Tiên Tri Được Chọn

Chương 2: Du Viên Kinh Mộng 2




Editor: Nguyệt Toả Lưu Quang
Chương 2: Bức tường ảnh, 'Mẫu đơn đình hoàn hồn kí'
***
Sau khi đọc xong quy tắc dài ngoằng, trước mặt người chơi liền xuất hiện một tấm màn mỏng bán trong suốt, kích thước cỡ chừng bàn tay, có chút giống như điện thoại di động.
Hệ thống tiến hành giới thiệu —— đây là công cụ phụ trợ người chơi sẽ sử dụng trong trò chơi. Việc nhận dạng, sử dụng kĩ năng, kiểm tra thời gian.... tất cả đều có thể thực hiện thông qua máy tính bảng này.
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của hệ thống người chơi đã hoàn thành cài đặt vân tay với máy tính bảng trước mặt. Mỗi người chơi chỉ có thể mở khoá máy tính bảng của mình bằng vân tay và không thể xem được nội dung trên máy tính bảng của người khác.
Theo cách nói của hệ thống, dữ liệu vân tay cũng sẽ đồng bộ với phòng ở của người chơi, tức là người chơi chỉ có thể mở cửa phòng mình thông qua nhận dạng vân tay và không thể tuỳ ý ra vào phòng của người khác.
Sau khi hoàn thành cài đặt vân tay, hầu như mỗi người đều di chuyển cực kì nhanh chóng. Ngoại trừ số 5 đến cuối cùng, những người khác sau khi chứng kiến một màn 'xả thân' thử nghiệm quy tắc của Đoạn Dịch vừa rồi đều không dám làm trái lời hệ thống.
Hệ thống kết thúc nói: "Đêm nay 10:00 đến 10:30 là thời gian rút thân phận, mời người chơi đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ. Để rút được thân phận cùng với xem mô tả kỹ năng của từng thần chức vui lòng thông qua thao tác trên màn hình máy tính bảng."
"Hiện tại là 6:00 chiều. Các người chơi có thể nghỉ ngơi, tham quan đình viện, hoặc là lên tầng 2 xem xét phòng của từng người; phòng bếp có đồ ăn dự trữ, người chơi nếu cần có thể tự mình nấu nướng."
"Phó bản [ Du Viên Kinh Mộng ] - Độ khó: cấp 2."
"Phe người tốt, phe người sói vượt qua trò chơi đều nhận được 50 đồng vàng, đồng vàng có thể mua sắm đạo cụ sau khi trò chơi kết thúc, một số đạo cụ có thể bảo vệ bản thân khi gặp nguy hiểm. Vì thế mong mọi người hãy dốc toàn lực giành lấy thắng lợi."
"Trong trò chơi có hai việc cần phải lưu ý: Thứ nhất, người chơi không được phép đổi máy tính bảng cho nhau, không thể nói thân phận của mình cho đối phương; Thứ hai, nghiêm cấm hành vi bạo lực dưới mọi hình thức giữa các người chơi. Người vi phạm sẽ bị cưỡng chế đăng xuất trò chơi."
"10:00 đêm nay, trò chơi chính thức bắt đầu."
"Chúc mọi người chơi vui vẻ."
.....
Sau khi hệ thống kết thúc, phòng khách rơi vào yên lặng.
Một lúc lâu cũng không có ai lên tiếng nói chuyện, có lẽ bởi vì bọn họ cần thời gian tiêu hoá quy tắc trò chơi, hoặc là còn có toan tính khác.
Người đầu tiên phá vỡ trầm mặc chính là gã chuyên đầu cơ trục lợi số 10 Trương Trác.
Gã chống một bên khuôn mặt mập mạp của mình nói: "Cái đệt, đây không phải là trò người sói phiên bản chân thật sao? Tôi đã chơi qua hai ba lần rồi. Khi chơi trực tuyến, bị người sói giết hoặc bị bỏ phiếu loại thì người chơi sẽ bị cấm ăn lúa mạch, đổi lại đến thế giới này sẽ bị bắt vào [ Nhà Tù ], thật sự rất có ý tứ nha."
"Vào [ Nhà Tù ], cũng không có nghĩa là sẽ chết.... Vậy bất kể là người tốt hay người sói bị đưa vào tù, chờ khi đồng đội qua cửa, mọi người hẳn là có thể cùng nhau ra ngoài. Tôi biết có một số người sói sẽ giả vờ tự lộ, chiêu này có vẻ chơi được đó."
