Lời này nói ra, Dư Tắc Thành nhất thời há hốc mồm, thượng cổ yêu văn kia vẽ không nổi nữa, mình thực sự coi đối phương là dã thú, không ngờ người ta là thất đẳng Thương Hải Hầu, so với tước vị của mình còn cao hơn mười ba cấp.
Dư Tắc Thành vội vàng kiến lễ, cung kính cúi người, nói:
- Tại hạ Hằng Sa Nam tước Dư Tắc Thành. Tiên Tần đế quốc Lư Châu Thái An phủ Đại thống lĩnh, bái kiến Hầu tước Đại nhân.
Yêu Long kia gật đầu, nói:
- Thương Hải Hầu tước Doanh Đoạt. Miễn lễ bình thân.
Yêu Long này lấy họ Doanh, đây là họ của Hoàng đế Tiên Tần.
Sau đó Yêu Long lại nói:
- Bọn họ đều không nhìn thấy, ta đã sử dụng Thời Không Mê Huyễn, không ai có thể nhìn thấy chúng ta.
- Được rồi, Tiên Tần đế quốc đã tan vỡ hơn hai vạn năm. ngươi làm thế nào có thể tấn thăng tước vị, ngươi có biết tình hình cụ thể và ti mi của chuyện Tiên Tần đế quốc sụp đổ hay không?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đại nhân, tước vị của ta là nhờ như vầy mà được...
Dư Tắc Thành bắt đầu giải thích lai lịch tước vị của mình, nói đến đầu đuôi gốc ngọn, trong đó vẽ rồng vẽ rắn. làm cho hình tượng của mình quang huy vạn trượng, đem lai lịch tước vị của mình quy về chuyện cứu vớt di tích Tiên Tần, cuối cùng nói:
- Nguyên nhân tan vỡ của Tiên Tần ta cũng không biết, chỉ là ta nghe nói ở di tích Tiên Tần Cồn Châu, trong một đêm, hệ thống Tiên Tần cắt đứt. các lộ thống lĩnh toàn bộ biến mất.
Yêu Long nói:
- Ôi, hai vạn năm trước, Thống lĩnh Công tước Đại nhân tụ tập tám người chúng ta lại, ra lệnh cho chúng ta tử thủ pháo đài Thiên Lại này, vĩnh viễn không để Dị tộc đi qua nơi này, Đại nhân trước khi rời đi dường như muốn nói gì đó, thế nhưng lại không nói.
- Sau đó ba vị Công tước Đại nhân rời đi từ đó, một tháng sau, Côn Lôn thủ đô đế quốc
hoàn toàn biến mất. hệ thống Tiên Tần đế quốc căt đứt. cố đạo phá vỡ, đê quôc hùng mạnh như vậy cứ như thế tan vỡ, làm cho người ta khó có thể tin tường.
- Tám người chúng ta thủ vững nơi này, ta tin tường Đại nhân nhất định sẽ trở về, thế nhưng năm tháng đằng đẵng, ba kẻ phản bội Đại Uy, Ma La. Kim Cương kiên quyết nói các Đại nhân sẽ không trở về, Tiên Tần tiêu tán, muốn tự lập làm vương, mang theo nô dịch phản bội rời khỏi pháo đài, thực sự là đáng hận.
Ba kẻ Đại Uy này hẳn là ba đại Thiên Long Đại Uy Thiên Long, Ma La Sát Long, Kim Cương Tử Long? Dư Tắc Thành thầm nghĩ.
Kỳ thực nói Yêu Long này nói chuyện với Dư Tắc Thành, chẳng bằng nói đang tự thổ lộ, thân thể của hắn đặc thù. ngoại trừ Bát Bộ Thiên Long, không có sinh linh nào khác có thể tới gần hắn. nếu như trên tay Dư Tắc Thành không có huyết mạch Yêu Long kia bảo vệ an toàn của hắn. hiện tại đã bị Yêu Long này cướp đoạt hấp thu thành tro bụi. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Cho dù Yêu Long là tồn tại vô thượng, năm dài tháng rộng cũng sẽ có cảm giác tịch mịch, cũng muốn tìm người nói hết tâm sự của mình.
Dư Tắc Thành nói:
- Thuộc hạ hiểu được, ta là Tiên Tần tước gia, nhất định bảo vệ Tiên Tần, Tiên Tần vạn
tuế.
