Tiên Nghịch

Chương 1897: Khúc chung nhân tán không sầu mạc!




Nếu chỉ có Cửu Đế nói, thì Vương Lâm có thể không nghe. Hắn đến hoàng cung này chính là để cứu người điên, sao có thể vì Cửu Đế uy hiếp mà bỏ qua như vậy!
 
Hơn nữa Vương Lâm tuyệt đối cũng không tin Cửu Đe này lại có thể làm như những lời hắn nói, không áp chế sức mạnh của lực lượng Trớ Thuật bên trong cơ thể, khiến cho thân thể hắn rất khó khôi phục!
 
Nhưng lời nói của Song Tử Vương Lâm lại không thể không nghe!
 
Trong lòng hắn vốn đã cảm thấy mắc nợ Song Tử, nàng nói như vậy Vương Lâm cũng chi có thể trầm mặc.
 
- Cho ta một lý do đi!
 
Hồi lâu sau. Vương Lâm nói một cách khó khăn. Hắn không nhìn Cửu Đế, mà nhìn Song Tử Đại Thiên Tôn.
 
- Tiên Hoàng đã chết, Liên Đạo Phi rất quan trọng với tiên tộc.
 
Song Tử Đại Thiên Tôn than nhẹ, ánh mắt nhìn Vương Lâm.
 
- Vương Lâm.Liên Đạo Phi nhất định phải ở lại.
 
Người nói là Hài Tử trước giờ vẫn im lặng. Nàng nhìn Vương Lâm nhẹ giọng nói.
 
- Nơi này là cấm cung, mặc dù hôm nay đã sụp đổ. nhưng những thứ ở nơi này có thể tự mình khôi phục.Ở tiên tộc, cấm cung là nơi cực kỳ trọng yếu, vì ở nơi này có đầu của tiên tổ.
 
Đầu của tiên tổ có tác dụng trấn áp linh hồn trong bảy mươi hai châu của tiên tộc. Vì có nó tồn tại, nên mới khiến cho linh hồn của bảy mươi hai châu thủy chung vẫn bị phong ấn. Một khi đầu của tiên tổ không còn, thì lúc đó cũng không còn sức mạnh trấn áp bảy mươi hai linh hồn vẫn còn sống kia nữa. thậm chí một vài linh hồn đã tử vong khi lực trấn áp biến mất cũng sẽ không còn ở trạng thái đại lục, mà sẽ quay trở về hư vô.
 
Đến lúc đó, tất cả tiên tộc sẽ hoàn toàn đại loạn, thậm chí những đại lục sẽ lần lượt sụp đổ tiêu tan. mang lại cho tiên tộc một kiếp nạn lớn. Theo kế hoạch của tộc ta trước kia cũng không định hủy diệt tiên tộc, cho nên sau khi phân chia đầu của tiên tổ, sẽ chọn một người ngủ say ở lại chỗ này, thay thế đầu của tiên tổ trở thành sức mạnh trấn áp linh hồn của bảy mươi hai châu.
 
Người mà chúng ta chọn chính là Liên Đạo Phi!
 
Hắn có huyết mạch của tiên tổ, còn được truyền thừa một phần tu vi của tiên tổ, hơn nữa nhiều năm qua tộc ta cũng dần dần để lại dấu ấn trên người hắn. chỉ cần mở dấu ấn này ra, sẽ có thể khiến cho Liên Đạo Phi sau khi được truyền thừa tu vi của tiên tổ sẽ trở thành Đại Thiên Tôn!
 
Với tu vi Đại Thiên Tôn của hắn phối hợp với bí thuật của tộc ta sẽ có thể có được hiệu quả trấn áp, ngươi không thể mang hắn đi.Nếu ngươi ngoan cố, thì.ta cũng sẽ ra tay.
 
Hải Tử nhẹ giọng nói.
 
- Vương Lâm, để Liên Đạo Phi lại, tính mạng hắn sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là ở lại nơi này trấn áp linh hồn của bảy mươi hai châu thôi.
 
