phi kiếm, pháp bảo cửu giai trước mặt mình, vui mừng khôn xiết. Dưới ánh hào quang lấp lánh của những phi kiếm pháp bảo này, Dư Tắc Thành dần dần ngủ thiếp đi.
Khổ chiến trăm ngày, tâm thần Dư Tắc Thành hao tổn không ít, hiện tại đã không còn lo lắng nữa, không nhịn được rơi vào giấc ngủ say sưa.
Chưởng môn Thạch Cơ khẽ mỉm cười giơ tay ra, thi pháp bao phủ toàn thân Dư Tắc Thành, bảo vệ cho hắn. Ngủ đi con, hãy ngủ cho say...
Dư Tắc Thành ngủ giấc này hết mười ngày đêm, lúc tỉnh lại, hắn đã ở trên Thiên Đạo phong Hiên Viên kiếm phái.
Sau khi thức dậy, Dư Tắc Thành đi tới cạnh cửa sổ, nhìn mặt trời chói chang bên ngoài. Hết thảy những chuyện xảy ra tựa như một trường đại mộng, bất quá cuối cùng mình cũng thắng.
Thắng, thắng rồi, Dư Tắc Thành không nhịn được cao giọng hét to, thét lên một tiếng dài vang vọng đất trời.
Thanh Thành nghe thấy chạy tới, nhìn phụ thân mình.
Dư Tắc Thành ôm chầm lấy nó, ném mạnh lên không, sau đó đỡ lấy, lại ném lên, thật là cao hứng.
Thanh Thành kêu lên oai oái, cuối cùng Dư Tắc Thành đỡ nó xuống, cười nói:
- Cho con cái này, đây là lễ vật của con.
Dứt lời bèn cho Thanh Thành một thanh phi kiếm cửu giai Thanh Oánh Lưu Quang kiếm, cùng một pháp bảo cửu giai Cửu Cung Lưỡng Cực Nạp Giới hoàn. Đây là pháp bảo phòng ngự, chuyên thu lấy phi kiếm pháp bảo của người khác, có thể công có thể thủ, đây là món mà Dư Tắc Thành cố ý chọn cho con gái của mình.
Tiếng thét vừa rồi của hắn đã làm kinh tỉnh tất cả đệ tử. Bọn chúng chờ ngày này đã lâu, thấy sư phụ đã tỉnh lại, tất cả kéo tới bái kiến.
Lúc này trong lòng Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng, ai cũng có phần lễ vật.
Cố Tâm Võ trong vòng ba năm đã đi xong vấn Tâm lộ, khí thế càng trở nên trầm ổn. Dư Tắc Thành thưởng cho y pháp bảo cửu giai Thái Hư Thần Kính, pháp bảo này có thể giúp cho y gia tăng tốc độ tu luyện.
Hiện tại Ôn Mạn chủ trì nhà xưởng luyện đan. Dư Tắc Thành cho nàng một viên Độ Ách Nhị Tướng Kim Đan cùng một lò luyện đan cửu giai. Đây là lò luyện đan tốt nhất, khiến cho Ôn Mạn vô cùng vui sướng.
Tử Nhạc đang đứng cạnh đó nhìn với vẻ thèm thuồng, Dư Tắc Thành bèn cho y pháp bảo cửu giai Thải Hà Hồng Vân Linh Quang Bào, Tử Nhạc vô cùng vui sướng. Y từng sống qua kiếp sống khất cái, từng chịu rét lạnh qua, khiến cho y cảm thấy hết sức thích pháp bào này.
Ba năm qua, Trương Vân Động cũng chưa tới được Hiên Viên kiếm phái, Tiểu Tam cũng không thấy trở về, khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy buồn bực trong lòng. Nếu hiện tại bọn chúng có ở đây, đã có thể cùng mọi người hưởng thụ không khí vui vẻ này. Như vậy thì tốt biết bao...
Lúc này Nam Thiên Chân Quân tới, nghe Dư Tắc Thành thét dài, ông bèn qua thăm.
Thấy sư phụ, Dư Tắc Thành vội vàng cúi đầu, lấy Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm ra dâng cho Nam Thiên Chân Quân:
- Sư phụ, năm xưa người dùng kiếm này thu con vào làm môn hạ, hôm nay đệ tử đổi được kiếm này, không phụ kỳ vọng của sư phụ người.
