Tiên Nghịch

Chương 409: Cứu ta




Vương Lâm ánh mắt lóe lên, hít sâu, thổi mạnh về phía trước. Lập tức quái phong nổi lên, một lượng lớn sương trắng tức khắc bị thổi tan. Nhưng một lượng sương trắng này tiêu tan liền lập tức lại có một lượng lớn khác sinh ra.
 
Vương Lâm thần sắc không đổi, hừ nhẹ một tiếng, vỗ túi trữ vật, trong tay lấy ra một khối tiên ngọc. Sau khi cầm lấy tiên ngọc, hắn tay phải bấm quyết, trong miệng thì thầm, tay phải ấn về phía trước, nhẹ nhàng nói:
 
- Phong động!
 
Pháp thuật bậc thấp "Phong động" ngay cả tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng có thể nắm bắt được, nhưng lúc này từ tay Vương Lâm xuất ra, bên trong ẩn chứa tiên lực, uy lực không giống như bình thường. Lập tức một trận cuồng phong mạnh mẽ hơn gấp vô số lần luồng quái phong lúc trước bỗng nhiên xuất hiện, hướng về phía đám sương trắng kia gào thét thổi tới.
 
Trận cuồng phong này như một cơn sóng lớn tấn công tới cuốn tung đám sương trắng lên, vờn quanh bốn phía hình thành một cơn lốc xoáy. Cơn lốc xoáy này phát ra tiếng nổ ấm ầm, quét ngang qua, đám sương trắng lập tức bị hút xé cuốn vào bên trong.
 
Có câu cuồng phong quét lá rụng, lúc này đám sương trắng là lá rụng, cơn lốc quét qua lập tức tiêu tan, không còn chút nào, lộ ra diện mạo thực sự bên trong.
 
Một thi thể đàn ông khổng lồ trần trụi bay giữa không trung. Làn da trên thi thể này toàn một màu xanh, không có một chút thô ráp rạn nứt như cổ thần. Da của hắn bóng loáng như một mặt kính.
 
Ở trên thi thể mọc một loại cây màu xanh tím bao phủ toàn thân, cây này liên tục lay động. Cứ mỗi lần lay động, thân thể người khổng lồ héo rút rõ ràng, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường, cứ như vậy tuần hoàn. Sau mỗi một chu kỳ như vậy, đám sương trắng âm hàn nhanh chóng từ trên cây này tràn ra.
 
Mục đích của Vương Lâm chính là dấu ấn mờ nhạt hình lưỡi búa chỗ giữa lông mày của người khổng lồ kia, dấu ấn này thi thoảng lại lóe lên.
 
Giờ phút này trong lòng hắn đã cực kỳ quả quyết. Người này đúng là tổ tiên của Cự Ma Tộc năm đó mang theo Cự Ma Tộc từ tinh không đi vào Chu Tước Tinh.
 
Người này năm đó cầm chiếc búa lớn, xông vào Tiên Di Tộc trực tiếp giết chết ba cửu diệp thuật chú sư.
 
Sự phân chia thực lực của Tiên Di Tộc giờ phút này Vương Lâm cũng dần dần hiểu ra. Từ thất diệp trở xuống thì không tính, bát diệp thuật chú sư tương đương với Anh Biến Kỳ, còn lại cửu diệp thuật chú sư tương đương với Vấn Đỉnh Sơ Kỳ.
 
Có thể trong một lần giết chết ba người bản lãnh Vấn Đỉnh Sơ Kỳ không phải là chuyện dễ. Hơn nữa tổ tiên của Cự Ma Tộc lại ở trong đại bản doanh của Tiên Di Tộc giết chết ba cửu diệp thuật chú sư của đối phương, sức mạnh này đúng là hiếm thấy.
 
- Cứu ta… … Tiếng kêu ở trong này lại càng rõ ràng hơn, không ngừng truyền vào tai Vương Lâm. Vương Lâm vẫn không nhúc nhích, cẩn thận nhìn thân hình người khổng lồ này vài lần. Trên đó hắn cảm nhận được một sức sống mạnh mẽ, chẳng qua sức mạnh này bị một pháp thuật thần kỳ nào đó giam cầm cho nên hoàn toàn bất động, không thể di chuyển.
 
