Tiên Ngục

Chương 1419: Tu vi tăng lên (hạ)





- Cái này...
Mạn Chi khắc chế sự tham lam trong lòng mình, nàng lắc đầu một cách khó khăn mà nói ra:
- Tô Triệt, vô công bất thụ lộc, ta không thể nhận.
Tô Triệt cười cười, hắn không muốn dài dòng nhiều, mà cúi người xuống rồi đem Tử Tinh Quả trực tiếp nhét vào trong bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Không có biện pháp, vị tiểu bằng hữu này lớn lên thật sự là quá nhỏ, chỉ cao đến hông của Tô Triệt mà thôi.
Cũng không tệ lắm, Tô Triệt cho rằng, đáng mừng nhất chính là, Mạn Chi có thể nói ra một câu nói như vậy, đủ để chứng minh nhân phẩm của nàng cũng coi như là rất tốt.
Chấp nhận nguy hiểm về tính mạng cũng chưa chắc là có thể có được Tử Tinh Quả, vì vậy nó có hấp dẫn lớn lao đến thế nào ở trong mắt những người lữ hành ở bên trong Hỗn Độn. Mà nàng có thể nói ra lời cự tuyệt, cho dù là chỉ là lời lịch sự cũng được, khiêm nhường cũng được, tất cả đều không dễ dàng một chút nào.
- Không được, ta thật sự không thể nhận a....
Đôi mắt của Mạn Chi vốn đang nửa tỉnh nửa ngủ, hiện giờ lại trợn tròn lên, hơn nữa trên mặt nàng lại đỏ ửng cả lên, thoạt nhìn giống như uống rượu say vậy, một bộ bộ dáng mơ mơ màng màng. Đủ để nhìn ra, vào giờ phút này, tâm tình của nàng kích động đến mức nào.
- Nếu là một thành viên trong đoàn đội, thì nàng nên cầm lấy.
Tô Triệt nói một cách ôn hòa, sau đó hắn lại nói tiếp:
- Ta có thể giấu chúng đi mà không đưa cho nàng, nhưng như thế ta sẽ cảm thấy hổ thẹn ở trong lòng.
Lời Tô Triệt nói tuyệt đối là lời thật lòng, cùng thuộc về một đội ngũ, lúc trước đã đàm phán nhiều chi tiết về việc hợp tác, còn có phương thức phân phối lợi ích, nếu như đổi lại mà nói, nếu Mạn Chi mà đạt được một đống Tử Tinh Quả, rồi lại dấu giếm mà không nói, rồi tự mình sử dụng thì Tô Triệt nhất định sẽ cực kỳ căm tức, tâm lý sẽ không thoải mái nổi.
Huống chi, từ đầu tới đuôi, Mạn Chi chưa bao giờ đã làm chuyện gì khiến cho người khác phải chán ghét, càng không phạm sai lầm, vì thế nên hắn không thể không cấp cho nàng một phần thành quả.
Thiên Âm cũng nhẹ nhàng khuyên bảo nàng hai câu, Mạn Chi lúc này mới gật gật đầu, mà nhận lấy ba hạt Tử Tinh Quả này.
Cũng không phải dối trá, cũng không phải giày vò khốn khổ, mà bởi vì sức nặng của ba hạt Tử Tinh Quả thật sự quá quá lớn.
Tô Triệt lại tiếp tục hướng về phía nàng mà nói:
- Bốn người chúng ta sẽ ở lại trên đảo Ma Ly này khoảng một nghìn năm, nàng thì sao?
- Ta cũng sẽ ở lại, khi nào các ngươi rời khỏi hòn đảo này thì ta cũng sẽ rời đi.
Mạn Chi làm ra quyết định này, là bởi vì nàng cũng nghĩ đến, thời điểm mà Tô Triệt rời khỏi hòn đảo này, thì rất có thể sẽ gặp phải đám người Hào Tư chặn đường. Loại chuyện này, bản thân mình đâu thể nào mặc kệ được.
Sau đó, dưới sự an bài của Xà Nữ thì năm người Tô Triệt đi ra khỏi lòng đất, mà trở lại mặt đất của đảo Ma Ly, mỗi người đều tự chọn một chỗ mà bắt đầu tu luyện.
Mạn Chi muốn lợi dụng ba hạt Tử Tinh Quả kia, để chuyển biến hình thái năng lượng trong cơ thể mình chính thức tiến hóa thành thuộc tính hỗn độn, còn về chuyện tu vi thực lực của hắn mà nói, thì Mạn Chi cũng không quan tâm đến chuyện Tử Tinh Quả có khả năng gia tăng đến hai trăm triệu năm công lực.
Tình huống của Thiên Âm cũng tương tự như thế, đồng dạng cũng chỉ cần ba đến năm hạt Tử Tinh Quả là đã đủ dùng, ăn nhiều hơn nữa thì cũng chỉ lãng phí. Mà Tô Triệt, thì là hoàn toàn ngược lại.
