Khoảnh khắc này Dư Tắc Thành Thiên Đạo đại thành. Thiên Nhân Hợp Nhất. Tâm niệm thoáng động, nháy mắt hắn trở về Hiên Viên kiếm phái, vào trong Hiên Viên kiếm phong.
Sáu mươi năm đã qua, trong khoảng thời gian này, Hiên Viên kiếm phái do Dạ Hàn và Tiểu Tam cai quàn, sau lưng có hai vị Chân Nhất Thần Quân Đấu Lượng. Hương Xuyên đỡ đầu. còn có ba mươi Nguyên Anh Chân Quân. Thần uy năm xưa còn đó, cho nên bình an vô sự.
Hiện tại đã không phải ba mươi nữa, mà là sáu mươi bốn Nguyên Anh Chân Quân. Sau ba mươi năm qua, Hiên Viên kiếm phái gia tăng ba mươi bốn Nguyên Anh Chân Quân.
Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái, tức thì tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái cảm ứng được chưởng môn của mình đã trở về.
Không cần phải nói, lập tức thần thức truyền khắp tâm thần bọn họ, tất cả bọn họ đều biết Dư Tắc Thành Thiên Đạo đại thành, trở thành Phản Hư Chân Nhất.
Lập tức một thanh âm vang lên chấn động trong thiên địa:
- Chúc mừng chưởng môn, ngộ đạo thiên thành, đắc thành Phản Hư. truyện ngôn tình
Đây là thanh âm do vô số đệ tử Hiên Viên kiếm phái đồng thanh phát ra, chấn nhiếp thiên địa.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Từ hôm nay trở đi, Hiên Viên kiếm phái chúng ta sẽ là thiên hạ đệ nhất thượng môn
sừng sững trên thế giới Thương Khung. Danh hiệu này là vinh quang của Hiên Viên kiếm phái chúng ta, hôm nay chúng ta nhất định phải tái hiện phong thái của tổ sư ngày trước.
Lời này của Dư Tắc Thành vừa nói ra giống như tiếng trống trận vừa được nối lên, như lời tuyên cáo với tất cả môn phái trong thiên hạ.
Thiên hạ đệ nhất thượng môn... Ba ngàn năm qua, không ai dám nhận danh hiệu này. Thiên hạ này chỉ có mười thượng môn hàng đầu, nhưng không thượng môn nào dám xung mình là thiên hạ đệ nhất thượng môn. Dư Tắc Thành thốt ra lời này, có nghĩa là Tu Tiên Giới sắp sửa xảy ra đại biến.
Lập tức các đệ tử đồng thanh quát lớn:
- Hiên Viên kiếm phái, đệ nhất thượng môn!
Sau khi trở về Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành cũng không ở lại Hiên Viên kiếm phái, mà là trở về Thiên Đạo phong, tiếp tục ở trong đình viện, dưới gốc Bồ Đề, sống cuộc sống ung dung như ngày trước.
Những sự vụ thông thường của Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành giao hết cho Tiểu Tam xử lý, hắn sống cuộc sống nhàn hạ tại nơi này.
Lần này Dư Tắc Thành trở về, các đệ tử đều tụ tập lại. Đại đồ đệ Tiểu Tam toàn quyền phụ trách hết thảy sự vụ của Hiên Viên kiếm phái, hơn nữa trong thời gian qua đã luyện thành Nguyên Anh Chân Quân. Lại thêm mấy năm qua được bọn Dạ Hàn. Đạo Ngân giúp đỡ, địa vị của y ở Hiên Viên kiếm phái càng ngày càng tăng vọt. mơ hồ trở thành người thừa kế chưởng môn nhân tương lai.
