Dư Tắc Thành đột nhiên phát hiện vấn đề này, mấy năm nay, mình đau khổ tu luyện, mấy lần trở về gia hương, lần trước nhìn thấy Diệu Ngọc Chân Nhất mình cũng không có nhớ tới Nhã Hương một lần, cho dù có người nhắc tới cũng quên trong nháy mắt, đây là có chuyện gì?
Chẳng lẽ mình tận lực quên các nàng sao? Không đúng, không phải, trong nháy mắt Dư Tắc Thành có cảm giác, đây là pháp thuật kỳ dị gây nên, pháp thuật này vô cùng hùng mạnh, có thể làm cho tất cả người trong thiên hạ vô ý thức quên đi người thụ pháp. Mình hiện tại trở thành Nguyên Anh Chân Quân, cuối cùng đã thoát khỏi khống chế của thuật này, có thể nhớ tới hai người các nàng.
Dư Tắc Thành chấn động trong lòng, nếu nói như vậy, tình cảnh hiện tại của Nhã Hương và Ngữ Điệp vô cùng nguy hiểm, bằng không đối phương sẽ không sử ra pháp thuật như vậy đối với các nàng.
Chẳng qua Dư Tắc Thành nghĩ lại, có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, kỳ thực chuyện gì cũng không có, hiện tại nhiệm vụ hàng đầu của mình chính là hóa giải oán khí của thế giới u Minh này, siêu độ những Hữu Vô thần ma này, sau đó mình sẽ đi Diệu Hóa tông tìm hiểu tình huống của hai người.
Nếu như thực sự có người khi dễ hai người các nàng, cho dù là Phản Hư Chân Nhất cũng phải chém dưới kiếm, ai muốn khi dễ các nàng cũng tuyệt đối không thể.
Chủ ý đã định, không suy nghĩ nhiều, chân phải Dư Tắc Thành đạp một cái, hóa thành một đạo kim quang phi hành về phía trước, rất nhanh sẽ đến Lạc Ngọc Sơn Chân Phật tông.
Núi cao nguy nga, một con đường nhỏ giữa núi, gió mát hiu hiu, hồ điệp bay khắp nơi, an tường không nói nên lời.
Dưới chân núi này, Dư Tắc Thành không dám liều lĩnh, năm đó sư phụ nói qua đại trận hộ sơn này cho dù là Phản Hư Chân Nhất cũng không nhất định có thể chiếm được phần hơn, cho nên Dư Tắc Thành không đi tới, phát ra một đạo kiếm ảnh truyền thư, yên lặng chờ đợi. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Chỉ chốc lát, phía trước có một Hòa thượng chậm rãi đi xuống, chính là Âm Tường Thiền Sư, hắn vẫn là bộ dáng năm đó, tăng y rách nát, miếng vá khắp nơi, một đôi giầy rơm dưới chân đã lộ ra đầu ngón chân, thân thể gầy yếu, thế nhưng khí tức quang minh trên người hắn rất nặng làm cho người ta hít thở không thông, có một cảm giác hắn tức là Phật, Phật tức là hắn.
Dư Tắc Thành nhìn thấy hắn, thi lễ từ xa, nói:
- Bái kiến sư thúc.
Âm Tường Thiền Sư cười nói:
- Cố nhân năm đó, hiện tại đã trở thành đại thụ che trời, sư phụ ngươi khỏe không vậy?
Dư Tắc Thành hồi đáp:
- Sư phụ đã trở thành quyền chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái, tất cả đều tốt, lần này bảo con thay mặt vấn an sư thúc.
Âm Tường Thiền Sư nói:
- Tốt, tốt, tốt. Năm đó khi chúng ta cùng du lịch thiên hạ, hắn đã phát vô số lời thề, nói ta làm chưởng môn phải như thế nào. Làm sao, lúc này cơ hội đã ở ngay trước mắt, xem hắn làm thế nào.
- Ngươi sẽ không vô cớ đến đây, nói đi, có chuyện gì, được rồi, lên núi trước rồi nói.
Nói xong Âm Tường Thiền Sư dẫn Dư Tắc Thành leo lên núi này, núi này vẫn là bộ dáng ban đầu, đình viện trong sơn cốc đơn sơ không chịu nổi, có chính là nhà cỏ phòng gỗ rách nát không chịu nổi, bên cạnh sơn cốc có mấy chỗ đất cằn có mấy Hòa thượng đang làm việc.
