Tiên Sinh, Cách Xa Tôi Một Chút!

Chương 17:




"Chia tay" Hai chữ này vừa nói ra khỏi miệng, Quan Hướng Lam lập tức rời khỏi nhà họ Ngôn cũng không quay đầu lại nhìn Ngôn Tử Ngự. Tên khốn kia, cô chán ghét anh muốn chết! Cô cũng không muốn nhìn thấy anh nữa!
Đúng, cô biết lời của anh nói là sự thật, từ trước đến nay chuyện tình cảm rất khó nói, nhất là tình yêu; mặc dù lý trí biết lý lẽ này nhưng tình cảm của cô lại không thể chấp nhận.
Khi cô nhìn thấy vẻ mặt xem thường kia, lòng của cô liền tổn thương.
Được rồi, cô không phải là người vợ lý tưởng trong lòng anh, cô kích động dễ giận, từ trước đến nay làm việc nhìn trước không nhìn sau, thế nhưng đó chính là cô! Cá tính của cô chính là như vậy!
Nếu như anh không thể tiếp nhận nổi, tại sao phải nói thích cô? Tại sao phải qua lại với cô? Đối với anh mà nói, rốt cuộc thì cô là cái gì? Dường như trong chuyện tình cảm này chỉ có mình cô bỏ ra, lo được lo mất cũng chỉ có cô, mà anh thì sao? Bộ dạng tỉnh táo lạnh nhạt, chẳng lẽ anh cũng không thấy lo lắng trong lòng cô sao?
"Ngôn Tử Ngự! Anh chết đi! Đi chết đi!" Cô rống giận, dùng sức ném gối đầu lên cửa phòng.
"A Lam, con làm sao vậy?" Mẹ Quan gõ cửa, lo lắng hỏi con gái.
"Không có, không có sao!" Cắn môi, Quan Hướng Lam chua xót trả lời.
Mẹ Quan cũng không tin, bà lập tức đẩy cửa ra, liếc mắt liền thấy căn phòng bị con gái đập phá loạn lên, chân mày lập tức nhíu lại."A Lam, con đang tức giận cái gì? Đập phá đồ trong phòng thành như vậy, còn có, con và A Ngự là thế nào? Có phải các con cãi nhau hay không?"
"Ai muốn cãi nhau với anh ta? Con và anh ta không có liên quan gì, có cái gì mà phải cãi nhau !" Quan Hướng Lam nằm lỳ ở trên giường, buồn buồn trả lời.
"Nếu không phải là cãi nhau, sao mấy ngày nay vẻ mặt con khó coi như vậy? A Ngự cũng vậy, gương mặt cũng âm u, hai người các con là thế nào? Không phải lúc mới bắt đầu rất tốt sao?"
Bà cũng không phải là người mù, hai đứa bé bí mật làm cái gì, bà và bạn già đều nhìn thấy rõ ràng, chẳng qua là không nói thẳng ra, muốn cho hai người thuận theo tự nhiên. Thật không nghĩ tới rõ ràng một phút trước hai người còn ngọt ngọt ngào ngào, sao bây giờ lại cãi nhau thành như vậy?
"Nào có tốt? Con hận anh ta muốn chết!" Quan Hướng Lam tức giận nói.
Thấy con gái như vậy, mẹ Quan thở dài, lo lắng vuốt tóc con gái."A Lam, đã xảy ra chuyện gì? Con bị ủy khuất gì? Nói với mẹ."
Lời quan tâm của mẹ Quan làm cho lỗ mũi Quan Hướng Lam chua xót, cắn môi, cũng không kiềm nước mắt được nữa, xoay người dùng sức ôm mẹ.
"Mẹ, con thật sự tệ như vậy sao?" Dựa vào trong ngực mẹ, cô nghẹn giọng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi."Con biết con rất kích động, tính tình lại hung ác, tuyệt đối không dịu dàng, rất không xứng không xứng với Ngôn Tử Ngự, có đúng hay không?"
"Nói bậy!" Mẹ Quan trách nhẹ."Con chính là con gái bảo bối mẹ dạy dỗ, sao mẹ lại không biết tính của con? Ai dám nói con không xứng với bất cứ kẻ nào!"