Nhị đệ tử Cố Tâm Võ vẫn là Kim Đan Chân Nhân, thời gian qua y cũng không có biến hóa gì nhiều, vốn thiên tư của y rất kém, hoàn toàn nhờ vào cố gắng, quyết chí tự cường, dần dần mới có thể đạt tới cảnh giới như hiện tại. Tuy rằng y đã trải qua trận chiến với Tâm Kiếm Thiền Tông, nhưng muốn kết thành Nguyên Anh cũng là muôn vàn khó khăn.
Trương Vân Động, Vũ Mạc An khắc khổ cần cù tu luyện, vốn Trương Vân Động là người trí tuệ, Vũ Mạc An là Nhược Đồng sư tỷ chuyến thế, trời sinh Tuệ Căn. tiến cảnh rất nhanh. Thời gian trăm năm trôi qua, rốt cục bọn họ lục tục kết thành Kim Đan.
Con gái Thanh Thành sáu mươi năm không gặp vẫn ngây thơ hoạt bát như xưa. ngày ngày chơi đùa. Dường như nàng không có khái niệm gì về thời gian, vẫn du hí nhân gian như trước. Nàng thích nhất một chuyện là chỉ huy tiểu tử ngốc Tử Nhạc, chỉ huy tới nỗi y phải mất hoa đầu váng.
Ôn Mạn vẫn là tu sĩ Trúc Cơ, dung mạo vẫn như xưa. sáu mươi năm không gặp mà như chỉ cách biệt một ngày.
Dư Tắc Thành nhìn bảy tên đệ tử của mình, không khỏi nỡ một nụ cười khổ, bảy người bọn chúng đi theo hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Tam. cố Tâm Võ, Trương Vân Động, Vũ Mạc An đi theo một đường. Bọn chúng khác với Dư Tắc Thành, đều trầm ngâm không nói, cần cù tu luyện, lấy siêng năng bù vụng về, thuộc loại người khắc khổ cố gắng, Hậu Thiên vượt qua Tiên Thiên.
Mà Thanh Thành, Tử Nhạc, ôn Mạn đi trên con đường khác. Nhìn bề ngoài tuy thấy ba người bọn chúng không có thay đổi gì, nhưng dưới Thiên Đạo của Dư Tắc Thành, phát hiện ra cả ba người đều có được lực lượng hùng mạnh, vượt xa lực lượng của Phản Hư Chân Nhất thông thường.
Dưới Thần giác của Dư Tắc Thành, phát giác Thanh Thành đã vượt xa cảnh giới của Thiên Ma Ma Chủ Già Lam khi trước. Ánh sáng thần hồn của nàng thoắt ẩn thoắt hiên, vô cùng mạnh mẽ, lực lượng ẩn chứa trong đó thậm chí vượt qua cả Dư Tắc Thành.
Nhìn qua Tử Nhạc vẫn có vẻ ngốc nghếch như trước, không có biến hóa gì lớn, nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm nhận được thay đổi của y. Hiện tại Tử Nhạc là đại trí nhược ngu, tuy rằng dáng vẻ ngu si nhưng thân thể của Đại Thần Uy Sĩ đã hoàn toàn sống lại. Có lẽ dưới dáng vẻ ngốc nghếch này, ký ức vào thời Hiên Viên Hoàng đế của y đã khôi phục hoàn toàn.
Lần này gặp lại ôn Mạn, Dư Tắc Thành không khỏi lắc lắc đầu, nàng lại đi theo một con đường khác. Dường như nàng không còn là người nữa, mà là một thể kết hợp các loại cố độc, tu vi Trúc Cơ của nàng chỉ là che mất người khác, Dư Tắc Thành cũng không biết phải bình luận thế nào.
Bảy đệ tử này chính là hai cực đoan, nhưng dù sao đi nữa, chúng cũng là đệ tử, thân nhân của mình, nhìn thấy chúng, Dư Tắc Thành cảm thấy vô cùng vui sướng.