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Nhớ lại chuyện xưa tưởng chừng như vừa xảy ra hôm qua vậy, hay, hay lắm...
Hai người nhìn nhau, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Nam Thiên Chân Quân cầm lấy kiếm, cười nói:
- Thanh Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm kia là do sư tổ con lưu lại, là chí bảo trấn phong của Thiên Đạo phong ta. Hiện tại con lại lấy được một thanh Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm khác.
- Hay lắm, lát nữa ta sẽ đi tìm Phong Sư sư tổ, đổi thanh Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm kia trở về. Chúng ta hợp bích song kiếm, uy lực của nó sẽ gia tăng hơn trước.
Dư Tắc Thành nói:
- Sư phụ, con còn phi kiếm cửu giai ở đây, chúng ta lấy nó đi đổi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Nam Thiên Chân Quân lắc lắc đầu:
- Không cần, sư phụ đã đặt cửa con vài món, cũng thắng được một thanh phi kiếm cửu giai, mang nó đi đổi là được.
Thanh Hà và Yến Quy Lai bên cạnh nghe vậy nghi hoặc hỏi:
- Đặt cái gì vậy?
Bọn Dư Tắc Thành cùng cười, không ai nói gì. Dư Tắc Thành lấy pháp bảo cửu giai Đại Lôi Âm Liệt Hỏa Thần Phiên, Càn Thiên Hỏa Linh Châu ra đưa cho hai sư đệ:
- Ai cũng có phần, đây là lễ vật cho các đệ.
Thanh Hà đón lấy pháp bảo cửu giai Đại Lôi Âm Liệt Hỏa Thần Phiên, vô cùng cao hứng:
- Pháp bảo cửu giai, sư huynh thật là rộng rãi.
Yến Quy Lai cũng vô cùng thích Càn Thiên Hỏa Linh Châu, Tứ sư huynh bên cạnh chợt lên tiếng nói:
- Này, của ta đâu?
Dư Tắc Thành vội nói:
- ủa, sư huynh, đệ quên mất rồi...
Sau đó bật cười ha hả, lấy ra phi kiếm cửu giai Bồ Đề Vấn Tâm kiếm đưa cho Tứ sư huynh:
- Lần trước đệ tiêu hao hết Bồ Đề thần quang sư huynh tích lũy cả trăm năm, thật là có lỗi, xin huynh hãy tha thứ cho đệ.
Tứ sư huynh đón lấy phi kiếm, lạnh lùng nói:
- Không tha được, phải đưa ta một thanh phi kiếm nữa.
Sau đó bật cười vang, nhìn phi kiếm cửu giai này:
- Thật là đẹp quá, có được một thanh phi kiếm cửu giai, có chết cũng không tiếc.
Đột nhiên Nam Thiên Chân Quân đưa Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm cho Tứ sư huynh, nói:
- Tinh Thần, con xem thử kiếm này, vì sao ta cảm thấy...
Nam Thiên Chân Quân không nói hết câu, Tứ sư huynh cầm lấy quan sát, dần dần biến sắc. Rốt cục y cùng Nam Thiên Chân Quân nhìn nhau, cả hai khẽ buông tiếng thở dài.
Nháy mắt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, vốn mình nghĩ rằng thanh Huyền Âm Lục Dương Mê Thần Kiếm này chỉ là trùng tên với phi kiếm của sơn môn mà thôi, cũng là cùng loại phi kiếm từ thời Tiên Tần chế tạo ra. Nhưng sự thật không phải là như vậy, xem ra chỉ có một khả năng, là do Phong Sư sư tổ đặt cược mình thua, lấy phi kiếm trước kia ra đặt.
Dư Tắc Thành cũng không khỏi thở dài, đúng là như vậy, sự thật như vậy khó lòng chịu được, nhưng vẫn là sự thật.
Đã như vậy còn đổi chác gì nữa, bất quá phải ăn mừng một phen. Nam Thiên Chân Quân lên tiếng, bắt đầu mở tiệc ăn mừng.
Nhất mạch Thiên Đạo phong tụ tập lại, cùng nhau uống rượu hát ca, vô cùng vui vẻ.
Được dịp đắc ý nên tận hưởng, đừng để chén vàng rỗng nhìn trăng.
Ăn mừng xong, hết thảy trở lại bình thường, còn phải tiếp tục cuộc sống thường ngày.
