Tiên Nghịch

Chương 137: Lão nhân mặc thanh bào




Lão nhân mặc thanh bào ngồi ngẩng đầu nhìn lên trời cao. Nét mặt lão hết sức bình thản, vỗ hồ lô một cái. Đang định bay lên, nét mặt lão chợt thay đổi, hai ngón tay phải khẽ kẹp lại trước mặt. Chỉ thấy một đạo tinh quang bị kẹp giữa hai ngón tay. Lão nhếch mép cười lạnh. Nhưng thoáng cái, nụ cười của lão trở nên cứng ngắc.
 
Tia sáng giữa hai ngón tay lão chậm rãi biến mất, để lại một đạo tàn ảnh. Trong nháy mắt, lão khẽ nghiêng đầu. Tinh quang thoáng sượt qua mặt, lóe lên mấy cái trong không trung rồi biến mất.
 
Lão già cũng chẳng ngăn cản. Ánh mắt âm trầm đưa tay sờ sờ vết thương trên mặt. Sau đó, lão đưa ngón tay dính máu lên miệng, đưa lưỡi liếm một cái. Sau đó, lão nhắm hai mắt lại.
 
- Tiểu tử này lá gan quá lớn. - Sau một lúc, lão mở hai mắt, vỗ hỗ lô một cái. Lập tức hồ lô nhanh chóng thu nhỏ lại, rồi bị lão nắm trong tay. Lão mở nắp ra, đưa lên miệng, uống một hớp lớn. Mùi rượu thơm nồng lan ra khắp xung quanh.
 
Tai ương của hỏa linh thú ở Hỏa Phần quốc đã bị tứ cấp tu chân quốc diệt trừ. Nhưng linh khí ở đây vẫn nồng đậm hỏa thuộc tính, khiến cho đám tu sĩ không thể hấp thu. Hơn nữa, hơi nóng trên mặt đất rất cao. Dung nham chảy đầy trên mặt đất cùng với núi lửa liên tục phun trào, biến cả đất nước thành một đống đổ nát.
 
Hoàng thành của phàm nhân khi xưa, bây giờ đã chìm bên dưới dung nham.
 
Trên mặt đất không còn bất cứ một loại sinh vật nào sinh sống. Lúc này, Hỏa Phần quốc không khác gì một mảnh đất chết.
 
Vương Lâm và Lý Mộ Uyển phi hành với tốc độ rất nhanh. Đối với quang cảnh mặt đất, cả hai đều im lặng không nói. Trong lòng Vương Lâm có chút cảm khái. Năm đó, nếu không phải Nghịch Thiên châu hấp thu hỏa linh thú tổ thì chỉ sợ lúc này, hắn đã bị nó thôn phệ. Tất cả chỉ có thể nói vào hai chữ may mắn. Cho dù biết trước hậu quả, nhưng nếu được quyền lựa chọn, Vương Lâm vẫn cứ làm như vậy.
 
Hai người giống như một cái cầu vồng, băng qua bầu trời. Thoáng cái, đã tới được vị trí mà hai người gặp nhau lần đầu. Lý Mộ Uyển liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, không nói gì.
 
Còn về Vương Lâm, lúc này hắn đang mải chú ý tới người đang đuổi theo phía sau, không rảnh để ý tới chuyện khác. Đang phi hành, trong lòng Vương Lâm chợt máy động. Hắn duỗi tay phải ra, phi kiếm liền xuất hiện trên tay.
 
Bất chợt, Vương Lâm chợt dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm vào vết máu trên thân phi kiếm. Cảm nhận một chút, nét mặt hắn trở nên âm trầm. Từ giọt máu trên phi kiếm, hắn có thể cảm nhận được một nguồn linh lực dao động rất mạnh. Chỉ một giọt huyết mà đã có linh lực như vậy thì tu vi của
 
người đó đạt tới mức độ nào?
 
Lấy ra một cái bình ngọc, nhỏ giọt máu vào đó rồi nhét vào trong túi trữ vật. Trong lòng Vương Lâm cảm thấy hết sức nặng nề. Hắn ngẩng lên nhìn chữ "Tru" trên đầu, trong lòng cười lạnh. Sau đó không nói câu nào, nắm tay Lý Mộ Uyển nhanh chóng bay đi.
 