Người chơi số 3 là một thanh niên đầu đinh khoảng chừng 25 tuổi, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra anh ta thuộc loại phong cách yêu thể thao, người này khuôn mặt tròn trịa, mắt mũi cũng tròn vo, nhìn qua cảm giác rất dễ chịu.
Anh ta theo sau mở miệng: "Nhưng mọi người có chú ý tới mấy câu đầu hệ thống đã nói hay không? Người sói đem người tốt nhốt vào nhà tù, vì sao lại làm thế? Chính là muốn hiến tế cho chủ nhân lâm viên!"
"Cái từ hiến tế này, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh đó, chủ nhân lâm viên có thể sẽ giết chết người bị giam trong tù. Biết đâu hắn ta chính là quái vật ăn thịt người. Tôi cảm thấy trò chơi này không đơn giản như vậy đâu. Chỉ sợ là nó muốn chúng ta tự giết hại lẫn nhau...."
Nghe được lời này, cô gái số 6 liền "Oa" một tiếng khóc ré, trước đó có thể cô vẫn luôn dồn nén cảm xúc, hiện tại kiềm chế không được cả người như sắp sụp đổ.
"Tôi không muốn tham gia trò chơi này. Tôi coi như chính mình đã chết trên cầu rồi đi."
Số 6 vừa khóc, cô gái số 4 ngồi kế bên cũng rơi nước mắt theo. Lau nước mắt, số 4 đứng dậy đi đến ôm chặt số 6, hai người nhất thời ôm nhau khóc rống.
Hai cô hẳn là bạn thân, từ độ tuổi cùng cách trang điểm xem ra đều là sinh viên.
Ba cô gái đã khóc hai người, chỉ còn mỗi cô gái số 1 không khóc.
Số 1 ăn mặc nghiêm chỉnh, giống như là một lãnh đạo cao cấp.
Sắc mặt cô nàng có chút trắng bệch, nhưng tận lực nhịn xuống không rơi nước mắt. Cô thở phào một hơi, nói: "Người bị giam có chết hay không thì tôi không biết. Nhưng hệ thống có nói, thăm dò đình viện sẽ có nguy cơ tử vong. Cứ lấy con rối hát tuồng kia làm ví dụ, nó có thể chính là thứ quỷ quái gì đó, nếu không cẩn thận chọc giận nó, nó sẽ giết chúng ta."
"Như vậy nếu người sói thông qua thăm dò tìm được biện pháp khiến nó tức giận trước, sau đó lợi dụng điểm này hãm hại người tốt. Các người ngẫm lại xem, theo cách chơi bình thường người sói mỗi ngày chỉ có thể giết một người. Nhưng nếu bọn họ lợi dụng sự nguy hiểm trong phó bản hại chết người tốt, bọn họ sẽ càng dễ dàng giành được thắng lợi."
Cô gái số 1 nói xong, không khí xung quanh càng thêm ngưng trọng, đôi bạn thân số 4 và số 6 khóc càng dữ dội hơn, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp phòng.
Một lúc lâu sau, Đoạn Dịch nhíu mày, ngón tay gõ gõ mặt bàn, thấp giọng nói: "Trò chơi này có cách hai phe cùng thắng."
Lời vừa ra, hai cô gái lập tức ngừng khóc, quay đầu nhìn hắn.
Trương Trác sờ sờ mũi, cười giả lã liếc hắn xem xét: "Em trai Đoạn tựa hồ có ý kiến. Được rồi, lúc này cứ nói đừng ngại, cách để hai bên cùng thắng là gì đây?"
Đoạn Dịch nói: "Chú ý đến hai câu nói của hệ thống. Câu đầu tiên 'rời khỏi lâm viên là mục tiêu của tất cả người chơi'; câu thứ hai là 'phe người tốt, phe người sói qua ải đều nhận được 50 đồng vàng'."
"Nói cách khác, mục tiêu của người sói và người tốt đều giống nhau —— là rời đi lâm viên, vượt ải trò chơi, đạt được đồng vàng."
Đoạn Dịch nói là sự thật.
Nghe đến đó, các người coi đều nghiền ngẫm lại ý tứ của hắn.