Còn cái cây màu xanh tím trên thân thể người này giống như một thứ sắc nhọn tàn nhẫn đâm vào, gốc rễ đã bám sâu vào bên trong cơ thể người khổng lồ, hút lấy sức sống, ở trong cơ thể chuyển hóa tạo thành khí âm hàn phóng ra.
 
Đây không phải là lần đầu tiên Vương Lâm trông thấy cảnh tượng này. Nhưng lần này nhìn đến, trong lòng vẫn lại chấn động.
 
Thân thể của tổ tiên Cự Ma Tộc này tuy không bằng cổ thần, nhưng so với bổn tôn Vương Lâm sau khi phóng thích thân thể đạt tới tam tinh cổ thần còn cao hơn gấp mấy lần. Nếu để so sánh, e rằng so với ngũ lục tinh cổ thần cũng không khác biệt nhiều.
 
- Tổ tiên của Cự Ma Tộc quả nhiên bản lãnh kinh người!
 
Vương Lâm ánh mắt chớp động.
 
- Cứu ta… Cứu ta… … Tiếng kêu giờ phút này cành thêm mãnh liệt. Hiển nhiên tổ tiên của Cự Ma Tộc này đã nhận ra được sự có mặt của Vương Lâm.
 
Vương Lâm không để ý đến lời cầu cứu của người này mà thân mình khẽ động, nhảy lên trên trên thân hình to lớn của người này. Chân hắn vừa mới giẫm lên trên thân thể người này, lập tức cái cây ký sinh màu xanh tím kia truyền ra từng trận tiếng động loạt xoạt. Ngay sau đó cái cây này bỗng nhiên khẽ động, rất nhiều cành từ trong cơ thể người khổng lồ mọc ra mang theo một tia máu tươi như một con mãng xà uốn éo hướng về Vương Lâm.
 
Trong quá trình này, thân mình người khổng lồ kia không ngừng co giật, dường như cực kỳ thống khổ.
 
Vương Lâm lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cái cây này một cái, tay phải vung lên. Lập tức một ngọn lửa ở phía trước người bùng lên khuếch tán ra. Trong ngọn lửa có ẩn chứa tiên lực, lúc này lan truyền ra, lập tức cái cây kia lui về phía sau.
 
Vương Lâm không muốn làm tổn hại đến cái cây đó. Với nhãn lực của hắn lúc này có thể nhìn ra cái cây kia cùng với sự giam cầm kỳ dị bên trong thân thể người khổng lồ có một mối liên hệ rất lớn. Nếu hủy diệt cái cây này không biết có làm cho sự giam cầm kia biến đổi hay không. Nếu xảy ra biến cố, người khổng lồ có thể hoạt động trở lại, Vương Lâm cũng không muốn cùng hắn ngồi xuống dùng lời lẽ khéo léo thương lượng để xem có mượn được một chút máu tươi để dùng hay không.
 
Ngay khi cái cây này thoái lui, Vương Lâm tay phải vỗ túi trữ vật, lập tức nắm tiên kiếm trong tay, hướng về thân thể người khổng lồ đâm một nhát.
 
Một thanh âm như kim loại va chạm vào nhau truyền đến. Thậm chí chỗ tiên kiếm đâm vào có lóe lên tia lửa. Một lực phản chấn rất lớn lập tức từ trên thân thể người khổng lồ truyền đến.
 
Luồng lực đạo này đem tiến kiếm đẩy lùi về phía sau ba tấc. Vương Lâm khẽ a lên một tiếng, hắn vừa mới nhìn đến cái cây này cứ tưởng dễ dàng liền đâm vào cơ thể người khổng lồ. Lúc này hắn không hề ngờ được thân thể người khổng lồ lại cứng rắn như vậy.
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, nhìn đám cây cối bốn phía, khẽ động một cái, mang theo tiên kiếm lập tức lao ra.
 
Cành cây bốn phía lập tức phát ra tiếng loạt xoạt, bỗng nhiên giống như từng đạo tia chớp màu tím nhanh chóng hướng về Vương Lâm đâm tới.
 
