Tiên Ngạo

Chương 781: Nhất định phải giết




Kỳ thực Hạo Nhiên Chính Khí này chẳng qua là một loại nguyên khí thiên địa, cũng thuộc về một loại lực Thiên Đạo. Chẳng qua loại lực Thiên Đạo này được Hạo Nhiên Chính Khí tông nắm giữ vạn năm, bọn họ vạn năm không ngừng tụ tập tinh luyện, ảnh hưởng lẫn nhau, giao cho Hạo Nhiên Chính Khí này một ý niệm nhân luân, dần dần phát sinh biến dị thành loại nguyên khí hùng mạnh này, chính khí hạo nhiên, không tồn tại một chút gian tà.
Nguyên khí này chỉ có Hạo Nhiên Chính Khí tông mới có thể ngự sử, khi ngự sử trăm dặm ngàn dặm tất cả yêu pháp tà ma đều bị áp chế, tất cả khí tà ác đều bị khắc chế, chưa chiến cũng đã thắng ba phần.
Khí này chính là năm đó vào thời Đại Võ Thần Đế, khai tông tổ sư Đại Thần Uy Sĩ Mạnh Tử của Hạo Nhiên Chính Khí tông lưu lại, trải qua mấy vạn năm tế luyện của Hạo Nhiên Chính Khí tông trở nên càng ngày càng mạnh. Hạo Nhiên Chính Khí tông này truyền lưu mấy vạn năm, mặc dù cũng có không ít hạng người gian tà giả nhân giả nghĩa, thế nhưng đại đa số đệ tử tông này đều là chính nhân quân tử, hơn nữa càng gần đến hạo kiếp của thiên hạ, đệ tử của Hạo Nhiên Chính Khí tông này càng liều mình ứng kiếp, vì lý tưởng trong lòng bọn họ, chiến tử trong thiên địa.
Hạo Nhiên Chính Khí tông đã từng mấy lần bởi vì vậy mà tông môn đoạn tuyệt, thế nhưng sau trăm năm sẽ có đại nho phàm gian ngộ đạo đắc khí, tái lập môn này. Mà những đệ tử Hạo Nhiên Chính Khí tông vì lý tưởng trong lòng đã chết trong thiên địa, kiên trì với lý tưởng của mình, trước khi chết cũng làm cho chính khí này càng thêm thuần khiết.
Thế nhưng Hạo Nhiên Chính Khí tông cũng có khuyết điểm, giống như họa mê muội của Hiên Viên Kiếm Phái, bất kỳ lực lượng hùng mạnh gì đều có khuyết điểm, trong môn phái này tạo ra hai hạng người gian tà, một đạo đức giả, một ngụy quân tử.
Kẻ đạo đức giả mượn nhân nghĩa lý học, làm việc bất nhân bất nghĩa, dùng mồm mép gạt người. Ngụy quân tử có bề ngoài quân tử, nhưng sau lưng làm toàn những việc đê tiện, là loại người âm độc hơn cả tiểu nhân.
Phương Chính tiên sinh yên lặng vận khí. Lĩnh Vực phóng ra, chính khí thiên địa cuồn cuộn, hai mắt của y dần dần lấp lóe thần quang, xuất hiện bốn lần biến hóa, y sắp sửa xuất thủ.
Hai tay y nâng lên một lượt, lòng bàn tay úp vào trong, đột nhiên Hạo Nhiên Chính Khí tụ tập đến trước người y, từ thân thể y vang lên từng tiếng ùng oàng nho nhỏ vô cùng kỳ dị. Thình lình giữa song chưởng xuất hiện một trường kình lực kỳ dị hình cung, trông như cầu vồng xuất hiện, nhảy nhót không ngừng. Đồng thời những tiếng ùng oàng kia càng ngày càng lớn, màu sắc cũng càng ngày càng đậm, từ màu trắng ban đầu biến thành xanh nhạt, sau đó biến thành xanh sẫm. Chuyển hóa từ trắng cho đến xanh sẫm như vậy, chính là chiêu Lưu Lại Thanh Bạch Tại Nhân Gian.
