Tiên Nghịch

Chương 630: Tư Đồ Nam lại bế quan




Hắn vỗ nhẹ túi trữ vật, Thất Tinh kiếm trận lóe ra hóa thành bảy đạo cầu vồng phá không lao tới. Thất Tinh kiếm trận là Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu sáng chế làm sao dạng phàm phu tục tử có thể chống cự. Thất kiếm lóe lên trực tiếp đuổi theo, vào khoảnh khắc thân hình Huyễn Đông hoàn toàn dung nhập hư vô, tà hồn Thất Sanh Tiếu trên Thất Kiếm lập tức biến ảo ra, dung hợp lẫn nhau cùng một chỗ ngửa mặt lên trời rít gào. Móng vuốt thú thật lớn chộp một cái về hư không.
 
Một âm thanh trong trẻo như tiếng gương vỡ truyền ra, chỉ thấy ánh mắt Huyễn Đông trong hư vô lộ ra hoảng sợ, không ngờ lại bị bắt từ trong hư vô đi ra. Cùng lúc đó Thất Tinh kiếm trận xuất hiện ở bốn phía, kiếm quang trên mũi kiếm gào thét áp sát thân thể Huyễn Đông, chỉ cần đối phương hơi có chút khác thường lập tức xuyên thấu thân thể, tiêu diệt nguyên thần.
 
Từ lúc Huyễn Đông xuất hiện cho đến lúc này bị bắt, cảnh tượng cực nhanh chỉ vài hơi thở sâu mà thôi. Lão tổ Nhiễm gia hít sâu một hơi, tuy rằng trong lòng sớm biết thần thông của Vương Lâm lợi hại, lúc trước cũng từng tự thân cảm thụ. Nhưng lúc này lấy góc độ người thứ ba đứng xem, càng có sự khác biệt.
 
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ kiêng kỵ, lúc trước Vương Lâm ra tay với hắn chỉ thấy bóng đen lóe lên thì bản thân suýt mất mạng. Lúc này nhìn thần thông của người này tuyệt không chỉ có một loại như bóng đen kia, tùy ý thi triển ra đều cực kỳ kinh người.
 
Trong lòng hắn hoàn toàn quyết định chủ ý, cuộc đời này tuyệt đối không là kẻ địch của Hứa Mộc này !
 
Trái lại, Tôn Tích lại tương đối bình tĩnh. Trong lòng hắn tu vi của Vương Lâm đã tới một trình độ cực cao, lúc này trong lòng lại có chút vui mừng, thầm nhủ:
 
- Hứa Mộc này càng mạnh, ta càng phải quan hệ tốt hơn.
 
Da đầu Huyễn Đông run lên, kiếm quang của Thất Tinh bảo kiếm quanh thân thể như một ngọn đao chết chóc treo trên đỉnh đầu bất kỳ lúc nào cũng có thể hạ xuống. Hắn nhìn chằm chằm Vương Lâm, đồng thời cũng thấy được lão tổ Nhiễm gia ba người, màu xanh trên mặt ẩn đi, quát:
 
- Nhiễm Học Phong, Tôn Tích, Triệu Truyền Văn. Ba người các ngươi muốn chết phải không !
 
Ba người trầm tư không nói gì, chỉ có điều trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.
 
Huyễn Đông nhìn thấy tia lạnh lẽo này trong lòng thầm kêu không ổn, hắn quát to:
 
- Huyễn mỗ tới đây là phụng mệnh gia tộc, các ngươi cho dù có giết Huyễn mỗ, Huyễn mỗ vẫn có thể phái người khác tới đây. Các ngươi có năng lực giết hết hay không, lấy lực lượng của các ngươi đối kháng với Huyễn gia ta, chắc chắn phải chết !
 
- Thả ta ra, tất cả mọi chuyện Huyễn mỗ sẽ cầu xin cho các ngươi được công bằng !
 
Lời nói Huyễn Đông tuy rằng nói với ba người lão tổ Nhiễm gia, nhưng ánh mắt thì lại quét về phía Vương Lâm. Hiển nhiên hắn đối với người bắt mình sự kiêng kị trong lòng đạt tới một độ cao nhất định. Đồng thời hắn cũng đang dự đoán người này vì sao mà tới đây.
 
Lão tổ Nhiễm gia nghe nói lời này ánh mắt lộ ra một tia do dự. Nhưng lập tức vẻ do dự được thay bởi kiên quyết, hắn bình thản nói:
 
- Huyễn đạo hữu. Không biết ngươi tới Nhiễm Vân tinh ta có chuyện gì?
 