Vượt qua biên giới của Hỏa Phần quốc, từ xa có thể thấy được ngọn núi mà Hỏa Phần minh chiếm được lúc ban đầu. Trên ngọn núi đó, dấu hiệu tứ đại phái của Hỏa Phần minh tung bay trên cao, thể hiện rõ nơi này đã bị bọn họ chiếm đóng.
 
Tới đây, Vương Lâm đứng lại, im lặng một lúc rồi nói:
 
- Không tiễn.
 
Lý Mộ Uyển cắn môi, nhìn về phía đằng sau rồi nói:
 
- Hay ngươi theo ta về Lạc Hạ môn tránh đi một chút có được không?
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, nói:
 
- Không cần! - Nói xong, hắn hơi do dự, liếc mắt nhìn Lý Mộ Uyển, sau đó vỗ vào mi tâm một cái. Bản mệnh tinh huyết của Lý Mộ Uyển liền bay ra.
 
Vương Lâm cũng chưa trả lại ngay. Cực cảnh thần thức của hắn tản ra, lưu
 
lại một chút trên bản mệnh tinh phách rồi mới phóng nó đi.
 
- Đa tạ thời gian bốn năm qua! Trong bản mệnh tinh huyết này có một chút thần thức của ta. Từ nay về sau, dưới Nguyên Anh kỳ không một người nào có thể đả thương thần thức của ngươi được. - Thanh âm của Vương Lâm bình thản, nói một cách chậm rãi.
 
Nét mặt Lý Mộ Uyển có chút phực tạp, thấp giọng nói:
 
- Sau nay.có còn gặp lại nữa không?
 
Vương Lâm than nhẹ một tiếng, rồi im lặng, không trả lời câu hỏi của nàng. Hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ, đưa cho Lý Mộ Uyển. Vật đó đúng là Bách Thú linh lô. Ngày đó, sau khi giết chết Côn Tang, nó liền bị Vương Lâm thu lấy.
 
Lý Mộ Uyển cầm Bách Thú linh lô, nhìn ngắm một chút rồi ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói:
 
- Tất cả đan dược mà ta luyện chế trong mấy năm qua, cùng với tác dụng cụ thể của nó đều được ghi ở trên ngọc giản này. - Nói xong, nàng lấy ra hơn mười cái bình nhỏ và một tấm ngọc giản.
 
Sau khi Vương Lâm nhận lấy liền thả vào trong túi trữ vật. Hắn ôm quyền, trầm giọng nói:
 
- Bốn năm trước ta từng hứa sẽ bảo vệ cho ngươi được an toàn. Bây giờ, ta đã hoàn thành lời hứa của mình. Từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nhau cái gì nữa. Cáo từ.
 
Vừa nói, thân thể của Vương Lâm thoáng động, chính thức rời đi. Lý Mộ Uyển chợt kêu lớn:
 
- Sư huynh! Ta có thứ này tặng ngươi. - Vừa nói, nàng vừa lấy từ trong túi trữ vật ra một cái ngọc giản màu trắng, ném ra. Sau đó, nàng xoay người, đạp kiếm quang, bay về phía Hỏa Phần minh.
 
Vương Lâm đón lấy ngọc giản, dụng thần thức đảo qua một chút. Lập tức, tiếng nói của Lý Mộ Uyển vang lên, quanh quẩn bên tai hắn:
 
- Sư huynh! Uyển nhi không biết ngươi tên là gì. Bốn năm qua, ngươi cũng chẳng hề nhắc tới một lần. Mà ngươi cũng không hề biết tên ta. Suốt bốn năm qua, Uyển nhi cám ơn ngươi mấy lần cứu mạng. Quãng thời gian sống ở Tu Ma hải, suốt đời này Uyển nhi sẽ không bao giờ quên. Uyển nhi biết sư huynh thường hay bế quanh nên làm ra một cái ngọc phù này. Trong ngọc phù có ghi lại tinh túy trận pháp của Uyển nhi. Trận pháp đó lấy Đấu Long trận của Đấu Tà phái làm chủ, có cải biến cho tăng thêm uy lực.
 