"Nhưng mà... Ngôn Tử Ngự, anh ta không muốn lấy con... Con cũng không nói là muốn gả cho anh ta! Ai thèm chứ? Nhưng... Nếu như không muốn lấy con, vậy tại sao muốn qua lại với con? Nếu qua lại với con, tại sao không muốn công khai? Mặc dù lúc bắt đầu là con yêu cầu không công khai, nhưng vì sao anh ta lại nghe lời như vậy. . ."
Cô không hiểu anh, thật sự là anh từng để ý đến cô sao?
Nghe con gái nói, chân mày của mẹ Quan lập tức cau chặt, hơi giận mà hỏi ."A Lam, là chính miệng A Ngự nói không muốn cưới con sao?"
"Chính tai con nghe được...Anh ta mày nhíu lại thật chặt, anh ta còn nói thích cũng không thể bảo đảm sẽ thích bao lâu... Đúng vậy, lại không thể bảo đảm, con cũng không phải là chưa từng chia tay!"
Dễ hợp dễ tan! Cũng không phải là cô không hiểu đạo lý này! Nhưng tại sao lần này chia tay cô lại rất buồn rất buồn, buồn hơn so với những lần chia tay trước kia.
Cô hối hận, nếu biết cũng không đánh cuộc cái gì với Lina Hạ, như vậy cô cũng sẽ không nghe mấy lời nói này, cũng sẽ không khó chịu như vậy...
"Mẹ, con chia tay với anh ta, là con mở miệng, dù sao sớm muộn gì cũng kết thúc! Vậy không bằng con mở miệng trước, như vậy mới không mất thể diện... " Cô cười nói, nhưng nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Cắn môi, cô không nhịn được khóc lớn lên."Nhưng mà... Tại sao con nói chia tay trước, con lại không vui vẻ, tại sao... "
Cô khóc hỏi, nhưng không có đáp án, chỉ cảm thấy tim rất đau rất đau...
Cô gái đáng chết! Tự mình nói muốn chia tay liền đi, ngay cả câu giải thích cũng không nghe anh nói.
Ngôn Tử Ngự anh cũng phát cáu, được lắm! Chia liền chia, ai thèm?
Nhưng mấy ngày trôi qua, cô gái kia thật đúng là như mất tích vậy, ngay cả anh cố ý đi ngang qua trường học lúc có tiết, cũng không thấy bóng người của cô, dường như biến mất không dấu vết, khiến cho anh rất không quen.
Trong lòng cũng trở nên sốt ruột, căn bản là không bình tĩnh được.
Đáng chết! Anh biết, yêu quả bom này, thế giới bình yên của anh sẽ bị phá hủy! Ngôn Tử Ngự mím môi, nhịn mấy ngày, anh đi tới nhà họ Quan, muốn tìm cô gái đáng đáng chết này nói chuyện "thật tốt"một chút. Anh nhấn chuông cửa, mẹ Quan mở cửa, lúc thấy anh cũng không còn tức giận, vẻ mặt lại rất lạnh nhạt."A Ngự à, có chuyện gì sao?"
Ngôn Tử Ngự không phải là ngu ngốc, cũng biết gần đây hai người già nhà họ Quan bất mãn với anh, anh lễ phép mở miệng."Mẹ Quan, con muốn tìm tiểu Lam."
"A Lam đi ra ngoài rồi." Mẹ Quan lạnh nhạt trả lời."Bác thấy gần đây tâm trạng con bé không tốt, liền kêu con bé ra nước ngoài giải sầu rồi, mới vừa đi ra xe buýt chuẩn bị xuống núi."
"Đi nước ngoài?" Ngôn Tử Ngự sửng sốt, gót chân chuyển một cái, liền muốn chạy theo.
"A Ngự!" Cha Quan bỗng xuất hiện gọi anh lại.