Nhưng Dư Tắc Thành cũng không nóng lòng tu luyện, cũng không xử lý công vụ. Hắn lặng lẽ ở Thiên Đạo phong nghỉ ngơi, cảm nhận gian khổ sau trăm ngày chiến đấu, nhớ lại hết thảy.
Có khi hắn lên núi hái hoa cúc, có khi xuống sông bắt cá, có khi dạy bảo đồ đệ, có khi cao hứng hát vang, có khi vào Khốn Tiên Lao, cảm nhận khí tức của bốn cường giả trong đó.
Cuộc sống của Dư Tắc Thành vô cùng ung dung tự tại, thoải mái, đây mới gọi là sống.
Rốt cục hôm ấy có tin vui, Tiểu Tam đã trở về. Rốt cục y đi lịch lãm ở Tam Thiên giới ba mươi năm, đã trở về.
Từ xa nhìn thấy y, thấy dị tượng Kim Đan xuất hiện sau lưng y, Dư Tắc Thành vô cùng vui vẻ, cười rạng rỡ. Tối thiểu Tiểu Tam cũng đã đạt tới cảnh giới Tâm Động, không còn kém bọn Thành Lam bao nhiêu.
Tiểu Tam nhìn thấy Dư Tắc Thành xa, vội vàng vọt tới hành lễ:
- Sư phụ, rốt cục con cũng gặp lại người.
Dư Tắc Thành nhìn y, một mắt của y đã mù hẳn, có thể thấy y đã trải qua muôn vàn gian khổ. Dư Tắc Thành vuốt đầu Tiểu Tam, chậm rãi nói:
- Về là tốt, về là tốt rồi.
Lúc này Dư Tắc Thành thình lình hiểu được tình cảm của sư phụ đối với mình, quả thật về là quá tốt.
Dư Tắc Thành đỡ Tiểu Tam dậy, cẩn thận quan sát y. Ý chí hăng hái năm xưa khi rời khỏi nay còn đâu nữa, thay vào đó là vẻ tang thương từng trải, sương gió dạn dày.
Hiện tại Tiểu Tam gương mặt phong trần, tóc mai điểm bạc, một mắt đã mù, dáng vẻ chẳng khác một trung niên nam tử chịu nhiều sương gió.
Y không phải là nam nhi anh tuấn, cũng không lộ vẻ thoát tục, hết sức bình thường, nhưng hiện tại lại khiến cho người ta cảm giác y đã trải qua biết bao sóng gió cuộc đời mới luyện thành cảnh giới tâm như nước đứng, chân chính là hoa sen gần bùn mà không nhiễm mùi bùn.
Nhìn kỹ một chút, dưới vẻ bình thản bề ngoài ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ, giống như dung nham ẩn trong lòng núi lửa, chỉ cần có kích thích sẽ lập tức phun trào.
Dư Tắc Thành sờ vào mắt y, nói:
- Vì sao bị mù, con có đau không? Không quan trọng, khi con hóa Anh sẽ chữa lành lại được như thường.
Tiểu Tam lắc đầu:
- Cứ để cho nó vĩnh viễn như vậy, sư phụ, con không muốn chữa trị, cũng coi như là kỷ niệm.
- Thật ra như vậy cũng không hẳn là mù.
Con mắt chột của y chậm rãi mở ra, không ngờ trông như một loại yêu nhãn, giống như mắt Phượng Hoàng, sau đó chậm rãi nhắm lại.
Tiểu Tam lại nói:
- Đây là Đan Phượng Nhãn, một trong Thập Đại Yêu Nhãn, bình thường nhắm không mở, nếu mở ắt phải sát nhân. Tuy rằng con không có được tiên nhãn như sư phụ, nhưng rốt cục cũng coi như có được pháp nhãn.
- Sư phụ, đầu tiên con tới Tam Thiên giới, đi sai phương hướng tới Phương Trượng Tiên Sơn nơi Vực Ngoại. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở đó, cũng ở nơi đó con đã gặp được nàng, một trong Thập Đại Thiên Yêu, Bất Tử Phượng Hoàng.
- Yêu nhãn này là nàng đã cho con, con và nàng gặp nhau, tử chiến, sinh yêu, kết hôn, ly biệt, khi ấy con điều khiển Kim Đăng Chiến Xa rời khỏi thế giới Thương Khung...