Đáng tiếc vẫn chưa tìm được hồn phách của sư phụ, bất quá đã tìm được hồn phách của Cấm Ngôn Thần Quân vào ba mươi năm trước, do Tầm Kiếm các phát hiện. Dạ Hàn sư huynh đã đích thân đưa tới Bất Ngôn tông, mượn chuyện này thành lập quan hệ minh hữu với Bất Ngôn tông, tiến thêm một bước thắt chặt quan hệ.
Đại đa số thượng môn trong số một trăm lẻ tám thượng môn trên thiên hạ. Dư Tắc Thành không coi vào đâu. Nhưng có mười mấy thượng môn truyền thừa mấy vạn năm. Dư Tắc Thành không dám coi thường, Bất Ngôn tông này là một trong số đó.
Không có việc gì trong thiên hạ mà Bất Ngôn tông không biết, chuyện bình phẩm đánh giá thượng môn là do bọn họ làm. Ký ức của Dư Tắc Thành về đại hội thượng môn vẫn còn mới mè, những môn phái cùng hợp tác chuyện này với bọn họ nếu không tiêu vong cũng tàn lụi, tuyệt đối không có liên quan trực tiếp gì với Bất Ngôn tông.
Thật ra Bất Ngôn tông cùng Hiên Viên kiếm phái không có xung đột trực tiếp, Bất Ngôn tông không thèm quan tâm tới danh hiệu thiên hạ đệ nhất thượng môn gì đó, chuyện mà bọn họ thích nhất chính là ghi chép lại những bí mật của Tu Tiên Giới, thăm dò những bí ẩn truyền kỳ trên Tu Tiên Giới.
Từ lúc bắt đầu tu tiên tới nay, vừa mới tiếp xúc với tiên cốt thần thông, Dư Tắc Thành đã biết tới sự tồn tại của Bất Ngôn tông, bọn họ đã thống kể chuyện này hết sức đầy đủ.
Đến khi hắn tiếp xúc phi kiếm, Bất Ngôn tông lại có phân chia về phi kiếm, lại có phân ba ngàn tả đạo, tám trăm bàng môn. Bất Ngôn tông này chính là kẻ ghi chép lại tất cả sự việc trên Tu Tiên Giới, tuy rằng không trực tiếp đối kháng với bọn họ, nhưng Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy e dè.
Hiện tại quan hệ đã được nối lại, như vậy rất tốt, tốt nhất đừng nên đối địch với bọn họ.
Thật ra tiêu diệt Bất Ngôn tông cũng không có lợi gì với Dư Tắc Thành, hắn không muốn là đệ nhất thượng môn tiêu diệt hết tất cả môn phái trong thiên hạ. Như vậy dù là đệ nhất thượng môn cũng không có ai ủng hộ, giống như áo gấm đi đêm, chăng có ý nghĩa gì.
Dư Tắc Thành nhìn môn hạ đệ tử, lấy ra phi kiếm, pháp bảo cửu giai mà mình thu được sau khi đại chiến ra cho các đệ tử của mình.
Sau đại chiến lần trước, Dư Tắc Thành cố ý tuyển ra mười hai thanh phi kiếm cửu giai cùng năm món pháp bảo cửu giai có khả năng hóa thập giai, đê dành làm phi kiếm pháp bảo để thi triển lực Thần Uy thứ hai của mình.
Hiện tại Dư Tắc Thành đạt tới Phản Hư Chân Nhất, dần dần ngộ ra Thiên Đạo, phát hiện được một mối họa ngầm của lực Thần Uy thứ hai. Đó chính là sau mỗi lần sử dụng, khiến phi kiếm cửu giai hóa thập giai, sẽ gây ra thương tổn vô hình cho bàn thân phi kiếm.
số lần sử dụng càng nhiều, phi kiếm pháp bảo tổn thương càng nặng. Thương tổn này cũng không phải là thương tổn về hư hỏng, mà là thương tổn vô hình.
