Tiên Nghịch

Chương 623: Người bốn năm trước




Vương Lâm khẽ mỉm cười, nói:
 
- Trong Tôn Gia có một người vãn bối tên là Tôn Tuyết Sơn, người này thế nào?
 
Ánh mắt Tôn Tích lộ ra vẻ kỳ dị, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn Vương Lâm cười nói:
 
- Tuyết Sơn tu vi khá cao nhưng lại thiếu kinh nghiệm, Hứa huynh đã có ơn cứu mạng hắn, Tôn mỗ rất cảm kích.
 
Hai người nhìn nhau cười rồi cùng thu hồi ánh mắt. Nỗi kiêng kỵ trong lòng Tôn Tích đối với Vương Lâm lại càng đậm. Hắn đảo mắt nhìn qua Vương Lâm ở bên cạnh, thầm than trong lòng:
 
- Người này lai lịch thần bí mà tâm cơ lại thâm trầm, Tôn Khải Minh trước đó đến thăm dò chỉ bị người này liếc mắt đã khám phá ra tất cả mọi chuyện. Vừa rồi ta nói ra nghi hoặc về thân phận của hắn thì bị người này dùng Tuyết Sơn hóa giải. Hắn vốn đã được thay đổi hình dáng, mặc dù là giả vờ không biết ta cũng chỉ có thể hoài nghi chứ không thể theo đuổi đến cùng. Nhưng người này lại tự mình thừa nhận thì điều này có chút kỳ dị, trong lòng hắn rõ ràng không sợ ta biết. Tu vi của người này rất cao, chắn chắn sẽ hơn hẳn ta. Những nhân vật thế này Tôn Gia của ta phải kết giao chứ không thể đắc tội được.
 
- Đông Lâm Tinh.Chẳng lẽ người này thật sự đến từ Đông Lâm Tinh sao? .
 
Tôn Tích trở nên trầm mặc.
 
- Hứa huynh có chấp thuận lời đề nghị của tại hạ không?
 
Tôn Tích nói.
 
- Chuyện này bàn lại sau, tại hạ cũng muốn có một chút thời gian cân nhắc.
 
Vương Lâm khẽ nói tránh đi.
 
Tôn Tích thầm than rồi không truy hỏi nữa mà giới thiệu cho Vương Lâm biết một số tục lệ trên Thiên Vận Tinh. Trong lúc hai người nói cười, đã đi đến Bảo Hợp Lâu ở thành Đông.
 
Hôm nay là kỳ bán đấu giá của Bảo Hợp Lâu trong thành, những tu sĩ ở các vùng lân cận đến đây rất nhiều, tiếng người nói chuyện ầm ĩ bên ngoài Bảo Hợp Lâu. Có hơn mười người tiểu nhị của Bảo Hợp Lâu ở bên ngoài tiếp khách, những người đi đến đây được đi vào và sắp xếp theo đẳng cấp của lệnh bài.
 
Hai người Tôn Tích và Vương Lâm vừa mới đến gần, chỉ thấy Tôn Khải Minh đang chờ đợi ở bên ngoài Bảo Hợp Lâu vội vàng tiến lên, trong mắt lão lộ ra vẻ cực kỳ cung kính rồi khom người nói:
 
- Tôn Khải Minh tộc nhân đời thứ ba tham kiến lão tổ, tham kiến Hứa tiền bối.
 
Tôn Tích ở trước mặt những người khác vì vẻ uy nghiêm của mình mà không nói tiếng nào, chẳng qua chỉ hơi gật đầu mà thôi.
 
Trước đó Tôn Khải Minh đã đi đến Bảo Hợp Lâu, tuy đây là sản nghiệp của Nhiễm Gia, nhưng Tôn Khải Minh lại là người của Tôn Gia phụ trách tòa thành này nên tất nhiên phải có sự khác biệt. Hắn không để người của Bảo Hợp Lâu đi theo mà tự thân dẫn đường mang Vương Lâm và Tôn Tích đi vào trong rồi trực tiếp đi lên lầu bốn.
 
Trước khi Vương Lâm đi đến Bảo Hợp Lâu thì gặp người thanh niên họ Tôn lúc nãy đã ngăn cản Tôn Tính, hắn đang đi theo vài vị khách, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Vương Lâm. Người thanh niên lập tức ngẩn người, nhưng ngay sau khi hắn nhìn thấy Tôn Khải Minh thì lại lập tức kinh ngạc. Người này không nhận ra Tôn Tích, nhưng thấy thái độ cung kính của Tôn Khải Minh thì biết được người kia rõ ràng có thân phận rất cao trong Tôn Gia.
 