Trong khoảnh khắc Hạo Nhiên Chính Khí biến hóa, trong lúc không hay không biết, phạm vi trăm dặm đã hóa thành một cơn lốc xoáy hình quyển sách. Sách này quét khắp thiên địa, xa chừng trăm dặm, Dư Tắc Thành cũng trong phạm vi của sách này. Trong lúc vô tình Dư Tắc Thành đã trúng chiêu Lưu Thủ Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh. Lưu Lại Thanh Bạch Tại Nhân Gian của Hạo Nhiên Chính Khí.
Cảnh tượng này vô cùng đặc biệt, khó có thể tả bằng lời, Lưu Thủ Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh vừa xuất, lực mạnh vạn cân, ai cản là chết.
Thiên địa tức thì biến sắc.
Dư Tắc Thành không nhịn được quát lớn:
- Giỏi, giỏi cho một chiêu Lưu Thủ Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh, quả nhiên Hạo Nhiên Chính Khí trường tồn, giỏi thật!
Trong vùng trời đất trăm dặm chỉ còn lại Hạo Nhiên Chính Khí này, những Nguyên Anh Chân Quân khác không thể hấp thu thiên địa nguyên khí, tu vi lập tức giảm mất ba thành. Hơn nữa Lưu Thủ Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh dần dần hình thành, trong đó ắt có chân nghĩa, quả thật không thể coi thường.
Dư Tắc Thành chậm rãi phóng xuất lực Thiên Đạo, muốn chống lại Hạo Nhiên Chính Khí này chỉ có lực Thiên Đạo. Sau khi phóng xuất lực Thiên Đạo, Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra Phương Chính tiên sinh muốn làm gì, chiêu Lưu Thủ Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh này là vì khắc chế lực Sát Ma của mình. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Trận chiến vừa rồi mình dùng lực Sát Ma, hóa kiếm thành chùy, phá kiếm của Huyền Dạ Chân Quân. Cho nên Phương Chính tiên sinh mới phóng xuất Hạo Nhiên Chính Khí này, khiến cho lực Sát Ma của Dư Tắc Thành vận chuyển hết sức khó khăn, có cảm giác như bị khắc chế trời sinh vậy.
Thật ra lực Sát Ma này bị khắc chế không phải là về phương diện đạo đức gì, mà là hình thành tự nhiên. Trong lịch sử, Sát Ma tông từng chiến đấu vô số lần với Hạo Nhiên Chính Khí tông, vô số cao nhân tiền bối hai bên ai nấy sử dụng lực Thiên Đạo của mình, vì lý tưởng của mình mà chém giết lẫn nhau, vô số Chân Nhất Thần Quân cũng vì vậy mà bỏ mạng.
Lực Sát Ma từ xưa tới nay chưa hề thay đổi, nhưng Hạo Nhiên Chính Khí lại có đặc tính thay đổi dần dần. Dần dần nó hình thành đặc tính khắc chế lực Sát Ma, dần dần mỗi khi lực Sát Ma đối kháng cùng Hạo Nhiên Chính Khí, đều bị Hạo Nhiên Chính Khí dồn ép.
Chuyện này cũng có nguyên nhân, lực Sát Ma này là do Kiếm Lão Nhân phát hiện, ghi vào Tâm Ma Tàn Ảnh truyền lại đời sau. Mà Sát Ma tông không có ai đủ khả năng đạt tới cảnh giới Đại Thần Uy Sĩ, có thể thay đổi được lực Thiên Đạo này, cho nên chỉ có thể sử dụng một cách cứng nhắc.
Mà Hạo Nhiên Chính Khí là do Đại Thần Uy Sĩ Mạnh Tử lưu lại, có được chân nghĩa thay đổi đặc tính, cho nên mới có chuyện như vậy.
Dư Tắc Thành thấy lực Sát Ma của mình bị khắc chế chỉ mỉm cười, biến hóa lực Thiên Đạo.
Lập tức đạo Thần Dương và lực Tinh Thần xuất hiện, lấy hai loại lực Thiên Đạo này đối phó Hạo Nhiên Chính Khí, tức thì không còn có cảm giác bị khắc chế nữa. Trước hai loại lực Thiên Đạo tồn tại vĩnh hằng này, Hạo Nhiên Chính Khí không có ý nghĩa gì.
Thấy Dư Tắc Thành thay đổi thuộc tính của lực Thiên Đạo, Phương Chính tiên sinh ồ lên kinh ngạc, màu mắt y biến đổi. Tức thì trên tay y bay ra mười hai đạo hào quang, những đạo hào quang này hóa thành những vệt dài như sao băng bắn nhanh về phía Dư Tắc Thành.