Chân Phật tông được xưng pháp ở trong lòng, Phật ở trong lòng, chỉ cần có chỗ nhà tranh che thân, có chút thức ăn bỏ bụng là đủ.
Bọn họ am hiểu nhất là huyễn thuật, muốn cái gì liền có thể huyễn hóa ra cái đó, bọn họ ngồi ở trong nhà tranh, có thể làm cho mình huyễn hóa vào trong cung điện, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn làm gì thì làm, đạt tới La Hán vị, cảnh giới Kim Đan là có thể huyễn hóa ra một giới thuộc về mình, thậm chí có thể dùng huyễn thuật cải biến sự vật hiện thực, nhất niệm sinh ra, vạn vật là thật, đạt tới trình độ lấy giả loạn chân, cho nên chùa chiền nơi đây lụn bại như vậy.
Dư Tắc Thành đến đại điện này, lấy ra thế giới u Minh của mình. Âm Tường Thiền Sư đột nhiên kêu lên một tiếng đứng lên, nói:
- Oán khí thật lớn nha, đây là thứ gì?
Dư Tắc Thành nói:
- Lúc trước ta đại chiến một cường địch, đem bảy mươi hai Hữu Tướng Thần Ma, ba mươi sáu Vô Tướng Thần Ma của hắn luyện chế phong ấn hấp thu vào thế giới u Minh này. Vật này ta không muốn dùng, thế nhưng bọn họ không ngừng phát tán oán khí, cho nên muốn xin sư thúc giúp ta siêu độ bọn họ.
Âm Tường Thiền Sư nhìn thế giới u Minh này, nói:
- Thật lợi hại, thật lợi hại, được, ta thử xem, nếu như ta có thể siêu độ bọn họ, có lẽ ta có thể trực tiếp tiến vào cảnh giới Phật Tâm.
Nói xong hắn liền cầm thế giới u Minh này lên trở về thiền đường của mình, bắt đầu thi pháp siêu độ.
Vừa đi chính là ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn mới trở về, hai mắt đen kịt, sắc mặt trắng bệch, hắn nói:
- Tắc Thành sư diệt, ta thất bại rồi, thần ma này khí tức quá nặng, bọn họ đã hợp nhất với thế giới u Minh, ta không có năng lực siêu độ bọn họ.
Dư Tắc Thành ngẩn người, việc này làm thế nào cho phải. Âm Tường Thiền Sư nói thêm:
- Chẳng qua ta có thể dẫn ngươi đi tìm sư tổ của ta, sư tổ Chân Ngã Thiền Sư của ta, chính là Chân Phật duy nhất của Chân Phật tông ta, có được Phật tâm, xem người có thể siêu độ thế giới u Minh hay không, không biết sư diệt có yên tâm không?
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy thì nhờ sư thúc rồi.
Âm Tường Thiền Sư cùng ngày liền vào thâm sơn, nơi đây chẳng qua là một trong tám bộ của Chân Phật tông, bảy bộ khác toàn bộ ở trong thâm sơn.
Dư Tắc Thành thấy sư thúc rời đi, ở đây chờ đợi, nhìn chùa chiền lụn bại đầy núi này, Dư Tắc Thành không khỏi cau mày, năm đó đến đây liền phát giác nơi này rách nát không chịu nổi, khi đó mình còn nhỏ không thể làm gì, hiện tại đã khác, mình có thể thay đổi tất cả.
Dư Tắc Thành lập tức bắt đầu hành động, tụ tập người phụ trách nơi đây sau khi Âm Tường Thiền Sư đi nói ra ý nguyện của bản thân, không thể để nơi này tiếp tục lụn bại như vậy, phải trùng kiến chùa chiền.
Đồ đệ của Âm Tường Thiền Sư có ba người, hai người đạt tới cảnh giới Kim Cương, bọn họ chỉ là bị vây trong ảo cảnh của mình, tuyệt không quản thế sự, ngươi thích làm cái gì thì làm, ta mặc kệ.