Trong trò chơi này, khác biệt giữa người sói và người tốt nói trắng ra chỉ là cách thức rời đi lâm viên mà thôi.
Người tốt thông qua thăm dò phó bản tìm ra biện pháp rời đi, cũng không khác lắm so với mấy trò chơi giải đố tìm mật mã.
Mà đối với người sói, bọn họ không cần thăm dò phó bản, chỉ cần đem người tốt đưa vào ngục giam, bọn họ liền có thể lấy được cơ hội rời đi từ chủ nhân lâm viên.
Ánh mắt đảo qua thu hết phản ứng của mọi người, Đoạn Dịch nói tiếp: "Trò chơi này ở thế giới hiện thực của chúng ta thì người tốt cùng người sói đối lập nhau. Nhưng tình huống hiện tại không giống vậy, người sói và người tốt có chung một mục tiêu, cơ bản không hề tồn tại quan hệ đối lập."
"Nói cách nói, nếu người sói mỗi ngày không giết người; thời gian bỏ phiếu mọi người cùng bỏ phiếu trắng; thần chức cũng không sử dụng bất kì kỹ năng gì. Như vậy sẽ không có người bị nhốt vào nhà tù. Hoặc nói, chúng ta có thể làm lơ các giả thiết liên quan đến việc giết người sói trong trò chơi. Việc duy nhất chúng ta phải làm là cùng nhau thăm dò lâm viên, bảo vệ lẫn nhau, cuối cùng là cùng nhau rời đi."
Gặp phải tai nạn khó giải thích, lại bị kéo vào trò chơi sinh tồn, có lẽ vì thế mà hầu hết mọi người vẫn chưa hoàn hồn lại. Do đó khi Đoạn Dịch đưa ra kiến nghị có rất ít người hưởng ứng hắn.
Cuối cùng Đoạn Dịch nói thêm: "Chỗ khó nhất chính là sự tin tưởng. Chúng ta đều là người gặp nạn trên cầu Trường Giang? Tôi cùng chàng trai số 9 lúc ấy ngồi cùng một xe. Theo tôi thấy số 4 và số 6 hẳn là bạn thân nhỉ? Những người khác hoặc nhiều hoặc ít cũng quen biết nhau phải không? Nếu là người xa lạ thì thôi, nhưng nếu mọi người đều biết lẫn nhau thì muốn đồng lòng cũng không khó."
Hắn vừa dứt lời, chàng trai số 9 dẫn đầu phụ hoạ: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt!"
Đoạn Dịch gật đầu: "Ừ. Dù sao cũng chỉ là ý kiến của riêng tôi. Mọi người nếu đồng ý thì tối nay không cần trở về phòng ngủ của mình. Chúng ta có thể cùng nhau ngủ ở phòng khách, nhỡ đâu thật sự có quỷ quái đến giết người gì đó, chúng ta có thể cùng nhau đối phó."
___ Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại wattpad Nguyệt Toả Lưu Quang, nơi khác đều là trộm__
Nửa tiếng sau, cuộc thảo luận ngắn ngủi kết thúc, mọi người quyết định giải quyết vấn đề cơm chiều trước.
Số 4 cùng số 6 dắt nhau xuống bếp nấu cơm, chàng trai trẻ số 9 cùng thanh niên đầu đinh số 3 đi theo hỗ trợ. Những người còn lại ở phòng khách thương lượng xem có nên ra ngoài thăm dò tình huống hay không.
Đoạn Dịch muốn lên lầu xem xét, trước tiên phải khám phá căn nhà nhỏ kiểu phương Tây này.
Dọc theo cầu thang lên tầng hai, đập vào mắt đầu tiên chính là hành lang dài hẹp và u ám. Ánh sáng từ lối vào đến cuối hành lang cực kì mờ ảo, tựa như một con quái thú đang ngủ đông chực chờ cắn nuốt con mồi dám xông vào lãnh địa của mình.
Đoạn Dịch mò mẫn trên tường tìm được công tắc rồi ấn xuống. 'Cạch' một tiếng, một loạt đèn tường rọi sáng hàng lang tối tăm. Từ ánh sáng có thể nhìn rõ được kết cấu của hành lang này —— mỗi bên có năm căn phòng, một bên đánh số từ 1 đến 5, bên còn lại từ 6 đến 10.