Mười hai đạo sao băng nhìn qua vô cùng chậm chạp, nhưng thật sự nhanh chóng vô cùng, hơn nữa vừa bay vừa biến hóa giữa không trung, hóa thành mười hai luồng khí hình người, chia làm ba màu xanh, trắng, lục. Dần dần hình người trở nên rõ ràng hơn hoặc là văn thần, hoặc là võ tướng, chỉ cần là người hiểu biết lịch sử sẽ lập tức biết bọn họ là ai.
Mười hai người này toàn là bậc thánh nhân chí sĩ, người trung nghĩa trong lịch sử, được vạn dân kính ngưỡng. Khí chất này lộ ra trên người bọn họ hết sức rõ ràng, mười hai người này đang gào thét đánh về phía Dư Tắc Thành.
Nhìn mười hai danh nhân lịch sử đang xông tới, toàn là những trung thần nghĩa sĩ từ nhỏ đã nghe danh biết bao lần. Dư Tắc Thành lắc lắc đầu. Chiêu này của Hạo Nhiên Chính Khí tông quả nhiên vô cùng hung hiểm.
Chỉ cần không phải là hạng người đại gian đại ác, biết được mười hai người này là ai, đối mặt với bọn họ như vậy sẽ do dự một chút. Khoảnh khắc do dự này thừa sức lấy mạng người, đây là thừa cơ hội tấn công địch nhân.
Nhưng điểm này không có ích gì ở cảnh giới Nguyên Anh, bất cứ Nguyên Anh Chân Quân nào cũng là hạng người thân kinh bách chiến, trò hóa hình mượn thế nho nhỏ này thật ra chẳng có tác dụng gì.
Không cần biết là ai, dám đối địch với ta, tan tác đi thôi... Dư Tắc Thành xuất kiếm, chỉ một kiếm hời hợt toát ra vạn đạo hào quang, lập tức mười hai người hình người giữa không trung bị đánh cho tan tác, hóa thành Hạo Nhiên Chính Khí tiêu tan giữa thiên địa.
Mười hai luồng khí này hữu hình vô chất, tuy nhìn bề ngoài hung hãn nhưng chỉ một kiếm hời hợt đã đánh tan tác. Xem ra dù chúng đánh trúng mình cũng không thể tạo ra thương tổn.
Nhưng chúng vừa tiêu tán, cả trường lực Hạo Nhiên Chính Khí trăm dặm tức thì biến hóa, tất cả thiên địa nguyên khí dường như chống lại Dư Tắc Thành, coi hắn là địch.
Dư Tắc Thành cười ha hả, bừng tỉnh ngộ. Thì ra mục đích của đòn này mượn thế tấn công địch để nhờ tay mình phá hủy mười hai luồng khí, bởi vì Hạo Nhiên Chính Khí không thể ra tay công kích trước, đây gọi là danh không chính thì ngôn không thuận.
Cho nên Phương Chính tiên sinh mới xuất ra chiêu Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh, khiến cho đối phương có cảm giác mình bị công kích, phải ra tay đánh trả.
Đặc tính của mười hai danh nhân này đã dung nhập vào trong Hạo Nhiên Chính Khí tông. Tuy rằng nhìn dáng vẻ mười hai luồng khí vô cùng hung hãn nhưng nếu mình không tránh né, hứng chịu đòn vừa rồi cũng không hề thương tổn.
Nhưng mình ra tay phản kích đánh tan tác chúng, lập tức tất cả Hạo Nhiên Chính Khí trong thiên địa coi mình là địch, lúc này danh chính ngôn thuận, mới có thể bạo phát công kích hùng mạnh nhất.
Nói rằng hứng chịu đòn vừa rồi mà không thương tổn cũng chỉ là tương đối. Nếu đối phương là đệ tử Ma tông hay tà phái, mươi hai luồng khí kia sẽ biến thành một đòn có lực sát thương rất lớn. Hạo Nhiên Chính Khí tông quả nhiên này quả nhiên mang bản tính của người đọc sách, nói dễ nghe là trong lòng hữu ý, nói khó nghe là có âm mưu.
Lúc này thiên địa nguyên khí biến hóa. Phương Chính tiên sinh hừ lạnh, bước ra một bước, không ngờ thi triển Súc Địa Thành Thốn, từ ngoài mười dặm thình lình xuất hiện bên cạnh Dư Tắc Thành cách chừng trăm trượng. Sau đó giáng ra một đòn, trên người y lập tức phóng xuất một đạo khí trụ xung thiên, đánh thẳng vào người Dư Tắc Thành.
