Tiên Nghịch

Chương 1872: Tiên Hoàng tứ bảo!




Ánh mắt lão già mặc thanh y lộ vẻ kinh hoàng, dưới sự chú ý của đám đông trong sân rộng sau khi lui lại mấy bước, sắc mặt xanh mét, trong lòng vừa tức giận vừa xấu hổ. Hắn kết luận là Vương Lâm tuyệt đối không có dũng khí ra tay ở đây, sau khi lui lại ba bước, lập tức chỉ vào Vương Lâm, quát lên chói tai.
 
- Ngươi… Lão già mặc thanh y này vừa mở lời thì Vương Lâm đã tiến tới gần, tay phải vung lên, túm lấy hắn ném ra ngoài. Giọng nói của lão già này hóa thành một tiếng thét kinh hãi, thân thể giống như bị một chưởng vô hình đánh tới, thân thể vọt đi. Bị vứt ra tới ngoài mấy vạn trượng.
 
- Vương Lâm bái kiến Tiên Hoàng!
 
Ở phía trước Tiên Đạo Điện, Vương Lâm ôm quyền hướng về phía trong vái một cái. Dù sao đây cũng là hoàng cung, Tiên Hoàng nọ cũng là Đại Thiên Tôn. Phải có sự tôn trọng nhất định.
 
Mấy vạn tu sĩ trên sân giờ phút này ánh mắt đều ngưng tụ trên người Vương Lâm. Hắc giáp cấm binh bốn phía trầm mặc, đừng vây xung quanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Trong đám tu sĩ này người của tứ đại vương phủ, trừ Lý Phủ ra thì tam đại vương phủ kia ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm cũng bất đồng. Nhất là gia chủ của những vương phủ này nhìn Vương Lâm lộ vẻ phức tạp và bất đắc dĩ.
 
Sau khi Vương Lâm ôm quyền vái một cái, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Hồi lâu từ trong Tiên Đạo Điện truyền ra một giọng nói bình tĩnh.
 
- Mở cửa Tiên Đạo Điện ra, đại lễ sắc phong tiến hành.
 
Lời nói vừa phát ra, chỉ thấy đại môn của Tiên Đạo Điện đang đóng vô thanh vô tức được mở ra, lộ ra cảnh tượng bên trong Tiên Đạo Điện. Sâu trong đó có một bậc thang cao vời vợi, phía trên lộ ra một long ỷ khổng lồ. Long ỷ này giống như rồng thật biến thành, cái đầu ngẩng lên giữa không trung, hai mắt lấp lánh hữu thần, nhìn về phía Vương Lâm ở bên ngoài đại điện.
 
Ngồi trên long ỷ là một nam tử trung niên mặc hoàng bào, đội vương miện. Hai tay hắn chống cằm, thân thể hơi nghiêng đi, tướng mạo không giận mà uy nghiêm, mở miệng nói.
 
Bên cạnh nam tử này là một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô, da dẻ trắng bệch, hai mắt nhỏ dài, cầm trong tay một hạt châu màu tím, không ngừng chuyển động trong lòng bàn tay hắn. Khóe miệng hắn luôn hiện lên một nụ cười, ánh mắt ôn hòa nhìn Vương Lâm.
 
Nhưng chỉ một cái liếc mắt này khiến máu huyết trong cơ thể của Vương Lâm giống như sững lại, giống như chỉ một cái liếc mắt này khiến hắn hoảng hốt, cảm thấy hình ảnh cả đời hắn thoáng qua trước mắt hắn vậy.
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động nhưng rất nhanh liền khôi phục, đồng tử trong hai mắt co rụt lại, đối mặt với thanh niên mặc trường sam bằng vải thô kia.
 
Ánh mắt thanh niên kia lộ ra một tia kinh ngạc, mỉm cười hướng về phía Vương Lâm gật đầu.
 
- Thượng Huyền Đạo quốc sư!
 
Trong đầu Vương Lâm trong tích tắc khi tiếp xúc ánh mắt với thanh niên này liền hiện lên cái tên này. Hắn dù chưa bao giờ gặp mặt đối phương nhưng chỉ cần ánh mắt đã khiến mình như chìm vào luân hồi kia thì hẳn phải là vị quốc sư này!
 
Còn về phần Tiên Hoàng ngồi trên long ỷ thì Vương Lâm đã từng gặp ở Thiên Tôn Niết, dung mạo giống hệt như lúc đó, chỉ có uy nghiêm và khí thế mênh mông hơn mà thôi. Hắn ngồi nơi đó giống như thiên địa này là một bộ phận của hắn vậy.
 
Tất cả chúng sinh trong thiên địa này dưới mắt hắn đều phải quỳ lạy.
 
Thôi, ngươi thân là đệ nhất trong Dược Thiên Tôn, nô tài kia bất kính với ngươi, việc này cũng không làm khó ngươi nữa. Huyền Đạo. Ngươi chủ trì đại lễ sắc phong đi.
 
Tiên Hoàng ngồi trên long ỷ chậm rãi nói.
 
- Vâng!
 
Thanh niên mặc áo vải thô kia hơi cúi đầu. Bước về hướng cửa điện.
 