Dư Tắc Thành hiện tại có chút khó bề ăn nói. Trước mặt tồn tại hùng mạnh này, nói cái gì cũng không dám cười.
Yêu Long kia nói:
- Kỳ thực ngươi đến đây, chúng ta đã bắt đầu chú ý ngươi rồi, vạn năm này Tiên Tần huân tước đã không có ai tới đây nữa, chúng ta cho rằng Tiên Tần khôi phục, vô luận là ba kẻ phản bội bọn chúng, hay là năm người chúng ta đều vô cùng vui vẻ. Cho nên hết sức quan tâm đối với ngươi.
- Giỏi lấm. một người chiến trăm người, khổ đấu mấy trăm trận, là một kẻ kiên cường, thế nhưng thực lực yếu một chút, cần phải nỗ lực.
- Đúng rồi, Thái Viên Tử kia ngươi không được đóng gói mang đi, những tên có thế giới Bàn Cổ các ngươi thích nhất là trộm đi toàn bộ trong Thái Viên Tử.
Dư Tắc Thành cười sượng hai tiếng ha ha. hắn cũng có quyết định này, thế giới này đợi đến khi mấy người bọn họ thu thập xong, len lén đóng gói toàn bộ mang đi, hiện tại bởi vì gia chủ ở đây, tự nhiên không thể làm được rồi.
Dư Tắc Thành nói:
- Thái Viên Tử? Thế giới thiên vực kia là Thái Viên Tử?
Yêu Long nói:
- Đúng vậy, ngươi xem thế giới kia chuyên môn sàn xuất chiến sĩ. thế giới kia sàn xuất linh dược, thế giới kia sàn xuất linh thạch.
- Thế giới trước mất này rốt cuộc sàn xuất cái gì ta cũng không biết, chẳng qua ấp ủ hơn ba vạn năm. nhất định có thể sàn xuất vô số bảo bối. Mấy người các ngươi kiềm chế một chút, đừng khai thác quá mức phá hoại.
Dư Tắc Thành nói:
- Được rồi, đã hiểu.
Sự tình giải quyết xong xuôi, không ai phải chiến đấu, không cần đánh nhau chết sống
rồi.
Dư Tắc Thành sau khi nói xong, cũng không rời đi, nói với Băng Lan Yêu Long:
- Đại nhân, ta còn có thể giải quyết một ít nan đề giúp ngài.
Băng Lan Yêu Long nhìn Dư Tắc Thành với vẻ giễu cợt, ý như muốn nói, ngươi có thể giải quyết vấn đề gì cho ta.
Dư Tắc Thành chỉ hơn trăm Nguyên Anh trên người Băng Lan Yêu Long, nói:
- Những rác rười này, ta đều có thể thanh trừ giúp ngài.
Lời này nói ra, nhất thời Băng Lan Yêu Long lập tức biến sắc, trong mất xuất hiện vẻ vui mừng.
Người đời đều cho rằng Phản Hư Chân Nhất trên người của Băng Lan Yêu Long, là do nó cố ý giam cầm trên người, biểu hiện sự hùng mạnh của mình, thậm chí thinh thoảng còn có thể khống chế bọn họ tác chiến giúp mình, là thủ đoạn của Băng Lan Yêu Long, giống như hổ nuôi trành vậy.
Kỳ thực không phải, Băng Lan Yêu Long này có thể cướp đoạt phá diệt tất cả, thế nhưng trên người những Phản Hư Chân Nhất này cũng có lực Thiên Đạo, mặc dù bị nó giết chết, bị nó cắn nuốt, thế nhưng lại không tiêu tán, sẽ tồn tại vĩnh viễn trên người nó, đối với Băng Lan Yêu Long là tồn tại giống như ký sinh thú, vô cùng đáng chết, thế nhưng lại không thể tiêu trừ. chỉ có thể mang theo.
Theo thời gian trôi qua, cuối cùng Băng Lan Yêu Long sẽ bởi vì cắn nuốt quá nhiều Phản Hư Chân Nhất, trên người Thiên Đạo quá nhiều, dẫn đến Thiên Đạo của mình bị hòa tan tan vỡ, khi đó chính là lúc bộ tộc chúng tử vong, thế nhưng không có ai, không có biện pháp nào có thể loại bỏ những Phản Hư Chân Nhất này.
Băng Lan Yêu Long nói:
- Tốt. ngươi diệt trừ tất cả những tên này cho ta.