Đạo khí trụ này xé ngang trời, ẩn chứa lực lượng hết sức hùng hậu, thế nặng vạn cân, ai dám ngăn cản là chết.
Dư Tắc Thành nhớ lại đánh giá của Bất Ngôn tông về Hạo Nhiên Chính Khí tông, chí dương chí cương, quả là như vậy, đòn này quả thật như dời non lấp bể.
Ngươi muốn chiến ư... thân hình Dư Tắc Thành thoáng động, Thân Kiếm Hợp nhất hóa thành một đạo bạch quang, điều khiển lực Tinh Thần khởi xướng phản công Phương Chính tiên sinh.
Nháy mắt hai người quần thảo cùng nhau, khí trụ ngất trời, kiếm quang bay lượn, trời sầu đất thảm.
Phương Chính tiên sinh cũng hiểu biết Súc Địa Thành Thốn, thoắt ẩn thoắt hiện, thậm chí có lúc hóa ra mười mấy bóng người. Khí trụ tung hoành tấn công hết đòn này tới đòn khác, không có dấu hiệu gì là ngừng lại, càng ngày càng hung hãn.
Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, hóa thành một đạo kiếm quang màu bạch kim, điều khiển lực Tinh Thần đại chiến cùng Phương Chính tiên sinh. Hắn cũng thay đổi vị trí liên tục, cường công không ngừng.
Quan sát Súc Địa Thành Thốn của Phương Chính tiên sinh, dần dần Dư Tắc Thành có chút sở ngộ. Súc Địa Thành Thốn của y có hơi khác với mình, có thể nhìn ra chút dấu vết.
Từng bước na di của y là dựa theo trận pháp mà ra. Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm nhận, lập tức phát hiện ra đặc điểm. Đây là pháp Tam Tài trận, Tứ Tướng trận, Ngũ Hành, Lục Hợp, Thất Diệu, Bát Quái, Cửu Cung, mỗi lần y na di đều dựa theo nguyên lý của các trận pháp này để tiến hành, thì ra là như vậy.
Khám phá được bí quyết Súc Địa Thành Thốn của Phương Chính tiên sinh. Dư Tắc Thành bắt đầu đối mặt cùng khí trụ này, bắt kiếm quyết điểm ra. Kiếm quang màu bạch kim co duỗi biến ảo, khí trụ kia trúng một kiếm này, lập tức nổ tan tành thành nhiều điểm quang hoa.
Kiếm này của Dư Tắc Thành nhìn qua đơn giản, nhưng đã bao hàm hiểu biết của mình về kiếm thuật, về Kiếm Đạo. Trong khoảnh khắc, kiếm quang biến hóa tám mươi mốt lần, thò ra thụt vào cả trăm lần. Khí trụ kia nhìn qua khí thế ngất trời, nhưng lại không có biến hóa, lập tức bị kiếm khí của Dư Tắc Thành phá nát.
Nhưng đạo khí trụ này vừa tan biến, lập tức đạo khí trụ thứ hai, thứ ba ào ào xô tới, không hề dừng lại trong phạm vi Hạo Nhiên Chính Khí.
Dư Tắc Thành xuất kiếm liên tiếp, phá, phá phá, dưới kiếm quang của hắn, tất cả khí trụ hoàn toàn tan nát. Chớp mắt kiếm quang Dư Tắc Thành đã bao trùm phạm vi mười mấy dặm trên không, từng đạo kiếm quang chạm phải những đạo khí trụ vô cùng tận, kiếm quang trong suốt trầm tĩnh phá tan nát khí trụ.
Phương Chính tiên sinh thình lình thu tay lại, quát lớn:
- Thiên địa có chính khí, muôn hình vạn trạng, dưới là núi sông, trên là nhật nguyệt, mênh mông cuồn cuộn...
Pháp quyết biến hóa, không còn là khí trụ ngang trời, mà biến hóa giữa không trung, trở thành hình dáng vô số quyển sách và bia đá, công kích về phía Dư Tắc Thành.