Theo số lần sử dụng gia tăng, pháp tắc Thiên Đạo ẩn trong phi kiếm pháp bảo sẽ dần dần mạnh lên, Kiếm Linh ẩn trong phi kiếm pháp bảo cũng sẽ tự động chuyển hóa hướng về thập giai. Nhưng bàn chất của bản thể phi kiếm pháp bảo lại không thể đạt tới trình độ thập giai, cuối cùng Kiếm Linh mạnh hơn Kiếm thể, không thể chịu đựng được, sẽ là lúc tổn hại.
Cho nên sử dụng lực Thần Uy thứ hai lên phi kiếm pháp bảo này càng nhiều càng mạnh, uy lực càng tăng, cũng còn cách lúc tốn hại không xa nữa.
Như vậy không thể được, may là Dư Tắc Thành đạt tới Phản Hư Chân Nhất, phát hiện ra khuyết điểm này. Bằng không tương lai phi kiếm thành tro, lúc ấy có hối hận cũng không kịp.
Biện pháp giải quyết chuyện này là lấy thân nuôi kiếm, dùng thân thể của mình. Thiên Đạo Tự Nhiên của mình chậm rãi tẩm bổ cho Kiếm thể, khiến cho Kiếm thể dần dần biến dị, đạt tới trình độ phi kiếm thập giai. Cuối cùng không còn là phi kiếm thập giai chỉ kéo dài một trăm tám mươi lần hô hấp nhờ vào lực Thần Uy nữa, mà là phi kiếm thập giai chân chính, khi ấy hết thảy phiền não cũng sẽ tiêu tan.
Vì vậy Dư Tắc Thành bắt đầu dùng thân thể của mình tẩm bổ phi kiếm, lúc nào cũng ở trong trạng thái Nhân Kiếm Hợp Nhất.
Nhưng tẩm bổ như vậy không có khả năng tiến hành vô hạn. Thiên Đạo lớn nhất là chín, tối đa Dư Tắc Thành chỉ có thể sử dụng thân thể của mình tẩm bổ cho chín thanh phi kiếm.
Sát Na Quang Hoa và Chu Câu Tử đi theo mình sớm nhất, chúng đại biểu cho quá khứ, đại biểu cho cuộc đời mình, phải tẩm bổ.
Cửu Thiên Đạp Ca rất hợp với mình. Hằng cổ Nhật Nguyệt, Thiên Long Phục Ma kiếm vì mình đã lập công lao hãn mã, ắt phải tẩm bổ. Thiên Ma Hóa Huyết Thần Đao chính là một phần thân thể của mình, tự nhiên không thể bỏ rơi nó được.
Như vậy Dư Tắc Thành còn lại ba vị trí. nhưng phi kiếm mà hắn thích còn tới bốn thanh: Thúy Mi Thiền Tấn, Đại Ngũ Hành Tuyệt Diệt Quang kiếm, Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp kiếm. Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm.
May là Diệt Pháp Kim Đăng là tiên thể do mình tế luyện, không tính trong số đó. Như vậy thiếu đi một chỗ, Dư Tắc Thành đành phải bỏ đi một thanh phi kiếm.
Thúy Mi Thiền Tấn chính là ái kiếm của lão điên, Thiên Đạo Tuyệt Diệt trong đó, Dư Tắc Thành tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Vạn Sinh Tịch Diệt Sát Sinh kiếm là ái kiếm của Khô Trúc lão nhân, trong đó ẩn chứa lực Sát Sinh Tịch Diệt, Dư Tắc Thành cũng sẽ không bỏ qua.
Thông Thiên Trảm Tà Phá Kiếp kiếm chính là kiếm của chưởng giáo Hiên Viên Thông Thiên phái, trong đó ẩn chứa lực lượng thần kỳ, Dư Tắc Thành cũng không muốn buông tha.
Rốt cục hắn đành mang Đại Ngũ Hành Tuyệt Diệt Quang kiếm cho đệ tử Tiểu Tam. Y có Ngũ Hành Linh Căn. Dư Tắc Thành quyết định truyền thụ cho y Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến.