Trận pháp ẩn chứa cả tính công kích và phòng ngự. Nhưng so với công kích thì phòng ngự mới là thứ cơ bản của trận pháp đó. Lúc sư huynh bế quan, nếu gặp phải nguy hiểm thì trận pháp này có thể ngăn cản được một chút.
 
Nếu như có thế, trong lòng Uyển nhi.
 
Cầm ngọc giản trong tay, Vương Lâm lặng lẽ lắng nghe những lời nói mà nàng lưu lai, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lý Mộ Uyển đang ngày càng xa.
 
Hắn thu hồi ngọc phủ, thân thể thoáng động, dẫm lên mặt đất một cái rồi biến mất vô tung vô ảnh. Hắn vỗ trán một cái, thân thể hắn lập tức hóa thành vô số vệt sáng, biến mất trên mặt đất.
 
Toàn thân hắn đã chui vào trong Mộng Cảnh không gian. Vào lúc này, hơi thở của hắn hoàn toàn biến mất. Vương Lâm đã sớm quyết định, sau khi đưa Lý Mộ Uyển trở về, hắn sẽ đi vào Mộng Cảnh không gian. Kỳ hạn trăm ngày của Tru Sát lệnh đối với hắn mà nói cũng chỉ tương đương với vài ngày tu luyện trong Mộng Cảnh không gian mà thôi.
 
Đó cũng là nguyên nhân mà tại sao hắn biết rõ sự nguy hiểm của Vạn Ma Bách Nhật Tru Sát lệnh, nhưng vẫn dứt khoát giết chết Tiễn Khôn.
 
Lão nhân mặc thanh bào đuổi theo tới Hỏa Phần quốc. Sau khi Vương Lâm biến mất một lúc, lão liền hiện thân ngay tại vị trí mà hắn vừa mới đứng. Nét mặt lão hết sức nghi hoặc. Cúi đầu nhìn xuống đất, thân thể lão nhanh chóng độn thổ, tìm kiếm một hồi. Một lúc sau, lão chui lên mặt đất, nét mặt càng thêm kinh ngạc. Lão lẩm bẩm, nói:
 
- Hoàn toàn biến mất. Ngay cả cảm ứng của bản mệnh tinh huyết cũng không hề phát hiện ra. Xem ra, trên người tiểu tử này có không ít bí mật đây.
 
Đúng lúc này, lão chợt ngẩng đầu, nhìn về phía ba đạo cầu vồng đang cấp tốc bay tới. Thoáng cái, ba luồng ánh sáng đã hạ xuống đất, hiện ra một nữ hai nam.
 
Nữ tử đứng giữa mặc cung trang, phong thái hết sức trang nhã. Bên trái nàng có một nam tử, tướng mạo đường hoàng, nghi biểu phi phàm, mặc một bộ trường sam màu đan. Thoáng nhìn có nét giống như một vị văn sĩ.
 
Bên phải nữ tử là một lão nhân cao lớn có khuôn mặt hồng hào. Khuôn mặt lão nhân có chút khác với người bình thường. Đôi mắt rất to. Trong cặp đồng tử có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
 
Lão nhân mặc thanh bào, liếc mắt nhìn ba người một cái, bình thản nói:
 
- Ba vị có chuyện gì?
 
Nữ tử đó đúng là Phượng Loan. Tu sĩ nho nhã bên cạnh chẳng cần phải nói cũng biết đó chính là đạo lữ song tu của nàng - Dương Sâm. Lão nhân còn lại chính là một trong số Nguyên Anh lão tổ của Chiến Thần điện, có tu vi tương đương với Dương Sâm.
 
Dương Sâm có chút e ngại, liếc nhìn lão già một cái. Tu vi của đối phương, hắn không thể nhìn thấu. Vì vậy, hắn ôm quyền, nói:
 
- Đạo hữu là người của Tuyên Vũ quốc?
 
Lão nhân mặc thanh bào, nhíu mày, nói:
 
- Ai là đạo hữu của ngươi? Cút ngay cho lão phu. Nếu không ta lấy Nguyên Anh của ngươi đi luyện bảo bây giờ.
 
