Tiên Ngục

Chương 136: Kết thúc ân oán (thượng)





Phỉ Vân cũng gấp giúp đỡ nói:
- Đúng vậy a, Tô Triệt, sư tỷ nàng ân oán rõ ràng, hết lòng tuân thủ hứa hẹn, điểm này, đệ tử Thiên Vật Phong chúng ta cũng có thể chứng minh.
- Ân oán rõ ràng, hết lòng tuân thủ hứa hẹn?
Tô Triệt lắc đầu nói:
- Thực xin lỗi, ta không phải đệ tử Thiên Vật Phong, không biết Chân Chân sư tỷ làm người như thế nào. Ta cũng không nhìn qua ngày sau báo đáp cái gì, ta chỉ là hi vọng, Chân Chân sư tỷ có thể ở trước mặt dùng Tâm Ma thề, ngày sau không được dùng bất luận lý do gì, bất luận phương thức gì, cũng không thể thông qua tay người khác tìm ta gây phiên phức... Ân, như vậy mà nói, ta còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
- À?
Thần sắc Phỉ Vân biến đổi, trong nội tâm lo lắng:
- Tính tình Chân Chân sư tỷ cao ngạo, dùng Tâm Ma thề đối với nàng mà nói đồng đẳng với vũ nhục lớn lao, nàng như thế nào đáp ứng chứ! Tô Triệt ah, sao ngươi không tin tưởng ta chứ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Phỉ Vân hiểu rõ đối với Chân Chân cũng không phải một ngày hay hai ngày, suy đoán của nàng quả nhiên không kém. Vừa nghe đến Tô Triệt yêu cầu mình ở trước mặt thề, sắc mặt Chân Chân lại biến, thật vất vả chuyển biến thành biểu lộ hiền lành, lại lần nữa biến trở về mặt treo sương lạnh.
- Tô Triệt, ngươi đây là muốn làm khó dễ ta!
Chân Chân khống chế lửa giận trong lòng, tận lực bảo trì bình tĩnh:
- Chân Chân ta từ trước đến nay đều là nói được thì làm được, không cần tới thề ước thúc. Ta từng nói qua muốn trả thù ngươi, hôm nay, liền truy ngươi mà đến. Giờ phút này, ta nói xóa bỏ xích mích ngày xưa, ơn cứu mạng của ngươi cũng sẽ khắc trong tâm khảm, như vậy...
Không chờ nàng nói xong, Tô Triệt lại không lưu tình chút nào mà phất tay ngắt lời nói:
- Chớ đàm nhân phẩm cùng ta, ta đối với nhân phẩm của ngươi thật sự là không có lòng tin. Vì một chút chuyện nhỏ, ngươi không tiếc ngàn dặm chạy đến truy sát ta, ngươi rỗi rãnh lắm sao? Ngươi không có chuyện gì để làm sao?
Nói đến đây, Tô Triệt lấy pháp kiếm ra, đâm vào mặt đất thoáng một phát, ngữ khí kiên quyết nói:
- Ngươi đồng dạng không biết cách làm người của ta? Ta đây sẽ nói cho ngươi biết, ta thà rằng giết nhầm, cũng sẽ không dễ dàng buông tha bất kỳ tồn tại nào có uy hiếp đối với tánh mạng của ta.
- Chân Chân, ngươi là một cái uy hiếp bày ở trước mặt ta! Ta thà rằng quyết định thật nhanh diệt trừ uy hiếp như ngươi, trong lòng cũng sẽ không có ý nghĩ may mắn thả hổ về rừng. Giết ngươi, từ nay về sau lưu lạc chân trời xa xăm, cũng tốt hơn ngày sau bởi vì ngươi trở mặt vô tình, lại một lần nữa bị ngươi dẫm nát dưới chân, tùy ý tra tấn.
- Ta hỏi ngươi, nếu như hai ta đổi chỗ, ngươi sẽ đơn giản tin tưởng đối phương cam đoan sao? Cho ngươi nói vài lời thề coi như là vũ nhục sao? Như vậy mấy hôm nay, ta bị ngươi đuổi theo như chuột, trốn ở dưới mặt đất không dám thò đầu ra. Cái này, lại có tính là vũ nhục hay không? Ta cũng không so đo những chuyện này với ngươi, ngươi còn có cái gì có thể ủy khuất hay sao? Cuối cùng khuyên ngươi một câu, đừng ép ta nảy sinh ác độc, ngươi có tự tôn, đồng dạng, ta cũng có!
Tô Triệt đùng đùng mà nói đến chỗ này mới im miệng, một ngụm oán khí cùng biệt khuất mà ban ngày ẩn núp ở dưới mặt đất kia, cuối cùng cũng phát tiết đi ra.
Đối diện, Chân Chân á khẩu không trả lời được, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra ngôn từ thỏa đáng để phản bác hắn.
Phỉ Vân càng là trợn mắt há hốc mồm, trong mắt chớp động lên vầng sáng khó hiểu.