Nhị đệ tử Cố Tâm Võ, Dư Tắc Thành truyền cho Nộ Hỏa Thiêu Tận Cửu Trùng Thiên. Cố Tâm Võ là loại người thật thà chất phác, mẫu người như vậy một khi nổi giận chính là biến cả dậy ba đào, vô cùng đáng sợ.
Trương Vân Động giỏi về phân thần khống chế, Dư Tắc Thành truyền thụ cho y Ngũ Hành Thiên Nhân Tâm Đăng pháp.
Vũ Mạc An tâm chí kiên định. Dư Tắc Thành truyền thụ cho y Nhất Sơn Canh Bi Nhất Sơn Cao.
Còn ba đệ tử khác, truyền hay không hoàn toàn không có ý nghĩa. ba người bọn chúng cũng không cần quan tâm tới bí pháp gì khác.
Sắp xếp xong, Cốt Luân Tề Văn đột ngột tới chơi, nhìn thấy Dư Tắc Thành, y nói với giọng buồn bã:
- Dư thúc, sư phụ tiểu điệt muốn đi rồi. Người muốn thúc tới đó một chuyến, để truyền thừa cho tiểu điệt.
Dư Tắc Thành nghe nói như vậy khẽ cau mày, Nhất Đạo sư bá, Mạch chủ nhất mạch Kiếm Cổ Thiên Tướng phong, sư phụ của cốt Luân Tề Văn, Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái, sắp sửa ra đi mãi mãi.
Dư Tắc Thành lập tức đi cùng cốt Luân Tề Văn, đi vào chỗ cơ mặt tối cao trên Hiên Viên kiếm phong, noi ở trước đây của Hiên Viên Hoàng đế.
Trong gian nhà cỏ, dưới Hiên Viên Thần Kiếm, Nhất Đạo Chân Nhân hiện tại đã trở nên hết sức già nua, thân thể co rút còn không đầy ba thước, ngồi trên bồ đoàn nhưng mặt vẫn tươi cười. Bạn đang đọc truyện tại - https://trumtruyen.vn
Dư Tắc Thành nhìn ông mà lòng tê tái, vốn Nhất Đạo sư bá chắc chắn có thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh. hưởng được thọ mệnh rất dài. Dù là Kim Đan Chân Nhân, ông cũng sẽ không chết nhanh như vậy, nhất định là do bí pháp kia làm cho thân thể tổn hại, cho nên mới mau chóng ra đi.
Dư Tắc Thành vái dài sát đất:
- Sư bá, cảm tạ người bảo vệ cho Hiên Viên kiếm phái, người...
Nhất Đạo sư bá gật gật đầu, cất lời hắn:
- Nhất mạch Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái chúng ta chính là như thế, ba ngàn kiếm cổ có thể dung nạp ba ngàn Đại Đạo, đời đời truyền xuống. Cũng vì thuật này mạnh mẽ như vậy, tự nhiên cũng có mối nguy với thân thể.
- Thật ra chín mươi năm Trước, ta vốn đã phải đi rồi. Đa tạ thần uy của chưởng môn đã giúp ta sống thêm chín mươi năm. Hôm nay lên đường coi như cũng đã thỏa mãn.
- Hôm nay gọi con tới đây, bởi vì ta phải truyền lại bí pháp vệ đạo cho Tề Văn, cần con có mặt.
Dư Tắc Thành gật đầu đáp:
- Con đã hiểu.
Nhất Đạo Chân Nhân gật gật đầu:
- Tề Văn con tới đây, sư phụ giao hết kiếm cổ lại cho con, sau này trách nhiệm vệ đạo Hiên Viên kiếm phái cũng giao luôn cho con.
Cốt Luân Tề Văn gật đầu đáp:
- Đệ tử đã hiểu, chỉ cần đệ tử còn một hơi thở, Hiên Viên kiếm phái nhất định ngạo nghễ trong thiên địa.