Dư Tắc Thành vươn tay làm ra động tác ngón cái và ngón trỏ xoa xoa, đây là cử chỉ tiêu chuẩn để đòi phí tổn, miệng rề rà nói:
- Điều này... điều này... điều này...
Lòng bàn tay của Dư Tắc Thành hướng về phía trước, tư thế tiêu chuẩn dừng lại ở chỗ này, hai mất cố ý nhìn Yêu Long cực lớn trước mặt, ở trong mất hắn lúc này không còn Yêu Long thần uy gì cả, mà hoàn toàn chính là một con dê béo.
Băng Lan Yêu Long kia nhìn Dư Tắc Thành, giống như đang suy nghĩ điều gì, hình như đang nhớ lại chuyện gì, một lúc lâu sau mới nói:
- Kỳ quái thật, không hiểu vì sao ta thấy ngươi có vẻ quen mất nhi? Dường như năm đó đã gặp qua ngươi, giống như là Thủy Hoàng bệ hạ vừa mới chế tạo sinh ra chúng ta, kỳ ức của thời đại kia, kỳ quái, động tác này, khuôn mặt này của ngươi nhìn quá quen mất.
Dư Tắc Thành sửng sốt. không khỏi nhớ tới Tiên Nhân của Vô Lượng tông kia hạ giới, nhớ tới nữ Tiên Nhân Thiên Mục tông kia cũng từng nói như vậy, hắn nói:
- Rất nhiều người nhìn ta đều thấy quen mất, ta là khuôn mặt đại chúng, ai nhìn ta đều cảm thấy như đã từng gặp qua.
Băng Lan Yêu Long nhìn chằm chằm Dư Tắc Thành, lấc đầu, nói:
- Không biết, chẳng qua đoạn ký ức kia dường như bị ta tự động xóa đi, không phải là chuyện tốt gì, trực giác của ta nói cho ta biết phải rời xa ngươi, gần ngươi sẽ không có chuyện tốt lành gì.
- Muốn thù lao ư, được rồi, cho ngươi.
Trong nháy mắt Băng Lan Yêu Long lấy từ trên người xuống ba phiến long lân.
Long lân kia mỗi phiến dài ba thước, rộng một thước, tỏa ra u quang lạnh thấu xương, trong suốt lóng lánh, tạo hình bá đạo đường hoàng, cầm trên tay quang mang bắn ra bốn phía.
tản ra quầng sáng băng sắc trong suốt, giống như một cỗ quang mang cực đạo từ trong long lân kia bay vút ra, lại có cảm giác thâm thúy sâu thẳm.
Băng Lan Yêu Long nói:
- Đây là long lân đã theo ta ba vạn năm. trong đó ẩn chứa lực Thiên Đạo Thường Kiếp Lược Đoạt vô thượng, ta tế luyện một chút có thể trở thành phi kiếm cửu giai để sử dụng, cho ngươi ba thanh phi kiếm cửu giai, thế nào, được chứ, ta rất rộng rãi.
Dư Tắc Thành vui mừng nói:
- Cảm tạ Hầu tước Đại nhân.
Thế nhưng trong miệng lại nhỏ giọng nói:
- Hầu tước gì chứ, chỉ cho người ta ba cái lân phiến, đã muốn lừa gạt ta.
Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu đếm số Chân Nhất Thần Quân trên người Băng Lan Yêu Long:
- Năm. mười, mười lăm, hai mươi, hơn một trăm, mới có ba cái lân phiến...
Ngữ khí tuy nhẹ, thế nhưng ý miệt thị, oán giận Yêu Long keo kiệt biểu hiện không thể nghi ngờ.
Băng Lan Yêu Long đã bao giờ chịu qua điều này, vô luận là sinh linh gì thấy mình không phải tránh né đào tẩu, thì chính là thuần phục, cho dù bảy huynh đệ trong nhà đều không muốn ở cùng một chỗ với hắn. đều tránh xa hắn.
Lập tức lại run lên. hạ xuống bốn cái lân phiến, rơi xuống trong tay Dư Tắc Thành, nói:
- Bao nhiêu đó thỏa mãn chưa?
Dư Tắc Thành nhìn những lân phiến này, mỗi cái chính là một thanh phi kiếm cửu giai nha. trong lòng kích động không ngớt.
Nhưng miệng hắn lại nói:
- Cũng phải có chín phần mười...
Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn long tu, long giác kia trong lòng đang suy nghĩ. nếu như cho ta những cái này, vậy sẽ là phi kiếm mấy giai đây?
ở trong ánh mắt tham lam của Dư Tắc Thành. Băng Lan Yêu Long không khỏi rùng mình, ký ức tiêu tán nhiều năm dường như có chút muốn sống lại. Hắn trừng mất nhìn Dư Tắc Thành. nói:
- Nơi này là địa bàn của ta, ngươi thực sự muốn chín phần mười ư? Không hối hận sao?
Ý uy hiếp hoàn toàn biểu lộ ra trong lời nói.
Dư Tắc Thành lập tức nói:
- Không cần, không cần nữa, ta làm vậy
Kỳ thực tới một mức độ nào đó, Dư Tắc Thành có lúc quả thực có chút tham lam. có thể đóng gói thương khố của Cực Nguyên Vân Hà tông, có thể khoắng sạch bảo khố của Vô Lượng tông, đặt cược vơ vét trong đại hội thượng môn, hấp thu thế giới Tiểu Thiên của Thanh Sơn Tiểu Đạo, tính tham lam này có lúc chính hắn cũng không chú ý tới.
Dư Tắc Thành bắt đầu đi về phía thân thể của Băng Lan Yêu Long, hơn trăm Nguyên Anh của Chân Nhất Thần Quân bay lượn trên thân thể của Yêu Long, bọn họ đều bị giam cầm ở trên long thể này.
Dư Tắc Thành nhìn Nguyên Anh của những Chân Nhất Thần Quân này, đáng tiếc chúng nó hiện tại đã bị Thiên Đạo xâm nhập, thần thức hoàn toàn tiêu tán, bằng không mình có thể bồi dưỡng một cánh đại quân Chân Nhất Thần Quân ở trong thế giới Bàn cổ, hiện tại chỉ có thể đem bọn chúng làm nguyên liệu.
Nguyên Anh của Chân Nhất Thần Quân, tùy tiện bất cứ cái nào cũng có giá trị liên thành, bởi vì điều này không có khả năng tồn tại.
Chân Nhất Thần Quân pháp lực cao thâm, sao có thể dễ dàng bị người khác bất được Nguyên Anh. cho dù bất được cũng không có ý nghĩa. Chân Nhất Thần Quân đã hợp đạo, Nguyên Anh rời khỏi thân thể rất nhanh sẽ bị lực Thiên Đạo đồng hóa, nếu như không có tiên pháp đặc thù, hoặc là tiên bảo che chờ, ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có.
Nguyên Anh Chân Nhất Thần Quân này có thể luyện chế phi kiếm cửu giai, có thể luyện chế pháp bảo cửu giai, có thể nói trăm phương linh thạch cũng không có một cái để mua, hiện tại có hơn trăm cái ở trước mặt mình, tùy ý mình thu lấy, cái này quý giá hơn bất kỳ bảo tàng nào.
Dư Tắc Thành tự có biện pháp thu lấy Nguyên Anh của Chân Nhất Thần Quân, đó chính là Băng Hồn Tinh, ngoại trừ Dư Tắc Thành cũng không có ai có thể thu lấy, phải biết rằng Băng Tuyết Lão Tổ chế tạo Băng Hồn Tinh cũng đều vô cùng luyến tiếc, không dám sử dụng Băng Hồn Tinh này, một viên là có thể mời một vị Chân Nhất Thần Quân tới xuất lực bán mạng.
Dư Tắc Thành lấy ra một viên Băng Hồn Tinh, yên lặng dùng linh lực hóa khai, sau đó bắt đầu bất Chân Nhất Thần Quân kia.
Chân Nhất Thần Quân này đã tiêu tan thần trí, Dư Tắc Thành một trảo có thể nắm một người, nhất thời Băng Hồn Tinh nổi lên tác dụng, Chân Nhất Thần Quân kia bắt đầu bị cách ly Thiên Đạo, dần dần suy yếu, Dư Tắc Thành lập tức dùng lực kéo từ trên long thân xuống.
Sau đó Dư Tắc Thành từ trong thế giới Bàn cổ lấy ra một chiếc bình ngọc, đút vào trong bình, bình ngọc này luyện chế khi ở Lục Châu, đây là đặc sản trong thế giới Bàn Cố của Dư Tắc Thành, bất nguồn từ Tam Thiên giới.