Huyễn Đông gắt gao nhìn chằm chằm lão tổ Nhiễm gia, sau đó ánh mắt đảo qua hai người kia, cười dữ dội:
 
- Hóa ra người của Huyễn gia ta bốn năm trước thật sự là bị các ngươi giết chết. Nhiễm Học Phong, Tôn Tích, Triệu Truyền Văn, huyết mạch ba nhà các ngươi đã chấm dứt !
 
Lão tổ Nhiễm gia trong mắt hiện vẻ âm trầm, xoay người ôm quyền nói với Vương Lâm:
 
- Hứa đạo hữu. Người này giao cho chúng ta được không?
 
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, gật gật đầu.
 
- Họ Hứa ! Ngươi rốt cuộc là người ở đâu, vì sao phải tham dự vào việc của Huyễn gia ta !
 
Huyễn Đông nhìn về phía Vương Lâm lạnh lùng nói:
 
- Hứa đạo hữu, Lão tổ Huyễn gia chúng ta đã trở về. Hay là ngươi cho rằng có thể chống lại Lão tổ Huyễn gia ta? Ngươi thả ta rời đi, Huyễn Đông ta cam đoan không nói một câu trước mặt tiểu thư. Việc này tuyệt cũng không dây dưa đến ngươi !
 
- Tiểu thư Huyễn gia?
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn Huyễn Đông một cái.
 
- Hứa đạo hữu, ngươi chắc không biết. Khi Lão tổ Huyễn gia trở về có mang một người con gái ở Liên Minh Tinh Vực về, cũng thu người này làm con gái nuôi. Ít ngày nữa sẽ thi triển Hoán huyết đại pháp thay đổi huyết mạch cho nàng.
 
Tôn Tích đứng bên cạnh giải thích.
 
Ánh mắt Vương Lâm ngưng đọng, nói:
 
- Lão tổ Huyễn gia tu vi thế nào?
 
Huyễn Đông trong lòng nhẹ thở ra, nói:
 
- Tu vi lão tổ đã bước vào bước thứ hai, mấy ngàn năm trước đã là cảnh giới Âm Dương Hư Thực !
 
Vương Lâm như cười như không nhìn ba người lão tổ Nhiễm gia một cái. Ánh mắt này ba người nhìn ra, có châm chọc, nhất là lão tổ Nhiễm gia càng là cúi đầu.
 
- Người này giao cho các ngươi, không liên can gì đến Hứa mỗ.
 
Vương Lâm bình thản nói, sau đó tay phải vẫy một cái, Thất Tinh kiếm trận tỏa ra kiếm quang chạy trong cơ thể Huyễn Đông, phong ấn nguyên thần hắn. Sau đó giống như tia chớp lóe lên bay trở về bên người Vương Lâm.
 
- Hứa mỗ còn có chuyện quan trọng, mấy tháng sau trở về !
 
Vương Lâm xoay người bước đi.
 
Ánh mắt Huyễn Đông lộ ra vẻ tuyệt vọng, giọng the thé nói:
 
- Nếu các ngươi giết ta, tiểu thư sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Huyễn Mi tiểu thư là đệ tử duy nhất của Lão tổ, cũng là gia chủ Huyễn gia ngày sau của chúng ta !
 
Vương Lâm đang rời đi vội dừng bước, chậm rãi xuay người nhìn chằm chằm vào Huyễn Đông, bình tĩnh nói:
 
- Huyễn Mi? Tên gọi cũ của nàng là gì?
 
Huyễn Đông cười lạnh nói:
 
- Ngươi thả ta ra ta liền nói cho… Không chờ hắn nói xong, Vương Lâm nhướn mày bàn tay hư không chộp một cái. Thân hình Huyễn Đông lập tức bay đi rơi vào trong tay Vương Lâm. Tay hắn đặt trên Thiên linh Huyễn Đông, trong mắt hiện ra một tia chớp sáng, cái bóng đằng sau lập tức theo cánh tay bao phủ toàn thân Huyễn Đông.
 
- Sưu hồn thuật !
 
Tu vi Huyễn Đông dù sao cũng là Vấn Đỉnh trung kỳ, nếu muốn thi triển Sưu hồn thuật, nhất định phải mượn lực lượng của Tiên Vệ.
 
Trí nhớ của Huyễn Đông giống như đống mảnh vỡ, trong lúc Vương Lâm mượn thần thức Tiên Vệ quét qua, bị hắn xem hết mọi việc. Người ngoài nhìn lại chỉ thấy thân hình Huyễn Đông run rẩy mạnh, hai mắt trợn to lộ ra vẻ giãy dụa đau đớn.
 