Sau đó Cốt Luân Tề Văn giơ tay ra, thà ra một thiếu niên từ trong không gian phụ thuộc của mình. Thiếu niên này mới mười ba, mười bốn tuổi, anh tuấn vô cùng.
Dư Tắc Thành nhìn qua, cảm thấy y rất giống cốt Luân Tề Văn mình gặp lần đầu tiên.
Thiếu niên kia hết sức thông minh, mắt nhìn láo liên khắp chốn.
Thấy Cốt Luân Tề Văn, y bèn hỏi:
- Tổ gia gia, chúng ta đang ở đâu vậy?
Cốt Luân Tề Văn khẽ cau mày, y lập tức đổi lại:
- Sư phụ, sư phụ, chúng ta đang ở đâu?
cốt Luân Tề Văn đáp:
- Mau tới dập đầu với sư tổ.
Thiếu niên kia vô cùng ngoan ngoãn. quay sang Nhất Đạo Chân Nhân sụp lạy ba lạy.
Sau đó Cốt Luân Tề Văn lại nói:
- Lạy chưởng môn ba lạy.
Thiếu niên kia cũng lạy Dư Tắc Thành ba lạy, sau đó y nhìn Dư Tắc Thành nói:
- Ngài thật là quen... A, nhà tiểu tử có bức họa của ngài, nghe nói trước khi tổ nãi nãi chết đi, vừa ngồi nhìn bức họa của ngài vừa hát một bài hát cổ, mỉm cười mà đi.
Cốt Luân Tề Văn nói:
- Nó tên là Cốt Luân Duy Ngã, tiểu muội của tiểu điệt là tổ nãi nãi của nó. Hôm nay tiểu điệt thu nó làm đồ đệ, nó cũng thích cổ trùng.
Lập tức Dư Tắc Thành hiểu ra hết thảy, đây là hậu duệ của muội muội cốt Luân Tề Văn ở sơn trại năm nào.
Dư Tắc Thành giơ tay xoa đầu thiếu niên này, cảnh tượng năm xưa dần tái hiện.
Cốt Luân Tề Văn thu cốt Luân Duy Ngã vào không gian phụ thuộc của mình, mục đích của y là cho sư phụ biết mình đã có người kế tục.
Nhất Đạo Chân Nhân thấy vậy hết sức vui mừng, gật đầu liên tục:
- Hay, Hay lắm, như vậy ta đã yên lòng ra đi.
Sau đó trên người ông bùng lên đạo đạo bạch quang, chiếu vào hình xăm trên người cốt Luân Tề Văn. Giữa hai người bạch quang lóe sáng, vô số kiếm cổ hình thù kỳ quái hóa hình, từ bóng của Nhất Đạo Chân Nhân tiến vào bóng của cốt Luân Tề Văn.
Một lúc lâu sau, bạch quang biến mất, Nhất Đạo Chân Nhân gục đầu trước ngực. sinh cơ đã tuyệt, lìa bỏ dương trần.
Cốt Luân Tề Văn đứng dậy, hắc bảo kia tự động xuất hiện trên người y, trong bóng của y lóe lên vô số cổ trùng.
Cốt Luân Tề Văn hết sức bình tĩnh, không vui không buồn, lên tiếng nói:
- Dư thúc, chúng ta đi an táng sư phụ.
Dứt lời, y ôm lấy thi thể sư phụ tiến về phía lăng mộ Hiên Viên kiếm phái.
Trước mộ phần chỉ có Dư Tắc Thành. Hương Xuyên, Đấu Lượng và một vài người ít ôi trong tầng lớp lãnh đạo Hiên Viên kiếm phái tiễn đưa Nhất Đạo Chân Nhân.
Nhất Đạo Chân Nhân vì có thân phận Người Vệ Đạo, cả đời ở Hiên Viên kiếm phái không hề có công tích hiển hách gì, đến khi chết đi cũng không kèn không trống, chỉ lặng lẽ mai táng như vậy.