Song Tử thầm than, nhìn Vương Lâm. lần thứ hai mở miệng.
 
Cửu Đế ở một bên, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không nói gì.
 
Vương Lâm trầm mặc, nhìn người điên đang hôn mê ở trên đầu của tiên tổ, không một chút do dự. hắn mở miệng nói.
 
- Ta bỏ qua đầu của tiên tổ, chỉ mang Liên Đạo Phi đi!
 
- Bỏ qua, lại để đầu của tiên tổ vào chồ cũ cũng không thể có tác dụng trấn áp nữa. vì đầu của tiên tổ đã bị chia cắt, tu vi của tiên tổ trong đó cũng bị phân tán, vật này đã là vật vô dụng!
 
Cửu Đế hừ lạnh một tiếng.
 
Sắc mặt Vương Lâm lập tức tái nhợt, trong mắt lộ ra vẻ đấu tranh và phức tạp. Lời nói của đối phương rất đơn giản, thậm chí không cần nghĩ ngợi. Vương Lâm cũng hiểu rõ, việc này là thật.
 
- Vương Lâm, để Liên Đạo Phi lại đi.
 
Đây là lần thứ ba Song Tử nói.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, sự đấu tranh của Vương Lâm cuộn lên như biển ở trong lòng hắn. rất lâu sau hắn thở dài một tiếng. Hắn không thể cố mang người điên đi được, Song Tử Đại Thiên Tôn sẽ ngăn cản. Cửu Đế cũng sẽ ra tay, còn có Hải Tử Thiên Tôn, nếu ba người này ra tay thì Vương Lâm sẽ không thể mang người điên đi được.
 
Hơn nữa nếu đem người điên đi, như vậy tiên tộc sẽ đại loạn. Vương Lâm hắn có thể không cần biết, nhưng Song Tử Đại Thiên Tôn thủy chung vẫn giúp đỡ mình, nếu chuyện đó xảy ra thì thậm chí Tử Dương Tông cũng sẽ có thể bị hủy diệt.
 
Trong lúc trầm mặc, trên mặt Vương Lâm hiện lên vẻ đau khổ. Hắn nhìn người điên đang hôn mê kia, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
 
- Người điên, lần sau khi Vương Lâm quay trở lại hoàng cung tiên tộc này, chính là sẽ cứu ngươi ra!
 
Vương Lâm giơ tay phải lên, vỗ lên đầu của tiên tổ. lập tức cái đầu này hóa thành kim quang, bị Vương Lâm thu vào trong không gian trữ vật. Hắn ngẩng mạnh đầu.
 
- Cửu Đế, ngươi không cần phải tìm ta, sau này Vương mỗ sẽ còn quay lại!
 
Nói xong, thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, bay thẳng lên trời. Hắn không quay đầu lại, để lại người điên đang hôn mê. Tim hắn quặn đau. Chuyến đi hoàng cung này hắn đã có được lợi ích rất lớn. có được một phần truyền thừa của tiên tổ, còn ngưng tụ ra được hình dáng Đại Thiên Tôn Chi Dương.
 
Nhưng cuối cùng hắn cũng không thể mang được người điên đi.
 
Nếu có thể lựa chọn, thì Vương Lâm sẽ không chút do dự mà bỏ qua tất cả những cơ duyên kia để đổi lấy việc mang người kia đi. Nhưng hết thảy mọi chuyện đã được định đoạt ngay từ đầu.
 
- Với tính toán của lão tổ Đại Hồn Môn của Điệu Vong Tộc kia, sợ là việc Tiên Hoàng muốn đoạt xá người điên cũng bị tính ra rồi.Hoặc có lẽ việc đoạt xá kia cũng là một phần của kế hoạch, nhưng không ngờ lại bị ta phá hoại.
 
Thậm chí ngay cả việc Tiên Hoàng tự bạo, sức mạnh của Trớ Thuật bị phân chia lên bốn Đại Thiên Tôn kia, lão tổ của Đại Hồn Môn rất có thể cũng đã tính toán ra nhưng không nói ra và ngăn cản.
 