Tác dụng của bình ngọc này chính là cách ly tất cả nguyên khí. để Chân Nhất Thần Quân ở trong bình này có thể tránh cho Nguyên Anh bị Thiên Đạo bào mòn.
Dư Tắc Thành đưa Nguyên Anh vào trong bình sau đó thu lại, rồi tiếp tục thu lấy.
Một cái, hai cái, ba cái, ba mươi cái, bốn mươi cái, năm mươi cái, chín mươi sáu cái, chín mươi bày cái...
Dư Tắc Thành một hơi thu lấy một trăm mười sáu cái, trong đó còn có mười ba cái Nguyên Anh không bị thu lấy, những Nguyên Anh này khác với Nguyên Anh Chân Nhất Thần Quân khác, Dư Tắc Thành vừa định thu lấy, bọn chúng lập tức biến mất, tránh đi, dung nhập vào trong cơ thể của Băng Lan Yêu Long.
Dư Tắc Thành còn muốn tiếp tục bất lấy, Băng Lan Yêu Long kia nói:
- Không cần, mười ba tên này cứ lưu lại đi, chúng nó đều là cừu nhân đã làm thương tổn ta. đều là tu sĩ có lực Thần Uy, ta muốn luyện hóa chúng nó trọn đời, một mực cho đến khi ta chết.
Mười ba người này không ngờ đều là Thần Uy Sĩ. đều đã từng đà thương Băng Lan Yêu Long này, Dư Tắc Thành không khỏi sửng sốt, thảo nào chúng nó có chút bất đồng với Phản Hư Chân Nhất khác.
Nhiều Thần Uy Sĩ như vậy sao? Chẳng qua điều này cũng là bình thường, nơi này khai phá nhiều lần như vậy, hào kiệt thiên hạ hội tụ ở đây, Thần Uy Sĩ cho rằng mình là thiên hạ vô địch đến đây tìm bảo cũng là bình thường.
Mình thu hoạch một trăm mười sáu Nguyên Anh Phản Hư Chân Nhất, còn có bảy phiến long lân, ở trong quá trình này, tống cộng tiêu hao ba viên Băng Hồn Tinh, lau máu của Yêu Long hai lần, đối kháng thần uy của Yêu Long, lúc này mới hoàn thành nhiệm vụ, vụ buôn bán này có lợi không nhỏ.
Dư Tắc Thành lén lấy trong thế giới Bàn cổ của Băng Tuyết Lão Tổ hai mươi tám viên Băng Hồn Tinh, về sau tặng người mấy viên, hiện tại dùng thu lấy Nguyên Anh. rốt cục chỉ còn lại mười sáu viên, xem ra vật này mình phải sử dụng một cách thận trọng.
Băng Lan Yêu Long nói:
- Tốt rồi, thật là thoải mái, đã lâu không có thoải mái như vậy, thường cho ngươi ba vạn công huân Tiên Tần, toàn bộ hóa thành tước vị thường cho, từ hôm nay trở đi ngươi chính là thập thất đẳng Trần Tinh Nam tước.
- Long lân này ngươi đều muốn luyện thành phi kiếm cửu giai sao?
Tước vị không ngờ đã đề thăng tam đẳng, Dư Tắc Thành vô cùng vui vẻ, cuối cùng từ Hằng Sa nhị thập đẳng Nam tước biến thành Trần Tinh thập thất đẳng Nam tước, tiến thêm một bước nữa. đó chính là Tử Tước.
Chẳng qua tước vị hư ào còn không thực tế bằng phi kiếm cửu giai.
Dư Tắc Thành gật đầu. nói:
- Ta là kiếm tu. vĩnh viễn cũng sẽ không ngại phi kiếm nhiều.
Băng Lan Yêu Long dường như đang cười, đột nhiên nó há mồm phun ra một cỗ thổ tức giống như băng lưu lãnh khí. thổ tức kia không ngừng luyện hóa bảy phiến long lân, cuối
cùng nó ngậm miệng, long lân kia biến thành chín thanh phi kiếm cửu giai.
Đúng vậy, chín thanh. Băng Lan Yêu Long này lại cho thêm hai phiến long lân, hắn vẫn rất để ý tới lời châm chọc của Dư Tắc Thành, thực sự là chín phần mười.