Người thanh niên họ Tôn nhìn thấy Vương Lâm thì trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác giống như chính mình đã bỏ lỡ một cái gì đó. .
 
Bảo Hợp Lâu có bốn tầng, tầng thứ tư có rất nhiều phòng.
 
Tôn Tính và Vương Lâm ngồi xuống ở một căn phòng đầu tiên bên trái, vị trí này rất tốt, liếc mắt đã có thể nhìn thấy đại sảnh bán đấu giá ở tầng hai.
 
Tôn Khải Minh cung kính đứng ở một bên đợi Tôn Tích căn dặn.
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm bước vào chỗ này thì đột nhiên có một cảm giác rất kỳ quái, giống như trong tâm thần có một chỗ khẽ động. Đến khi hắn dùng thần thức để kiểm tra thì lập tức nhìn thấy ở lầu ba có một hình bóng già nua.
 
- Là hắn!
 
Vương Lâm ngẩn người ra, hắn lập tức thu hồi thần thức.
 
- Dấu vết trên người hắn rất nhạt, rõ ràng đã tiêu tán hơn phân nửa, trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
 
- Hứa huynh, bát phẩm đan dược này có chút lai lịch, nó vốn không phải là vật trên Nhiễm Vân Tinh của ta mà của một người tu sĩ ngoại lại đã đấu pháp với người khác bị trọng thương. Sau khi hắn chạy đến Thiên Vận Tinh thì bị ba người ta, lão tổ Nhiễm Gia và Tiêu Diêu Cư Sĩ đồng thời xuất thủ cướp đi. Tu sĩ ngoại lại kia lại chết vào trong tay của Nhiễm Gia lão tổ.
 
Tôn Tích nhìn Vương Lâm rồi chậm rãi nói.
 
Vương Lâm nhướng mày nhìn Tôn Tích và không nói gì. Chuyện này hắn không muốn biết nhưng Tôn Tích lại nói ra, sợ rằng việc này có chút liên quan đến chuyện nhờ cậy trước đó của Tôn Tích.
 
Tôn Tích không thấy được những gì chất chứa bên trong ánh mắt Vương Lâm, hắn tiếp tục nói:
 
- Đây vốn là chuyện bốn năm trước, đan dược này cực kỳ quý giá, đặc biệt là đối với những người tu sĩ Vấn Đỉnh lại càng có tác dụng. Đan dược cũng không phải chỉ có một cái mà tổng cộng có năm viên. Ta và Tiêu Diêu mỗi người một viên, còn lão tổ của Nhiễm Gia tu vi đã đạt đến Vấn Đỉnh trung kỳ nên đoạt được ba viên.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, hắn nhìn xuống lầu hai giống như chưa nghe thấy gì.
 
Tôn Tích cũng không để ý, hắn lại nói:
 
- Chẳng qua đan dược này lại làm chúng ta phỏng tay. Người bị Nhiễm Gia lão tổ giết chết, chúng ta tìm thấy lệnh bài Chủ Tinh Thiên Huyễn của tộc nhân Huyễn Gia bên trong túi trữ vật của hắn.
 
Vương Lâm quay đầu lại nhìn về phía Tôn Tích rồi bình thản nói:
 
- Tôn dạo hữu, Hứa mỗ không thích nghe những chuyện xưa.
 
Tôn Tích khẽ cười, nói:
 
- Hứa huynh, hôm nay Tôn mỗ không nhắc đến chuyện xưa này thì ngày sau sẽ có những người khác nói cho ngươi biết. Trong thành này tuy tất cả đều là của Tôn Gia, nhưng vì sao bát phẩm linh đan lại được bán ở chỗ này? Với tài trí của Hứa huynh thì chắc chẳn đã hiểu rõ rồi.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, trước đó trong lòng hắn có chút hoài nghi nhưng lại không hiểu nhiều lắm về La Thiên Tinh Vực. Lúc này nghe thấy từng chữ huyền diệu do Tôn Tích nói ra, trong ánh mắt Vương Lâm đang đảo xuống tầng hai đột nhiên lộ ra một tia hàn quang.
 