Không nghĩ tới, tiểu nam nhân tuổi không lớn này nổi giận lên, đúng là khí thế bức người như vậy, hơn nữa, hắn nói đều chiếm lý, xác thực cũng làm cho không người nào có thể cãi lại.
- Ngươi...
Chân Chân ấp úng mà mở miệng, vẫn nghĩ không ra ngôn ngữ phù hợp, lại nghẹn trong chốc lát, lúc này mới cưỡng bức đẩy đi cảm giác làm cho mình không được tự nhiên, sau khi hít sâu một hơi, mới lên tiếng nói:
- Được rồi, Tô Triệt, ta có thể thề. Nhưng mà ta muốn nói cho ngươi, không phải vì ta sợ chết, mà là vì ngươi chiếm lý.
- Đi, nếu ngươi là người phân rõ phải trái, vậy thì tốt nhất rồi.
Ngoài miệng Tô Triệt nói như thế, nhưng trong lòng thì khinh thường mà nghĩ đến, giả trang cái gì mà trang, không sợ chết mới là lạ!
Vì vậy, Chân Chân dùng Tâm Ma thề, sau này không được dùng bất luận phương thức gì làm Tô Triệt khó xử...
Mặc dù lời thề nghe có chút miễn cưỡng, bất quá Tô Triệt vẫn là đã đồng ý. Dù sao, song phương không có thâm cừu đại hận không thể hóa giải, tuy tâm nhãn nàng nhỏ, cũng không đáng phải mạo hiểm vi phạm lời thề tiếp tục khó xử mình.
Người bình thường có thể không thèm để ý đến lời thề, nhưng Tu Tiên Giả lại không được. Hơn nữa, càng là Tu Tiên Giả tự cho mình siêu phàm, đối với Tâm Ma càng là trọng xem. Bởi vì, người tự cho mình là siêu phàm, đối với tương lai của mình đều cực kỳ tin tưởng, đều nguyện ý tin tưởng, một ngày nào đó, mình sẽ tu luyện tới cảnh giới chí cao, vượt qua thiên kiếp, phi thăng Tiên Giới.
Thiên kiếp khủng bố, ai ai cũng biết, trong đó Tâm Ma đại nạn lại càng hung hiểm.
Đến một ngày đó, ngày xưa phát qua lời thề Tâm Ma đều linh nghiệm, nếu có vi phạm, sẽ chết không thể nghi ngờ!
- Tốt rồi, tốt rồi, sau này không có việc gì rồi.
Phỉ Vân vui mừng mà đứng dậy, chạy tới bên Túi Càn Khôn của Chân Chân, lại quay người lại, như một người vợ nhỏ nhu thuận nhìn Tô Triệt, ôn nhu xin chỉ thị:
- Có thể chứ?
Đã nhận được Tô Triệt gật đầu ngầm đồng ý, nàng mới nhặt Túi Càn Khôn lên.
Nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng Chân Chân thầm nghĩ:
- Xem ra, một khi mặt đối mặt ở chung với Tô Triệt, Tình Ti sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Tuy sự tình làm đến loại tình trạng này, Chân Chân vẫn là muốn thay Phỉ Vân suy nghĩ, vì vậy, chỉ có thể dày mặt mà nói ra sự tình Chủng Tình Ti đối với Tô Triệt.
Phỉ Vân ngồi ở một bên, mặt đỏ tới mang tai cúi đầu, nhìn cũng không dám nhìn Tô Triệt nữa.
- Lại có loại sự tình này?
Tô Triệt cau mày trong lòng hỏi:
- Lão Hắc, rõ ràng có một sợi Tình Ti chạy vào thân thể của ta, sao ngươi kiểm tra không ra chứ?
Trong Tiên Ngục, lão Hắc bị chuyện này chọc cho cuồng tiếu không thôi:
- Chủ nhân, cái này không phải rất tốt sao, lưu lại sợi Tình Ti này cũng rất tốt mà, dù sao đối với ngươi cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
- Đừng nói nhảm!
Tô Triệt quát lớn:
- Loại sự tình này sao có thể nói giỡn, tranh thủ thời gian, thanh trừ sợi Tình Ti kia đi.
Lão Hắc buông tay nói:
- Không được ah, chủ nhân, loại vật này quá tà dị, giống như không có thật thể gì, ta căn bản cảm giác không thấy nó, thanh trừ như thế nào?
Rơi vào đường cùng, Tô Triệt đành phải hỏi thăm Chân Chân, giải trừ Chủng Tình Ti như thế nào.
Chân Chân trả lời:
- Sợi Tình Ti này là Phỉ Vân ngưng tụ mà thành, phải do nàng thi thuật lần nữa, mới có thể rút ra khỏi người ngươi.
Hai chữ "rút ra" này, khiến cho lông mày Tô Triệt nhảy dựng, lại hỏi:
- Quá trình rất phiền toái sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.