Hắn làm như vậy có lẽ cũng vì tộc nhân đời này của hắn. Hài Tử, cũng có lẽ.là để xóa đi sự tức giận của ta đối với tộc của hắn.Nhưng hắn rốt cuộc đã nhìn thấy những gì, đối với ta luôn luôn khách khí, chẳng lẽ trong mắt hắn sự tồn tại của ta so với Đại Thiên Tôn còn làm cho hắn kiêng kị hơn sao.
 
Vương Lâm nghĩ tới lời nói mà thiên tài của Điệu Vong Tộc này để lại trong Đại Hồn Môn. một chữ "Ngài" vô cùng thành kính.
 
Song Tử Đại Thiên Tôn cúi đầu. nhìn thoáng qua Liên Đạo Phi đang hôn mê, than nhẹ một tiếng, thân thể nàng nhoáng lên một cái, cùng theo Vương Lâm bay lên không trung đi về đằng xa.
 
Trên không trung bị phá tan của cấm cung. Vương Lâm khi rời khỏi cũng không nhịn được cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
 
Hắn nhìn thấy Hài Tử đang thi triển bí thuật của tộc nàng, khiến trên thân thể người điên đang hôn mê tỏa ra kim quang chói mắt. Dưới kim quang này thân ảnh của người điên bị một vầng mặt trời bao phủ toàn thân. Bên ngoài cơ thể hắn. ánh mặt trời kia tỏa ra kim quang vạn trượng, một luồng dao động tu vi Đại Thiên Tôn bất ngờ từ bên trong mặt trời tràn ra.
 
Sức mạnh của Đại Thiên Tôn này không chỉ có hình dáng mặt trời Đại Thiên Tôn như Vương Lâm, mà đã hoàn toàn ngưng tụ ra. Dưới kim quang này, Liên Đạo Phi đã trở thành Đại Thiên Tôn thứ năm của tiên tộc sau Tiên Hoàng!
 
Nhưng Đại Thiên Tôn này sẽ vĩnh viễn ngủ say, sẽ không tỉnh lại, hắn tồn tại chỉ để thay cho đầu của tiên tổ trấn áp linh hồn trong bảy mươi hai châu!
 
Vương Lâm nhìn người điên trở thành Đại Thiên Tôn. hắn nhìn thân thể của đổi phương bị bao trùm dưới kim quang, bên trong ánh sáng màu vàng này dần dần hóa thành một ngọn núi. Ngọn núi này toàn bộ có kim quang bao phủ. xông thẳng lên tận trời cao!
 
Khi ngọn núi xuất hiện, mặt đất đã vỡ tan được khôi phục lại như cũ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhưng so với chín ngọn núi lúc trước, mặt đất hiện giờ chỉ có một ngọn núi màu vàng tồn tại!
 
Không trung cũng theo đó khôi phục lại, cuối cùng toàn bộ không trung đã khôi phục lại hoàn toàn.
 
Sau khi liếc nhìn ngọn núi màu vàng kia nửa ngày, Vương Lâm xoay người, mang theo lời thề tận sâu trong lòng, bỗng nhiên rời khỏi!
 
Rời khỏi cấm cung, bên trong địa cung đã sụp đổ, Vương Lâm từng bước bước đi, biến mất hoàn toàn. Khi xuất hiện, hắn đã ở bên trong hoàng cung trong tổ thành của tiên tộc ở Trung Châu trên Đại Lục Tiên Cương.
 
Hoàng cung đã trở thành một đống đổ nát, liếc mắt nhìn chỉ còn có pho tượng kia đứng cô đơn sừng sững ở nơi đó. Pho tượng này chính là của tiên tồ. hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai tay duỗi ra, giống như là đang thi triển thần thông.
 
Vương Lâm nhìn pho tượng kia, trầm mặc không nói gì.
 
Ở bên cạnh hắn có gợn sóng nổi lên, Song Tử Đại Thiên Tôn đi ra.
 