Đang tìm kiếm bỗng nhiên Vương Lâm ngừng lại trên một người con gái sắc đẹp tuyệt trần trong trí nhớ Huyễn Đông. Sắc mặt Vương Lâm hơi trầm xuống, hồi lâu sau hắn buông tay vỗ một cái, thân thể Huyễn Đông hóa thành máu thịt nguyên thần bị Vương Lâm bắt lấy ném vào Tôn hồn phiên trong túi trữ vật.
 
Ba người lão tổ Nhiễm gia đột nhiên nhìn cảnh này không khỏi sửng sốt, mỗi người đều nổi lên tâm tư khác nhau.
 
- Liễu Mi… Vương Lâm nhíu mày, một cảnh tượng năm xưa ở Chu Tước tinh đang xẹt qua trước mắt hắn. Những chuyện ở trên Chu Tước tinh ngày trước cũng xuất hiện trong ký ức Vương Lâm.
 
- Nàng cũng được một lần may mắn, đi tới La Thiên tinh vực này… Vương Lâm trầm tư hồi lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời không nói gì, bước đi.
 
Ba người Lão tổ Nhiễm gia cũng không dám ngăn cản nữa, trơ mắt nhìn thân hình Vương Lâm dần dần biến mất.
 
Ra khỏi tầng cương phong, Vương Lâm vỗ túi trữ vật. Tinh la bàn bay ra mang theo hắn hóa thành một con rồng bạc biến mất trong tinh không.
 
Phía trên con rồng bạc, Vương Lâm khoanh chân ngồi, thì thào:
 
- Người con gái tên Liễu Mi này cùng ta có cừu hận rất sâu. Nếu nàng biết điều thì cũng thôi, nếu vẫn càn quấy như ở Chu Tước tinh, nói không được chỉ có thể giết. Về phần lão tổ Huyễn gia kia ta không cần phải liều chết với hắn. Nếu đối phương ra mặt có Tiên Vệ trong tay cùng lắm thì ta rời đi. Hơn nữa ta một mình một người mà hắn là một gia tộc, ta đánh không lại hắn nhưng có thể giết vài tộc nhân của hắn để trả thù.
 
Vương Lâm hạ quyết tâm, không suy nghĩ đến việc có liên quan này nữa mà căn cứ tinh đồ trong đầu đi thẳng đến Vân Hà tinh.
 
- Mỏ quáng Kim Viêm trên Vân Hà tinh đối với ta cực kỳ quan trọng, là cơ hội khiến cho hạt châu Thiên Nghịch toàn vẹn. Việc này quyết không cho phép bất cứ kẻ nào ngăn trở, ai dám tranh đoạt với ta, ta liền giết hắn !
 
Mắt Vương Lâm lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, rít gào xuyên toa trong tinh không.
 
Vương Lâm đi thẳng một đường không ngừng lại chút nào, toàn lực chạy đi theo tinh đồ. Một tháng sau Vân Hà tinh xuất hiện ở xa xa trong thần thức của hắn.
 
Huyễn Đông chết, ngay lúc đó gia tộc hắn đã biết được. Thân là một gia tộc Tu chân lớn trên một chủ tinh, tộc vệ bị giết, việc này có thể gây lên một hồi sóng to gió lớn.
 
Lão tổ Huyễn gia vừa mới trở về nghe nói việc này xong giận tím mặt. Ánh mắt hắn lóe lên áp chế đề nghị cho người trong gia tộc đi tiêu diệt Nhiễm Vân tinh, mà là hoàn thành Hoán huyết đại pháp trước.
 
- Tộc vệ bị giết là người của Huyễn Mi. Việc này chờ sau khi làm xong Hoán huyết đại pháp, để Huyễn Mi tự mình xử lý !
 
Lão tổ Huyễn gia nói thế không ai dám phản đối. Mặc dù biết rõ việc này là Lão tổ để cho Huyễn Mi lập uy nhưng cũng không dám nói nhiều.
 
Vì thế việc này liền được quyết định.
 
- Bên ngoài Nhiễm Vân tinh bố trí Tỏa tinh đại trận. Từ giờ phút này không cho phép bất kỳ người nào của Nhiễm Vân tinh chạy ra ! Chờ sau khi Huyễn Mi hoán huyết sẽ xử lý.
 
Huyễn gia vừa động phong vân biến sắc, dưới Tỏa tinh đại trận Nhiễm Vân tinh hoàn toàn trở thành vật trong lồng. Về phần Liễu Mi sau khi biết được Huyễn Đông chết, vẻ mặt không có biến hóa gì, giống như người chết đi chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.