Vương Lâm vung tiên kiếm trong tay lên, tất cả cành cây đều lập tức lui về phía sau. Hắn thân mình khẽ động, tay trái cách không chụp một cái, lập tức bắt lấy một cành cây, bẻ một cái, đem cành cây tách thành hai nửa.
 
Vương Lâm nhìn kỹ nửa cành cây cầm trong tay. Chỉ thấy ở đỉnh chóp của cành cây có lưu lại một chút chất lỏng đặc màu lục, tản mát ra một mùi vị tanh tưởi.
 
Nhìn thoáng qua, thân mình Vương Lâm ngồi xổm xuống, đem đỉnh chop của cành cây đặt lên trên thân mình người khổng lồ. Chỉ nghe thấy từng trận thanh âm xèo xèo như một mảnh gỗ bị thiêu đốt truyền ra. Chỗ trên thân mình người khổng lồ bị cành cây chạm vào lập tức xuất hiện hắc khí. Ngay sau đó, cành cây kia dễ dàng xâm nhập vào trong cơ thể người khổng lồ.
 
Đúng lúc này, trên cành cây đột nhiên truyền ra một lực đạo mạnh mẽ, bất ngờ vuột khỏi tay trái của Vương Lâm, chui vào trong cơ thể người khổng lồ, biến mất không thấy.
 
Vương Lâm ánh mắt chớp động, nhìn vô số cành cây bốn phía không ngừng xoay quanh nhưng không dám tiến lên, khóe miệng cười lạnh.
 
- Đám cành cây này cũng có chút thú vị!
 
Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái bình ngọc. Cái bình này lúc hắn ở tiên giới tình cờ có được, cũng không có chỗ nào thần kỳ, chỉ có duy nhất một điểm, đó là có thể chứa đựng một lượng lớn chất lỏng. Kết cấu của chiếc bình này cũng tương tự như túi trữ vật.
 
Vương Lâm cầm bình ngọc đặt lên miệng vết thương trên thân thể người khổng lồ rồi ép xuống. Từng giọt từng giọt máu tươi chảy ra, nhỏ vào trong bình ngọc.
 
- Cứu ta… … Lúc này Vương Lâm đứng ở trên thân thể người khổng lồ, tiếng kêu này như ngay sát bên tai, cực kỳ rõ ràng.
 
Đối với tiếng kêu cứu nhiều lần của tổ tiên Cự Ma Tộc, Vương Lâm ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ cứu một người mà mình không khống chế được. Một khi người này được tự do, đối với Vương Lâm cũng không có một chút lợi ích gì.
 
Hơn nữa, cho dù người này có hứa đem lại lợi ích cũng rất khó làm cho Vương Lâm động lòng. Đối với hắn mục tiêu lúc này chỉ là máu tươi của người khổng lồ. Ngoại trừ thứ ấy, hắn không muốn rước lấy những chuyện không cần thiết.
 
Từng giọt máu tươi nhỏ xuống, tốc độ có hơi chậm. Vương Lâm trong chốc lát, ánh mắt chớp động, nhìn chăm chú vào chỗ mạch máu trên cổ người khổng lồ. Ở chỗ đó máu tươi hẳn là sẽ không ít.
 
Nhưng ở trên ngực của người khổng lồ, đám cành cây màu xanh tím kia tụ tập rất nhiều, rậm rạp không có chỗ đặt chân.
 
- Cứu ta… Ta sẽ cho ngươi trọng bảo của Cự Ma Tộc… … Nghe thấy hai chữ bảo vật, thần sắc Vương Lâm không hề thay đổi. Hắn đã giết lão tổ Cự Ma Tộc, đã phong ấn Cự Ma Tộc một lần, nếu tổ tiên Cự Ma Tộc trở về chỉ sợ việc đầu tiên làm là bắt mình hạ sát. Vương Lâm vẫn còn chưa tới mức vì hám lợi mà tối mắt.
 
Huống chi, trọng bảo của Cự Ma Tộc ra sao, người này còn chưa nói rõ.
 
Vương Lâm nhìn cái cây màu xanh tím trên ngực người khổng lồ, tay phải vỗ túi trữ vật, lấy cấm phiên ra cầm trong tay.
 
Cấm phiên này từ khi có hồn phiên lâu nay chưa từng sử dụng. Hiện giờ đúng là lúc thích hợp để dùng cấm phiên.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.