Hai người đại chiến với khí thế trào dâng, nhưng Dư Tắc Thành và Phương Chính tiên sinh cũng không đánh tới mức kẻ sống người chết, Bởi vì từ lúc trận chiến giữa hai người bắt đầu, Dư Tắc Thành đã cảm nhận điểm khác thường, Phương Chính tiên sinh sử dụng đủ loại pháp quyết, từ sau khi mười hai luồng khí kia hóa thành danh nhân, y không còn sử dụng Hạo Nhiên Chính Khí nữa.
Từng chiêu công kích liên miên, nhìn bề ngoài Hạo Nhiên Chính Khí khí thế ngất trời, vô cùng hung hãn nhưng thực chất của nó lại hoàn toàn khác hẳn. Dư Tắc Thành cảm nhận được Phương Chính tiên sinh không hề xuất lực, thậm chí có thể nói y đang luyện chiêu. Tuy rằng không biết y xuất ra pháp quyết như vậy là có ý gì, nhưng Dư Tắc Thành có thể cảm nhận được rằng y có thiện ý.
Ban đầu Dư Tắc Thành chỉ nói lời khách sáo, không ngờ đối phương thật sự hạ thủ lưu tình, đánh như luyện võ, chiến đấu như vậy bình sinh Dư Tắc Thành mới gặp lần đầu.
Trước kia mỗi trận chiến đều là kẻ sống người chết, một kiếm phá địch. Nhưng chiến đấu lần này giống như đang diễn trò giữa không trung, khiến Dư Tắc Thành cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng đối phương đã giúp đỡ mình như vậy, mình cũng không thể xuất ra một kiếm dốc hết toàn lực giết chết đối phương. Coi như là làm quen, cảm nhận bí pháp của Hạo Nhiên Chính Khí tông vậy.
Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm nhận công kích của Phương Chính tiên sinh, hai người đại chiến giữa không trung dường như đánh cho long trời lở đất, bất quá chỉ là diễn trò.
Đánh như vậy chừng hai khắc, thình lình Phương Chính tiên sinh thu lại hết thảy chân nguyên, vạn khí tiêu tán, lên tiếng nói:
- Ta cũng bại rồi, người khác lên đi.
Giọng nói y vang khắp thiên địa, sau đó y chậm rãi hạ xuống. Dư Tắc Thành hỏi:
- Vì sao vậy?
Phương Chính tiên sinh nói:
- Phụ thân không thể nuôi dưỡng con mình, con không tận hiếu với phụ thân, đây là vi phạm đạo trời.
- Ta là đệ tử Hạo Nhiên Chính Khí tông, trước kia không biết chuyện này. Hiện tại đã biết, nếu còn vì chút lợi riêng của bản thân mà ngăn cản cha con bọn họ gặp mặt, chính là trợ Trụ làm ác, phản bội lại lý tưởng của mình.
Lúc này Dư Tắc Thành mới hiểu vì sao nãy giờ Phương Chính tiên sinh chỉ diễn trò. Y vô cùng thông cảm với mong muốn của Lạc Tĩnh Sơ, y ủng hộ nàng gặp mặt phụ thân mình. Cha con không thể gặp mặt, con không thể làm tròn chữ hiếu với cha, đây là chuyện mà Hạo Nhiên Chính Khí tông cực lực phản đối, cho nên y mới chịu thua.
Còn chuyện đủ các chiêu số quỹ dị trong lúc đại chiến hai khắc vừa rồi, rất nhanh Dư Tắc Thành đã hiểu mục đích của Phương Chính tiên sinh.
Phương Chính tiên sinh thất bại, lập tức Tông chủ Tử Khí Đông Lai tông Nhất Nguyên Chân Quân xông ra, y đánh trận thứ ba.
Sau khi y xông ra, cũng không nhiều lời vô ích, xuất ra một đòn. Dư Tắc Thành lập tức hiểu mục đích của Phương Chính tiên sinh lúc nãy. Y xuất chiêu như vậy là biểu diễn pháp thuật của Nhất Nguyên Chân Quân, biểu diễn đặc điểm pháp thuật của Tử Khí Đông Lai tông, giúp cho Dư Tắc Thành biết được công kích của đối thủ kế tiếp.
Bởi vì Nhất Nguyên Chân Quân vừa ra tay, có thể thấy mục đích của y khác hẳn hai người trước, y chỉ một lòng muốn giết chết Dư Tắc Thành. Y không hề nghĩ đây chỉ là cuộc luận võ so tài, trong mắt ngập tràn thù hận, chỉ muốn giết chết Dư Tắc Thành.