- Thời đại của tiên tổ đã qua đi, sự che chớ của hắn cũng đã tiêu tan.tiên tộc sau này cũng không còn huyết mạch Tiên Hoàng nữa.
 
Song Tử Đại Thiên Tôn nhìn pho tượng kia, than nhẹ một tiếng.
 
- Cám ơn ngươi.
 
Vương Lâm bình tĩnh nói.
 
- Đây là lời hứa từ trước của ta với ngươi, mặc dù phải trả một cái giá rất lớn.nhưng ta cũng phải cám ơn ngươi, khi ta phân thể, ngươi đã lựa chọn ta chỉ là hai tiểu cô nương.
 
Liên Đạo Phi quả thật là không thể để cho ngươi mang đi, hy vọng ngươi có thể thông cảm.
 
. Dù sao ta cũng là người của tiên tộc, còn ngươi.có thể thuộc về cổ tộc.
 
Song Tử Đại Thiên Tôn chậm rãi nói.
 
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường. Hắn xoay người nhìn về phía Song Tử Đại Thiên Tôn. đối với việc có thể chỉ ra thân phận của bản thân, Vương Lâm cũng không hỏi, củng không che giấu.
 
- Cám ơn.
 
Vương Lâm ôm quyền, hướng về phía Song Tử Đại Thiên Tôn vái một vái.
 
- Ta có được hai mắt của tiên tổ, sau khi trở về Tử Dương Tông sẽ bế quan, còn ngươi, sẽ rời khỏi, hay đi cùng ta trên đường trở về Tử Dương Tông?
 
- Ta muốn quay lại Đại Hồn Môn một chuyến.sau đó, rời khỏi tiên tộc.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn về phía Đông Châu, chậm rãi nói.
 
Song Tử Đại Thiên Tôn trầm mặc một lát, rồi than nhẹ một tiếng.
 
- Cũng không biết việc ta giúp ngươi là đúng hay sai.
 
Nàng lắc đầu. thân mình dừng lại, tử quang tràn ngập, lại một lần nữa hóa thành hai tiểu cô nương. Hai tiều cô nương này vẻ mặt uể oải, cùng quay đầu nhìn Vương Lâm, lộ ra một vẻ ngây thơ. sau khi mỉm cười một cách khờ khạo, vẫy tay tạm biệt Vương Lâm, rồi hóa thành hai đạo cầu vồng bay lên không trung.
 
- Oa Oa, sau khi trở về ta muôn ngủ một giấc, mệt mỏi quá à.
 
- Có lẽ sau khi trở về, trước tiên phải xem Tiều Lang mấy ngày này ra sao đã. sau đó rồi hẵng về nghỉ ngơi.
 
- Được được, vậy cứ quyết định như vậy đi.
 
- Tiếng trẻ con lảnh lót giống như là tiếng chuông trong gió vang vọng. Vương Lâm nhìn thân ảnh của hai tiểu cô nương kia bay đi xa, thì thào nói.
 
- Cảm ơn các ngươi.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt, hồi lâu sau lại mở ra, thân thể nhoáng lên một cái, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi. Hắn không nhìn thấy bên trong hoàng cung phía sau. trên đống đổ nát. Hài Tử yên lặng nhìn bóng lưng hắn. dưới bầu trời đang dần về chiều, thần sắc rất buồn bã.
 
- Hải Tử, đi thôi.
 
Ở phía sau Hài Tử, Cửu Đế mang vẻ mặt uể oải đi ra, trên người hắn đã bắt đầu tràn ngập hắc khí, mơ hồ đã không thể áp chế được.
 
- Con không ra tay ngăn cản hắn. ta không trách con.Người này không tồi.ta đã già rồi, tộc ta có thể kết giao với hắn. đối với con sau này sẽ có trợ giúp rất lớn.
 
Cửu Đế bị hắc khí vờn quanh, ánh mắt nhìn Hài Tử lộ ra một vẻ hiền dịu và cưng chiều.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.