Tôn Tích nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Vương Lâm, lúc này thấy hàn quang lộ ra trong mắt đối phương thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã đạt được mục đích, cũng không muốn nói nhiều mà nhấc bình trà rót vào chén rồi cầm lên uống một ngụm.
 
Hàn quang chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm rồi biến mất. Bát phẩm đan dược nếu không được vị tu sĩ Vấn Đỉnh kia của Nhiễm Gia đồng ý thì làm sao có thể được đấu giá ở chỗ này. Mà giá cả của vật này chắc chắn sẽ cao đến mức không thể tưởng tượng được. Hơn nữa vật này đối với những tu sĩ dưới Vấn Đỉnh thì không có bất kỳ một tác dụng nào, ngược lại sẽ vì cuộc đấu giá cao như thế này mà mang ngọc mắc tội, chỉ cần là người thông minh sẽ không mua vật này.
 
Những tu sĩ dưới Vấn Đỉnh sẽ không thể chịu được khi nuốt vào bát phẩm linh đan, linh dược lúc này sẽ biến thành độc dược.
 
Cho nên đan dược được đấu giá ở đây là bởi vì Vương Lâm. Vị tu sĩ Vấn Đỉnh kia của Nhiễm Gia muốn dùng đan dược này để làm Vương Lâm động tâm rồi mua đi.
 
Vương Lâm cũng không cảm thấy kỳ quái khi vị tu sĩ Vấn Đỉnh kia của Nhiễm Gia biết mình đang ở đây. Tên của hành tinh này là Nhiễm Vân Tinh, vậy thì Nhiễm Gia là mạnh nhất ở đây, nếu không có thần thông thì sợ rằng sẽ không thể giữ được vị trí hiện tại.
 
Nếu người nào nuốt vào đan dược này thì sẽ chẳng khác nào tham dự vào chuyện đã xảy ra bốn năm trước như trong miệng Tôn Tích nói. Loại chuyện thế này dù có giải thích thế nào với Huyễn Gia cũng sẽ không có chút tác dụng nào.
 
- Tâm cơ thật thâm độc!
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn bình thản nhưng trong lòng lại thầm cảnh giác. Tu sĩ Vấn Đỉnh cũng không phải người bình thường, tổ tiên của một nhà không có tâm cơ của kẻ yếu bao giờ.
 
- Dưới sự khống chế của Nhiễm Gia, đan dược này sẽ tuyệt đối không bị người khác mua đi. Nếu ta không mua, vị tu sĩ Vấn Đỉnh của Nhiễm Gia cũng sẽ sử dụng một phương pháp khác kéo ta vào!
 
Cuộc đấu giá ở lầu hai đã được bắt đầu, các loại pháp bảo, tài liệu, đan dược đã phát động một cuộc cạnh tranh giá cả.
 
Tôn Tích đặt chén trà xuống, giống như đang tự nói với chính mình:
 
- Đáng tiếc là bốn năm trước người kia không kịp báo ra thân phận đã bị ba người chúng ta đánh lén rồi chết. Nếu biết hắn là người Huyễn Gia, chúng ta sẽ không dám xuất thủ.
 
Huyễn Gia trên Thiên Huyễn Tinh cực kỳ bá đạo, nếu tộc nhân bị người ngoài giết, tất cả những người có liên quan đều phải bị diệt tộc. Tất cả mọi vật phẩm trong túi trữ vật, cho dù có mua được trong đấu giá cũng sẽ bị người ta giận cá chém thớt.
 
Cái Huyễn Gia muốn chính là uy phong tuyệt đối, mặc dù là tất cả những vật gì đó bên trong túi trữ vật được bày ra trước mắt cũng không muốn người khác đụng vào. Ngược lại nếu dùng hai tay trả lại, nếu gặp may thì còn có đường sống giữa sinh tử…Đáng tiếc là đan dược kia của ta, mãi đến bây giờ cũng không dám nuốt vào… ….
 
Vương Lâm không nói gì, ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở lầu hai.
 
- Vật được bán đấu giá sau đây chính là bát phẩm đan dược, thứ này chỉ có tu sĩ Vấn Đỉnh mới có thể nuốt vào được. Nếu những tu sĩ dưới Vấn Đỉnh ăn vào thì sẽ tự bạo cơ thể mà chết. Trong đấu giá ngày hôm nay, giá khởi điểm của đan dược này là một vạn tiên ngọc… ….
 
Trong tầng hai truyền ra giọng nói của một người đàn ông.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.