Chỉ có một người chẳng qua là cảnh giới Trúc Cơ, nghe được chủ ý của Dư Tắc Thành ra sức ủng hộ, hai người bắt đầu hành động.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay đến thành thị gần đó, lấy linh thạch đổi hoàng kim, sau đó bắt đầu mua các loại tài liệu kiến trúc khắp nơi.
Sau khi mua đủ tài liệu, hắn bèn thuê thợ giỏi tay nghề trên phố để kiến trúc chùa chiền.
Nơi đây người tin Phật vô số, lập tức người hưởng ứng như mây, Dư Tắc Thành thuê trăm công tượng, thôi miên bọn họ đưa vào trong thế giới Bàn Cổ, trở về nơi này, sau đó thả bọn họ ra bắt đầu công tác.
Những người này dưới sự chỉ huy của Dư Tắc Thành bắt đầu phá núi đào đất, đầu tiên khai thác ruộng tốt, ở đây mở ra trăm mẫu ruộng tốt cho Chân Phật tông, chí ít sau này bọn họ sẽ không chịu đói, sau đó bắt đầu tu kiến chùa chiền.
Trước tiên kiến thiết đại điện. Dư Tắc Thành lấy ra vô số nguyên liệu trong thế giới Bàn cổ, năm con rối Ngũ Hành của mình hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của những công tượng này, kiến thiết chùa chiền, tốc độ nhanh không gì sánh được.
Lập đại điện, tu đại Phật, kiến thiết chùa chiền, mặt đất lát đá, trồng nhiều loại cây ăn quả, sau sáu mươi ngày vội vàng bận rộn, một ngôi chùa mới tinh cực lớn kiến thiết hoàn tất, Dư Tắc Thành nhìn diện mạo mới của nơi này không khỏi gật đầu, mình cũng coi như làm một chuyện tốt.
Sự tình kết thúc, trăm tên công tượng này Dư Tắc Thành đưa mỗi người trăm lượng hoàng kim, sau đó muốn đưa bọn họ trở về. Không ngờ trong đó có một nửa số người nói cái gì cũng không đi, muốn ở đây xuất gia. Trong quá trình kiến thiết này, bọn họ đều học được bí pháp của Chân Phật tông huyễn hóa thế giới, sinh hoạt trong thế giới huyễn tưởng của mình, bọn họ thích thế giới này, đánh chết cũng không trở về thế giới hiện thực.
Ở trong thế giới của mình, không có thống khổ, không có ưu sầu, muốn cái gì liền có cái đó, thế giới hiện thực quá tàn khốc, quá băng lãnh, cho nên bọn họ đều muốn ở đây xuất gia, làm cho Dư Tắc Thành ngạc nhiên không gì sánh được.
Những công tượng nguyện ý trở về, Dư Tắc Thành đưa bọn họ rời đi, bọn họ cầm số tiền lớn vô cùng vui mừng về nhà.
Những người không muốn đi vậy trước tiên ở chỗ này đợi, đợi Âm Tường Thiền Sư trở về rồi nói.
Như vậy lại đợi hơn tháng. Âm Tường Thiền Sư trở về, hắn nhìn thấy cung điện mới kiến thiết này không nói lời nào, trong mắt hắn, cung điện này cũ nát cũng tốt, mới tinh cũng tốt, chẳng qua đều không có ý nghĩa, chỉ có Chân Phật trong lòng mới là tất cả của hắn.
Những công tượng không muốn rời đi toàn bộ lưu lại ở nơi này, muốn đi thì đi, muốn ở lại cứ ở lại, thế nhưng đã đi thì vĩnh viễn không thể trở về.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành, hắn xấu hổ nói:
- Sư diệt, xin lỗi, sư tổ ta cũng không cách nào siêu độ những Hữu Vô Thần Ma này, những Thần Ma này cực kỳ không đơn giản, không phải Chân Phật có thể siêu độ.
- Hơn nữa vật ấy chính là ngươi luyện hóa mà thành, bất luận để ở nơi nào nó cũng đều sẽ ảnh hưởng ngươi, nhất định phải siêu độ nó trong vòng mười năm.
- Mặc dù ta không làm được, thế nhưng ta có thể đề cử một người, hắn hoàn toàn có thể siêu độ hoàn toàn những thần ma này. Nơi này có một phong thư, ngươi đi tìm hắn đi.