Tiểu Tam chậm rãi kể lại, thời gian qua quả thật y đã trải qua biết bao sóng gió. Gặp được ý trung nhân rồi lại mất đi, có được hết thảy rồi mất đi hết thảy, sau đó tìm lại được.
Nhìn Tiểu Tam trước mắt, nghe y kể về tao ngộ đã qua, Dư Tắc Thành buông tiếng than dài. Bất quá trở về là tốt, chỉ cần người bình yên vô sự đã là tốt lắm rồi. Lúc này lục tục có người tới, Thanh Thành cũng tới, Tiểu Tam nhìn nàng một cái, sau đó quay sang nhìn Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đúng vậy, đây là bào thai năm xưa ta mang về lúc con sắp sửa xuống núi, là Nhị sư muội Thanh Thành của con.
Tiểu Tam nhìn Thanh Thành:
- Đây là Thanh Thành sư muội sao, năm xưa...
Thanh Thành đã nhanh nhẹn thi lễ:
- Bái kiến Trinh Đình Đại sư huynh.
Tên của Tiểu Tam là Triệu Trinh Đình, chỉ có Dư Tắc Thành có thể gọi y là Tiểu Tam nhưng những đệ tử khác không được, phải cung kính gọi Đại sư huynh. Đệ tử quá đông, Dư Tắc Thành cũng ngại gọi y là Tiểu Tam trước mặt đông người như vậy. Bất kể thế nào y cũng là khai sơn Đại đệ tử của mình, cho nên sau này Dư Tắc Thành gọi y là Trinh Đình.
Triệu Trinh Đình hết sức vui mừng nhìn sư muội, đây là bào thai năm xưa sư phụ mang về, không ngờ hiện tại đã lớn như vậy. Y vội vàng lấy ra lễ vật, là đặc sản mà y thu thập được nơi Vực Ngoại, vô cùng quý giá.
Dư Tắc Thành cười ha hả:
- Trinh Đình này, không biết con chuẩn bị lễ vật có đủ không, đây là Tam sư đệ cố Tâm Võ của con, đây là Tứ sư muội ôn Mạn của con, đây là Lục sư đệ Tử Nhạc.
Đệ tử Dư Tắc Thành đã tới đủ. Triệu Trinh Đình nhìn thấy ôn Mạn, tỏ ra sửng sốt vô cùng. Danh hiệu Đoản Địch Ma Nữ của nàng, năm xưa y cũng từng biết đến.
Ôn Mạn thi lễ, Triệu Trinh Đình mỉm cười. Bất kể năm xưa ôn Mạn là người nổi tiếng thế nào, hiện tại cũng chỉ là sư muội của mình.
Mọi người tụ tập đông đủ, chỉ còn thiếu Trương Vân Động. Dư Tắc Thành không khỏi nhớ tới y, nhớ tới tên đệ tử cắt lưỡi cầu đạo, không nhịn được bèn thi pháp xem thử. Xem xong không khỏi mỉm cười, dao động của tia Hóa Sinh thuật truyền lại cho biết, không ngờ Trương Vân Động đang ở cách chừng vạn dặm. Rốt cục y trải qua nhiều năm vất vả, đã tới được địa vực Minh châu, cũng sắp sửa tới Gò Hiên Viên.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Được rồi, các đệ tử của ta cũng sắp tụ tập đông đủ, mọi người hãy ở đây một năm, sáu tháng cuối năm ta sẽ truyền thụ kiếm thuật cho các con.
- Cuối năm nay, rất có thể lão đông tây sư tổ sẽ phi thăng, lúc đó ai cũng nhận được tiên quang chúc phúc, cảnh giới sẽ nâng cao rất nhanh.
- Sang đầu năm sau, Thanh Thành, cố Tâm Võ, hai người các con đã đạt tới cảnh giới Dung hợp, có thể ra ngoài thí luyện. Năm xưa lúc sư phụ đi thí luyện, cũng đạt tới cảnh giới Dung hợp.
- Nửa năm sau ta dạy kiếm thuật cho các con, các con hành tẩu bên ngoài hãy nhớ, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không được làm mất mặt Hiên Viên kiếm phái chúng ta. Ta đã cho các con đầy đủ phi kiếm, pháp bảo, thần lôi, hết thảy phải trông vào cơ duyên của các con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.