Dương Sâm biến sắc, cười lạnh mấy tiếng. Đang định mở miệng nói tiếp thì lão nhân mặt đỏ chợt giơ tay cản lại. Cặp mắt to nhìn chằm chằm vào bẩy đóa mai vàng trên vạt áo của đối phương. Ánh mắt lão khẽ biến, ôm quyền nói:
 
- Các hạ đến từ Tu Ma hải?
 
Dương Sâm và Phượng Loan liếc mắt nhìn nhau. Ánh mắt hai người cùng nhìn mấy đóa hoa mai trên áo của lão nhân.
 
Lão nhân mặc thanh bào nhíu mày. Không đủ kiên nhẫn nữa, lão phất tay phải một cái. Cả ba người cùng cảm nhận được có một trận cuồng phong nổi lên, đẩy bay bọn họ ra cả ngàn trượng. Thậm chí ngay cả Nguyên Anh cũng có dấu hiệu ly thể.
 
Sau khi cố gắng đứng vững, nét mặt ba người trở nên âm trầm. Dương Sâm trầm giọng ní:
 
- Tu vi thế nào?
 
- Ít nhất là Nguyên Anh hậu kỳ. - Lão nhân mặt đổ, khổ sở nói.
 
- Trâu Bân! Mấy đóa mai vàng đó có ý nghĩa gì? - Phượng Loan cau mày, hỏi.
 
- Chắc các ngươi cũng từng nghe nói, ba trăm năm trước, khi ta còn chưa gia nhập vào Chiến Thần điện đã từng du ngoạn ở Tu Ma hải. Với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của ta, chỉ cần không đi vào những vị trí nguy hiểm thì hoàn toàn có thể bảo vệ được tính mạng. Ở Tu Ma hải có chín trăm chín mươi chín ngôi thành. Trong nội hải có hơn ba trăm ngôi. Tuy nhiên, trong số hơn ba trăm ngồi thành đó, có bảy tòa thành trì được mọi người gọi là Thất Mai chi địa. Vị trí của bảy ngôi thành đó được bố trí giống như những cánh hoa mai. Bảy vị thành chủ ở đó có tu vi sâu không thể lường được. Nghe đồn, bọn họ đã đạt tới Hóa Thần kỳ. Nhưng đó cũng chỉ là tin đồn, chưa biết thật hay giả.
 
- Người vừa rồi là. - Phượng Loan nhíu mày, hỏi.
 
- Người vừa rổi. Nếu ta đoán không sai thì đó chính là một trong bay vị thành chủ của Thất Mai thành. Có điều, ma tu trong Tu Ma hải. Nhất là ma tu ở nội hải rất ít khi rời đi. Lần này, hắn tới đây, có lẽ cũng chẳng dừng lại lâu lắm. - Lão nhân mặt đỏ nghiêm túc, nói.
 
Ba người nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy nặng nề. Bọn họ đứng từ xa, nhìn về vị trí của lão nhân. Sau đó, đi vòng qua để về ngọn núi của Hỏa Phần minh.
 
Vừa rồi, ba người cảm nhận được gần đó có thần thức của Nguyên Anh tu sĩ. Bọn họ cứ tưởng là người của Tuyên Vũ quốc. Nhưng không ngờ được, kết quả lại khiến cho bọn họ lo lắng.
 
Sau khi đảo qua vài vòng, lão nhân mặc thanh bào chợt hừ nhẹ một tiếng.
 
Lão triển khai thần thức, mở rộng phạm vi tìm kiếm. Vào lúc này, lão chẳng bỏ qua bất cứ một dấu hiệu nào cho dù là nhỏ nhất.
 
Thần thức của lão nhân đảo qua từng tấc đất xung quanh. Từ từ, thần thức của lão càng lúc càng rộng, tới gần Hỏa Phần minh. Nhưng lão vẫn không dừng lại, còn đảo qua một vòng. Sau đó mới thu về. Cứ như vậy, mấy lần liên tiếp lão vẫn không hề cảm nhận thấy một điều gì khác biệt.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.