Nhất Nguyên Chân Quân hận đệ tử Hiên Viên kiếm phái thấu xương. Đại chiến năm xưa, Tử Khí Đông Lai tông đã tới bờ Cơ Thủy hà, chuẩn bị đánh vào Hiên Viên kiếm phái, giết chết hết các đệ tử, cướp đoạt bảo vật. Đáng tiếc thất bại vào phút chót, bị đối phương tập kích.
Chân Nhất Thần Quân trong môn phái chết, Tông chủ tử trận, cuối cùng môn phái suýt chút nữa diệt vong. Nhờ có Tử Uyển trưởng lão trong môn dâng ra mật bảo, mới có thể tồn tại cho tới bây giờ.
Lúc Nhất Nguyên Chân Quân vừa bắt đầu học nghệ, đã nghe về nỗi nhục của môn phái mình. Tất cả đệ tử Tử Khí Đông Lai tông đều biết kẻ thù của mình là ai, chính là Hiên Viên kiếm phái.
Là Hiên Viên kiếm phái đã tiêu diệt Tử Phủ tông trước kia, kéo sơn môn Tử Phủ tông trở về Hiên Viên kiếm phái, làm một trong Thập Nhị Phong. Là Hiên Viên kiếm phái đoạt đi Tử Phủ Kim Đan khí của môn phái mình, biến thành bí pháp của bọn họ. Là Hiên Viên kiếm phái đã đoạn tuyệt thế giới Tử Phủ lưu truyền trong môn phái mình.
Tất cả hậu duệ Tử Phủ tông, Tử Khí Đông Lai tông, Tử Phủ Nhất Khí tông sau khi nhập môn, ai cũng lập lời thề bí mật rằng sẽ gây dựng lại Tử Phủ tông, báo cừu rửa hận. Nhưng đại chiến gần đây chẳng những không trả được thù, Tử Phủ Nhất Khí tông còn bị diệt vong, môn phái mình suýt nữa cũng bị hủy.
Bất quá Nhất Nguyên Chân Quân cũng không nản lòng, bởi vì y biết chỉ cần mình cố gắng, nhất định sẽ có cơ hội. Một thời gian trước tàn dư Đồ Cưu minh đã liên hệ với y, y lập tức gia nhập, tương lai nhất định có thể báo thù rửa hận.
Hiên Viên kiếm phái tồn tại vạn năm. Ngũ Lĩnh Thập Nhị Phong, chiếm cứ bốn châu, Gò Hiên Viên dài mười hai vạn dặm. Bọn họ tích lũy vô số của cải, thiên tài địa bảo rất nhiều. Vì sao ngươi có mà ta không có? Vì số phận của môn phái, vì của cải chí bảo, Đồ Cưu minh sẽ không tiêu tan.
Nhìn thấy Dư Tắc Thành, trong lòng y vô cùng căm hận. Bằng vào cái gì mà hắn có thể trở thành Nguyên Anh Chân Quân khi còn trẻ như vậy, bằng vào cái gì hắn có được tôn hiệu, mà mình không có? Bằng vào cái gì hắn có được mấy thanh phi kiếm cửu giai, mấy loại lực Thiên Đạo, mà mình không có?
Phải giết hắn, bằng không tương lai hắn sẽ trở thành đại họa, nhất định hắn sẽ chấn hưng Hiên Viên kiếm phái. Chuyện này có liên quan đến số phận của môn phái mình, phải giết hắn.
Nhất định phải giết hắn, giết hắn ở đây, Hiên Viên kiếm phái sẽ không nói gì được, hơn nữa hiện tại hắn là đệ tử của quyền chưởng môn Hiên Viên kiếm phái, chỉ cần hắn chết đi, nhất định Nam Thiên lão tặc kia sẽ đau lòng khôn xiết.
Nhất Nguyên Chân Quân lặng lẽ bay lên không, sát khí hoàn toàn bạo phát. Y đã hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải giết Dư Tắc Thành cho bằng được.
Lập tức tử khí phát ra xung quanh người y, trông như sương khói màu tím mờ mịt. Nháy mắt y lách sang bên hai mươi trượng, sau đó tiến tới chênh chếch nhanh như chớp. Vừa lên cũng không nói nửa lời, lập tức hạ sát thủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.