Năng lượng bên trong cơ thể của Tô Triệt đã sớm là thuộc tính Hỗn độn rồi, nuốt Tử Tinh Quả thuần túy chỉ là đem tu vi của bản thân tăng lên mà thôi, vì thế cho nên ăn càng nhiều càng tốt.
Lão Hắc là thân thể khôi lỗi cho nên không thể tu luyện được, vì thế nên hắn không có nhu cầu với Tử Tinh Quả, Tiểu Hắc cũng là năng lượng thể do Hỗn độn tạo nên, vì thế nên phương thức phát triển của hắn cũng không giống bất kỳ một người nào, vì thế cũng không cần phải lãng phí Tử Tinh Quả.
Nói như vậy, trừ đi tám hạt Tử Tinh Quả đã phân cho Mạn Chi và Thiên Âm, thì còn dư lại 56 hạt, Tô Triệt đều có thể dùng để tăng trưởng tu vi cho bản thân.
Chẳng qua là tạm thời còn không xác định, năm mươi sáu hạt Tử Tinh Quả đại biểu cho hơn ba tỷ năm công lực, có thể ba tỷ năm công lực, có thể hay không đem Tô Triệt một lần hành động đạt tới cảnh giới Tiên Tôn.
Nếu như ở bên trong cái vũ trụ thế giới lúc trước kia, thì quá trình tu luyện hơn ba tỷ năm cũng không có gì đáng để nói cả, rất nhiều Đại La Kim Tiên có thời gian tu luyện còn dài hơn thế này rất nhiều.
Nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong Tử Tinh Quả chính là lực lượng Hỗn độn thuần chính nhất do chí bảo Hỗn độn kết xuất ra, có thể nó nó là lực lượng thuộc tính có cấp bậc cao nhất bên trong hỗn độn. Hơn ba tỷ năm công tự do nó đại biểu mạnh mẽ như thế nào cũng rất khó nói trước được.
Chỉ có thử qua mới biết được.
Trên đảo Ma ly, trong một tòa động phủ được xây dựng tạm thời, Tô Triệt cùng Thiên Âm cách xa nhau vài thước, ngồi xếp bằng ở gần nhau. Lão Hắc và Tiểu Hắc cũng ở nơi đây, giống như đang làm trách nhiệm hộ pháp vậy.
Tô Triệt và Thiên Âm riêng phần mình đều lấy ra hạt Tử Tinh Quả thứ nhất, rồi đồng thời nuốt vào trong miệng, vợ chồng son nhìn nhau cười cười, sắp sửa bắt đầu riêng phần mình mà tu luyện.
Tử Tinh Quả nuốt vào trong bụng, dùng năng lượng bên trong cơ thể mà tiêu hóa nó, sau khi trôi qua được khoảng hơn mười cái hơi thở, thì Tô Triệt lại cảm nhận một cách rõ ràng rằng, không chỉ là tu vi của Tiên Ngục đã bắt đầu tăng lên một cách nhanh chóng, mà cảnh giới nguyên thần cũng theo đó mà tăng lên theo chiều thẳng đứng.
Thậm chí, ngay cả gân cốt da thịt, kinh mạch huyết tủy, thân thể cường độ thân thể ... Từng cái phương diện đều nhận được lợi ích, hơn nữa, hiệu quả lại cực kỳ rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Không hổ là chí bảo Hỗn Độn a...!
Ngoại trừ than thở mấy lời này, thì Tô Triệt thật sự không biết đánh giá nó như thế nào mới tốt nữa.
Trước đây hắn đã dùng qua nhiều loại linh quả và tiên đan để tăng trưởng tu vi, nhưng nó cũng chỉ tăng lên một phương diện nào đó mà thôi, giống như linh quả bảy màu, tiên anh quả, đế nguyên quả, càn nguyên thăng tiên đan ..., chưa bao giờ chúng xuất hiện tình trạng đề thăng tất cả mọi mặt một cách thần kỳ như thế này.
Hơn nữa, tốc độ tăng trưởng càng lúc càng nhanh, tình thế càng ngày càng mãnh liệt, coi như theo cỗ quán tính này, có thể bỏ qua các loại lực cản, tốc độ trùng kích không hạn độ, tăng tốc, rồi lại trùng kích....
Nếu không phải tiến cảnh tu luyện của Tô Triệt từ trước đến này đều nhanh hơn người khác rất nhiều, đã sớm quen thuộc với chuyện một bước lên trời này, thì vào hiện tại đã sớm ngất xỉu, thần chí không rõ nữa rồi.
Cái gì đều không cần làm, chỉ cần để cho năng lượng đang bành trướng như nước sông hoàng hà ở bên trong cơ thể lưu chuyển là được, Tô Triệt cảm giác mình giống như đang nổi ở trên mặt nước, mà mực nước thì càng lúc càng cao hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.