"Cha Quan." Ngôn Tử Ngự dừng bước lại, gấp gáp đáp."Cha Quan, con có việc đi trước, hôm nào sẽ... "
"Đi vào, bác có chuyện muốn nói với con." Cha Quan nhàn nhạt mở miệng, giọng nói cũng rất kiên định. Thấy thế, Ngôn Tử Ngự miễn cưỡng kềm chế hoang mang ở trong lòng, đi vào nhà họ Quan."Ngồi đi." Cha Quan để Ngôn Tử Ngự ngồi ở đối diện, bắt đầu pha trà."Cha Quan, bác có chuyện gì muốn nói với con?" Ngôn Tử Ngự lại mất kiên nhẫn, vào giờ phút này anh chỉ muốn chạy tới tìm Quan Hướng Lam, căn bản là không có tâm trạng pha trà.
Cha Quan đảo trà, nâng tách trà lên uống một hớp, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng."A Ngự, con gái nhà bác là một đứa ngu ngốc."
"Cha Quan?" Ngôn Tử Ngự ngẩn ra.
"Con bé rất ngốc, một đứa ruột thẳng, ngay cả nói ngoằn ngoèo cũng không biết, làm bất cứ chuyện gì cũng luôn là thân thể đi trước suy nghĩ, con bé chỉ gây họa, chỉ biết gây phiền toái, đơn giản chính là rất tệ, không có bất kỳ ưu điểm nào, nhưng mà... "
Cha Quan ngẩng đầu nhìn Ngôn Tử Ngự, ánh mắt sắc bén."Con bé rất thật thà, rất thẳng thắn, chỉ cần là người con bé nhận định, sẽ không cất giữ thứ gì với người đó, dù trước kia co ghét người đó như thế nào cũng sẽ đối xử tốt với anh ta."
"Con biết." Điểm này, Ngôn Tử Ngự hiểu rõ hơn bất cứ ai. Khi còn bé, cô mở miệng ngậm miệng đã nói ghét anh, nhưng một khi có người nói hãm hại anh, cô chính là người đầu tiên tìm người đó tính sổ. Mặc dù lúc học trường trung học cơ sở cô ghét anh, nhưng khi những thiếu niên xấu xa kia muốn chặn đánh anh, cũng là cô ra mặt giải quyết.
Cô chưa từng nghĩ tới anh có cần cô giúp hay không, cô chỉ làm, hơn nữa chưa từng nói với anh là cô đã làm gì.
Đối với cô mà nói, đây không phải là chuyện cần đi nói. Nhưng mà, anh đều nhìn thấy tất cả.
Cô như vậy khiến cho anh cảm thấy thú vị, lần đầu tiên anh nhìn thấy người ngu như vậy, như thế khi còn bé coi như xong, ngay cả trưởng thành cũng giống vậy?
Anh cảm thấy cô là đứa ngốc, nhưng mà cô như vậy lại làm cho anh ấn tượng sâu sắc, ban đầu biết phải rời xa trấn nhỏ thì người đầu tiên anh nghĩ đến chính là cô.
Cho dù ra nước ngoài, anh vẫn thường nhớ tới cô, luôn không tự chủ được so sánh cô với những người xung quanh, đối với anh mà nói, cô vẫn là kỷ niệm tươi đẹp của anh. Mười năm sau, anh trở lại, người đầu tiên anh muốn gặp chính là cô, anh rất tò mò, không biết đứa ngốc trong trí nhớ có còn ngốc hay không, hay đã thay đổi? Nhưng cô không thay đổi, cô vẫn giống như trước kia, ngốc đến làm cho người ta cảm thấy buồn cười, nhưng cũng làm cho người ta yêu thích, chính là như thế mà cô đoạt lấy tim của anh khiến anh yêu cô.
"Cha Quan, con hiểu ý của bác." Nâng tròng mắt đen lên, Ngôn Tử Ngự kiên quyết bình tĩnh nhìn cha Quan."Tiểu Lam tốt, con biết rõ hơn bất cứ ai."
"Ừ!" Cha Quan hài lòng gật đầu, cười khẽ."Đi đi! Xe buýt sắp chạy ."
"Dạ!" Ngôn Tử Ngự gật đầu với hai người già nhà họ Quan, xoay người lập tức vọt ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.