Nếu không phải cốt Luân Tề Văn có thân phận Người Vệ Đạo, lấy tính cách của y ắt
thành Nguyên Anh Chân Quân, thậm chí Phản Hư Chân Nhất. Nhưng từ đây về sau y cũng không có tiếng tăm gì, bốn trăm năm sau kiếm cổ xâm nhập, cũng chết đi âm thầm lặng lẽ, mai táng ở nơi này.
Phía sau cốt Luân Tề Văn, thiếu niên kia tò mò quan sát hết thảy, y cũng bắt đầu tu luyện Cổ Kiếm thuật, có lẽ tương lai cũng là Người Vệ Đạo của Hiên Viên kiếm phái.
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua lăng mộ vô tận trong nghĩa trang, ở nơi đây có vô số đệ tử Hiên Viên kiếm phái không có tiếng tăm gì nằm xuống, nhờ sự hy sinh cống hiến vô tư của họ, Hiên Viên kiếm phái mới tồn tại tới ngày nay.
Tang lễ kết thúc, Dư Tắc Thành trở về Thiên Đạo phong, trầm ngâm thật lâu không nói. Cái chết của Nhất Đạo Chân Nhân khiến cho hắn cảm thấy đau buồn.
Hắn đi dưới bầu trời đầy sao, nhìn Thiên Đạo phong dưới chân mình, nhìn trời đầy sao, đột nhiên bừng ngộ, thình lình có một quyết định.
Hắn xoay người rời khỏi, nháy mắt ra ngoài vạn dặm, không biết đi đâu.
Sáu ngày sau, tiếng chuông vang rền trên Hiên Viên kiếm phái. Chuông này là tín hiệu tập hợp Kim Đan Chân Nhân, lập tức gần trăm Kim Đan Chân Nhân tụ tập ở Hiên Viên kiếm phong.
Lần trước đại chiến có tất cả một trăm lẻ tám Kim Đan Chân Nhân khổ chiến không chết, trong chín mươi năm qua có sáu mươi bốn người thăng tiến Nguyên Anh Chân Quân.
Nhưng còn bốn mươi bốn người mãi tới hôm nay vẫn không thể thăng tiến Nguyên Anh Chân Quân, trong đó có Lôi Băng Vân, cố Tâm Võ và cốt Luân Tề Văn.
cốt Luân Tề Văn bất chấp hết thảy, y vĩnh viên không thể nào thăng tiên Nguyên Anh Chân Quân. Lôi Băng Vân năm xưa Trảm tình đoạn dục, muốn thăng tiến Nguyên Anh là muôn vàn khó khăn.
Cố Tâm Võ thiên tư quá tầm thường, nếu không phải năm xưa Dư Tắc Thành muốn cho con mình có bạn. y tuyệt đối không thể có được ngày nay.
Mỗi người ai cũng có nguyên nhân riêng của mình, khiến cho bọn họ không thể thăng tiến Nguyên Anh Chân Quân.
Mấy năm qua còn có một ít tu sĩ Trúc Cơ thăng tiến cảnh giới Kim Đan thành công. Nhưng vì không còn tiên quang chúc phúc, cho nên xác suất tiến giai trở lại giống như thời kỳ Nhược Đồng sư tỷ năm xưa. hết sức gian nan. Trong mười người cũng chỉ có một. hai người có thể thăng tiến Kim Đan Chân Nhân, chuyện này đối với Hiên Viên kiếm phái là một cửa ải khó khăn. Cho nên hiện tại Hiên Viên kiếm phái Nguyên Anh Chân Quân rất đông, tu sĩ Trúc Cơ cũng đông, chỉ có Kim Đan Chân Nhân không tới trăm người, chỉ có tám mươi ba người.
Dư Tắc Thành tụ tập Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái lại đây. Lúc này bọn họ mới phát hiện ra, ngoại trừ bọn họ, ở nơi này còn có đệ tử của các môn phái khác.