- Quả nhiên là hắn!
 
Thần sắc Vương Lâm hơi sững lại.
 
Khi cách Vương Lâm một đoạn, thanh niên mặc áo vải thô này mỉm cười, hướng về phía Vương Lâm gật đầu. Lại nhìn mấy vạn tu sĩ trong sân rộng bên ngoài điện.
 
- Đại lễ sắc phong do ta chủ trì, kế tiếp lấy huyết tế tiên, mở ra tiên đạo!
 
Thượng Huyền Đạo quốc sư vừa nói, tay phải vừa giơ lên, hướng về phía bầu trời điểm một chỉ.
 
Một chỉ này lập tức có một đạo hồng mang bay lên, thẳng tới chín tầng trời. Cùng lúc đó ở chín mươi chín góc của hoàng cung khổng lồ này bất ngờ truyền ra tiếng gầm thét kinh thiên. Tiếng gầm thét này giống như tiếng mãnh thú rống lên trước khi chết vậy.
 
Ngay sau đó, chín mươi chín huyết trụ bất ngờ tuôn ra từ trong hoàng cung, hướng thẳng lên trời. Đứng ở vị trí của Vương Lâm có thể thấy rõ ràng chín mươi chín huyết trụ này có chín mươi chín hồn phách mãnh thú bất đồng!
 
Huyết tế tiên, giết chín mươi chín thú, lấy máu huyết của chúng mở ra tiên đạo mờ ảo sao.
 
Vương Lâm nhìn tất cả mọi chuyện, thần sắc bình tĩnh.
 
Chín mươi chín huyết trụ kia lao vào bầu trời, khiến cho thiên không trên hoàng cung liền biến thành màu máu, mơ hồ giống như mở ra một cánh cửa lớn thông với một thế giới thần bí. Bên ngoài cánh cửa này là một vùng hư vô, không biết là địa phương nào.
 
Thú hồn trong huyết trụ phát ra tiếng gầm thét vô thành, cùng nhau nhảy vào trong hư vô, biến mất hoàn toàn. Cả hoàng cung lúc này không ngờ trở thành một vùng yên tĩnh!
 
Trong nháy mắt này, không chỉ nơi này yên tĩnh mà cả đại lục của Tiên Tộc, thông qua trận pháp của hoàng cung chiếu rọi, khiến các lão tổ của các tông môn đều nhìn thấy cảnh này, yên lặng nhìn chằm chằm vào bầu trời bên trên hoàng cung!
 
Những lần đại lễ sắc phong ngoài việc xông qua cửu môn, tiếp nhận khiêu chiến thì còn có một loại nghi thức đó là mở tiên đạo, dùng huyết tế dẫn dắt sinh linh thiên ngoại. Sinh linh này có mạnh có yếu, đều là do Tiên Hoàng đánh chết, lấy máu tươi vẩy khắp mặt đất, luyện hóa hồn phách thành bảo vật, ban cho người được sắc phong!
 
Vương Lâm đối với nghi thức sắc phong này đã biết rõ, lúc này không có gì bất ngờ, ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không.
 
- Bạch Phát Dược Thiên Tôn này không biết có thể dẫn tới sinh linh thế nào!
 
Năm đó Minh Đạo Tôn lúc huyết tế đưa tới một sinh linh có hình kiếm, sau khi bị Tiên Hoàng ra tay giết chết liền hóa thành một cây kiếm, nghe đồn uy lực cực kỳ cường đại!
 
Việc này đều là nhờ vận may, không biết vận may của Vương Lâm thế này!
 
Tu sĩ bốn phía ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh, trong lòng đều chờ mong phán đoán.
 
Bầu trời màu máu lúc này bất ngờ hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Bên trong dòng xoáy là một vùng hư vô. Thời gian trôi qua, chỉ thấy một con mãnh thú như sư tử nhoáng lên. Hai mắt nó đỏ như máu, ở chỗ cổ có huyết nhục mơ hồ, theo tiếng gầm thét, nơi cổ còn có máu màu vàng chảy xuống.
 
Nó giống như đang bỏ chạy trong hư vô, đột nhiên bị dòng xoáy này hút tới, khiến cho thân thể bị túm lấy, xuất hiện ở nơi này.
 
Nó xuất hiện liền khiến đám tu sĩ trong sân rộng này kinh hô!
 
- Thiên Sư Thú!
 
Đây là Thiên Sư Thú mà Tiên Tổ có lưu lại ấn ký!
 
Nghe nói Thiên Sư Châu chính là do một con Thiên Sư Thú Hoàng biến thành. Con thú nay trên đầu không có kim mao, không phải là thú hoàng nhưng hình dáng thì hẳn là chiến sư trường thành!
 
Theo tiếng kêu kinh ngạc, thần sắc Thượng Huyền Đạo quốc sư bình tĩnh, giống như đã sớm đoán được là con Thiên Sư Thú này sẽ xuất hiện.
 
Tiên Tổ lưu lại phong ấn, không có khả năng khiến cho sinh linh quá mạnh mẽ tiến vào. Con Thiên Sư Thú này nếu không bị thương thì cũng rất khó có thể xuất hiện. Vương Lâm này vận khí cũng không tệ lắm!
 