Nó nói:
- Rất lâu rồi, hơn hai vạn năm không luyện kiếm rồi, đây chính là phi kiếm cửu giai Thiên Long Phục Ma Kiếm, tất cả Thiên Long Phục Ma Kiếm cửu giai của Tiên Tần đều là lân phiến của ta, luyện chế như vậy, chín thanh này có thể nói là trình độ cao nhất của ta, chúng nó có thể hợp nhất thành một kiếm, cũng có thể phân biệt sử dụng, hi vọng ngươi đối đãi tốt với những hài tử này.
Phi kiếm cửu giai Thiên Long Phục Ma Kiếm? Tên của phi kiếm này Dư Tắc Thành đã nghe qua nhiều lần, cũng đã thấy qua, ở trong di tích Tiên Tần của cồn Châu cũng có kiếm này, tại đại hội cũng có người đặt cược kiếm này, không nghĩ đến là lân phiến của Băng Lan Yêu Long này luyện chế.
Đúng rồi, Băng Lan Yêu Long này vốn là một trong Thiên Long Bát Bộ, Phục Ma? Ai là địch nhân của ta, người đó chính là ma. cho nên gọi là Thiên Long Phục Ma Kiếm cũng là bình thường.
Dư Tắc Thành nhìn kiếm này, chỉ thấy chín thanh phi kiếm cửu giai này dài chừng một thước, rộng chừng ba tấc, ví như long đằng chỉ thế, thành băng tuyết bạch sắc, trên kiếm giống như khảm nạm tám khối ngọc phiến chừng một tấc hình thoi ngũ sắc lóng lánh, đây là đại biểu Bát Bộ Thiên Long.
Phi kiếm này cầm trong tay, trong ôn nhuận thấu ra cảm giác mát, hơi vung lên, kiếm quang giống như long ánh thiên long lóe lên, trong thâm thúy thần bí làm cho người ta có cảm giác mỹ lệ chói mất. Kiếm này vô cùng thanh tú, trong đó ấn chứa kiếm uy vô tận, kiếm này mỗi thanh đều ẩn chứa long uy vô tận.
Cửu kiếm trong tay, phân hợp do tâm, cửu long hợp nhất, hóa thành một đạo, kiếm thể ngũ sắc, hội tụ thành một con Thái cổ Long Phách, tung hoành ngang dọc, khí thế bá đạo, hào quang ngất trời.
Dư Tắc Thành nhìn cửu kiếm trong tay, thực sự là tươi cười rạng rỡ.
Băng Lan Yêu Long nói:
- Được rồi, ta phải đi rồi, bọn họ đều bị Thời Không của ta mê hoặc, cũng không biết xảy ra chuyện gì, chuyện còn lại ngươi tự giải quyết đi.
- Ta phải đi rồi, nhớ kỹ không được phá hư Thái Viên Tử đang khai phá của ta, không được trộm đi địa vực thế giới của ta, tự giải quyết cho tốt.
Nói xong Băng Lan Yêu Long xoay người rời đi, Dư Tắc Thành thu hồi phi kiếm cung kính cúi người, nói:
- Tiền bối, đi cẩn thận.
Lần này cung kính là phát ra từ nội tâm, sau đó Dư Tắc Thành còn nói thêm:
- Lần đại hội Thiên Lại tiếp theo, ta sẽ lại tới thăm ngài.
Nghe nói như thế, tốc độ của Băng Lan Yêu Long kia dường như nhanh hơn. có bao xa tránh xa bấy nhiêu.
Dư Tắc Thành xoay người lại, Thời Không Mê Huyễn kia biến mất, chỉ thấy người trong tiêu đội đều ở ngoài mười dặm lo lắng nhìn về phía bên này, bọn họ không ai biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Dư Tắc Thành đi qua đó trò chuyện, Yêu Long kia đã tự đi rồi.
Dư Tắc Thành trở lại, kỳ thực cũng không cần phải nói cái gì, mỗi người đều có bí mật của mình, sẽ không ai hôi nhiều, hắn thuận miệng giải thích vài câu, lấy tước vị Tiên Tần bung bít cho qua việc này.
Mọi người tìm được đường sống trong chỗ chết, nhất thời vô cùng vui mừng, cùng nhau đi tới, phía trước chính là thế giới thiên vực chưa khai phá.
Thế giới thiên vực trước mất biến lớn từng chút một. đại lục kia giống như ở ngay trước mắt. mọi người bay về phía trước từng chút một.
Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, mọi người cảm thấy mình vô cùng may mắn.