Vào lúc Thượng Huyền Đạo quốc sư trầm ngâm thì trên bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng gào thét kinh thiên động địa.
 
Tiếng gầm thét này chấn nhiếp tâm thần, đủ để phàm nhân tan nát, dù là tu sĩ tu vi không cao cũng sẽ giống như gặp phải thiên địch mà run rẩy.
 
Đây là tiếng sư tử gầm. Chỉ thấy con Thiên Sư Thú bị thương này trong nháy mắt chạy ra khỏi dòng xoáy, xuất hiện trên đại lục của Tiên Tộc. Ánh mắt nó lộ vẻ mê man, hiển nhiên là cực kỳ xa lạ với nơi này nhưng trong nháy mắt vẻ mê man liền biến thành hoảng sợ, thân thể lui lại phía sau, giống như muốn qua dòng xoáy này thoát đi!
 
Nhưng vào lúc này trong tay Vương Lâm truyền tới giọng nói lạnh như băng của Tiên Hoàng.
 
- Thiên Sư Thú sao.
 
Trong nháy mắt khi giọng nói này xuất hiện, Tiên Hoàng ngồi trên long ỷ một tay vẫn giữ nguyên động tác chống cằm như trước, tay kia giơ lên vung về phía trước.
 
Tay hắn vung lên, một đám lửa năm màu biến ảo ra, trong nháy mắt lao ra khỏi đại điện, mang theo sóng nhiệt ngập trời, đánh thẳng về phía Thiên Sư Thú trên bầu trời.
 
Trong tích tắc, dưới ánh mắt của Vương Lâm, ngọn lửa năm màu này hóa thành một biến lửa. Bao phủ toàn thân Thiên Sư Thú đã bị thương kia. Tiếng gầm thét thê lương vang lên trong thiên địa. Cùng với tiếng ầm vang kịch liệt, chỉ thấy máu tươi nóng bỏng từ trên bầu trời trút xuống, rơi lên mặt đất, tràn ngập cả hoàng cung.
 
Cảnh tượng này được tu sĩ bốn phía chứng kiến tận mắt, tâm thần chấn động. Không biết ai là người quỳ lạy đầu tiên, tất cả tu sĩ đều hướng về phía Tiên Đạo Điện quỳ xuống.
 
- Tiên Hoàng thần uy!
 
- Tiên Hoàng thần uy!
 
Tiếng nói của mấy vạn người dung hợp lại, giống như sấm sét ầm ầm bộc phát, vang vọng trong hoàng cung. Sự cường đại của Tiên Hoàng dùng phương thức này thể hiện ra trước mặt tất cả tu sĩ Tiên Tộc!
 
Vương Lâm trầm mặc. Thiên Sư Thú bị thương kia hắn cũng có thể giết chết nhưng tuyệt đối không thể làm nhẹ nhàng như Tiên Hoàng mà còn cần phải dùng tới Hồn Khải, thậm chí còn cần một chút lực lượng của phân thân.
 
- Đại Thiên Tôn.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, không lộ ra chút tâm tư nào.
 
Giờ phút này biến lửa trên bầu trời tiêu tán. Sau khi biến lửa biến mất, một sợi tóc trắng từ trên bầu trời nhẹ nhàng bay xuống. Sợi tóc bạc này xuất hiện khiến cho ánh mắt Thượng Huyền Đạo quốc sư đứng cạnh Vương Lâm sững lại.
 
Không chỉ có hắn, Tiên Hoàng đang ngồi trên long ỷ giờ phút này bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào sợi tóc bạc đang hạ xuống, hai mắt lộ ra một tia kinh ngạc!
 
- Cực Hỏa Đạo của ta không thể đốt cháy sợi tóc này.vậy.
 
Vương Lâm đứng đó, hai mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị. Sợi tóc này khiến hắn có cảm giác rất quen thuộc. Cảm giác này chỉ lóe lên, giống như ảo giác vậy.
 
Không chút chần chừ, thân thể Vương Lâm nhoáng lên, lao thẳng về phía không trung!
 
Tiên Hoàng trong Tiên Đạo Điện lúc này cũng vung tay phải lên chụp vào hư không một cái. Một bàn tay lửa năm màu đột nhiên biến ảo ra, hướng về phía sợi tóc bạc đó chụp tới!
 
Với tốc độ của Vương Lâm thì không thể so được với Tiên Hoàng. Chỉ thấy bàn tay do ngọn lửa năm màu kia hóa thành liền xuất hiện bên cạnh sợi tóc, chụp được nó.
 
Nhưng đúng lúc này bàn tay do ngọn lửa năm màu biến thành lại run lên, bị sợi tóc xuyên thấu, tiếp tục bay xuống. Cảnh tượng này khiến cho mọi người quan sát ở bốn phía sửng sốt. Vương Lâm không chút do dự, thân thể nhoáng lên, xuất hiện ở bên cạnh sợi tóc đó, giơ tay chụp lấy!
 
- Đa tạ Tiên Hoàng ban tặng bảo vật!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.