Tuỳ ý đi đến cửa một căn phòng, Đoạn Dịch thử đưa tay nắm lấy then cửa, nhưng không thể mở được. Nhưng khi đến phòng số 7 của mình, tay vừa chạm vào tay nắm thì cửa đã nhẹ nhàng mở ra đáp lại.
—— Hệ thống thật sự không lừa hắn, phòng mỗi người đều phải dùng vân tay mới có thể mở khoá.
Cấu trúc bên trong tương tự như phòng giường lớn trong khách sạn. Phòng tắm lắp đặt đầy đủ thiết bị cần thiết, ngay cả quần lót cũng chuẩn bị đủ.
Đoạn Dịch mở tủ quần áo kiểm tra thật tỉ mỉ, có âu phục, áo khoác, đồ thể thao, áo sơ mi, quần dài quần đùi đều có hết.
Chuẩn bị chu đáo như vậy khiến cho Đoạn Dịch có chút nghi hoặc.
—— Người chơi là ngẫu nhiên chọn thẻ số, bọn họ làm sao biết được người ở phòng số 7 nhất định là nam? Số quần áo này chuẩn bị từ khi nào? Còn có..... Tại sao kích cỡ quần áo lại vừa vặn như vậy?
Đoạn Dịch không ở lại đây quá lâu, nhìn thoáng qua căn phòng một lượt, liền đóng cửa ra ngoài đi lên tầng 3.
Tới tầng 3, hắn tìm được công tắc ở vị trí tương tự ở hành lang, đèn vừa sáng, Đoạn Dịch phát hiện bố cục nơi này không khác tầng hai lắm, cũng là một hàng lang với hai dãy phòng.
Tuy nhiên, tầng này chỉ có hai căn phòng, phân biệt đứng hai bên hành lang, bên trên lần lượt viết [ Nhà Tù 1 ], [ Nhà Tù 2 ]. Đoạn Dịch đi tới thử đẩy cửa, phát hiện tạm thời mở không ra.
Rời khỏi tầng 3, Đoạn Dịch tiếp tục đi lên trên, cũng chính là tầng cao nhất của căn nhà —- tầng 4.
Ra khỏi cầu thang vẫn là nhìn thấy hành lang hẹp dài như trước, nhưng bố trí hành lang này hoàn toàn khác xa hai tầng trước.
Đèn được bật sáng, thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt Đoạn Dịch chính là một bức ảnh đen trắng chụp toàn bộ hành lang.
Những bức ảnh kích cỡ khác nhau được dán đầy hai mặt tường trên hành lang, cách bày trí không tuân theo bố cục nào, trên dưới ngang dọc hết sức tuỳ ý, có thể nói là lộn xộn lung tung.
Những bức ảnh lớn hơn đều được đóng khung, kiểu khung rất tinh tế, còn có vô số bức ảnh nhỏ được tận dụng ghim hết lên tường, xiêu xiêu vẹo vẹo thậm chí là lung lay sắp rớt.
Đến gần nhìn kỹ, Đoạn Dịch phát hiện tất cả ảnh đều là chụp hai người giống nhau.
Hai người này một nam một nữ, bọn họ mặc trang phục biểu diễn giống nhau, tạo hình cơ hồ giống hệt nhau như đúc. Điểm khác biệt duy nhất giữa các bức ảnh là bối cảnh, một số chụp ở bên hồ, một số chụp ở vườn hoa.
Đoạn Dịch một đường đi sâu vào, cuối cùng tìm được bức ảnh hai người chụp chung ở hậu trường rạp hát, sau lưng hai người dán một tấm poster, bên trên viết sáu chữ "Mẫu đơn đình hoàn hồn ký'.
Không khó nhìn ra hai người này cảm tình rất tốt, bọn họ cùng nhau hát tuồng, xướng khúc 'Vườn mẫu đơn'.
Đoạn Dịch kề sát lại đánh giá ảnh chụp, đầu cầu thang lại vang lên tiếng bước chân.
Hai tay đút vào túi, Đoạn Dịch nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Nhạc Xuyên, nói: "Sau cậu lại lên đây?"
Lâm Nhạc Xuyên nói: "Muốn đến vườn hoa đi dạo, nhưng không có công cụ, cho nên mới về phòng tìm xem có mấy thứ như xẻng hay không, sau khi đi lên lại thấy tầng 4 có ánh sáng, vì thế đến đây xem thử. Hoá ra là anh."
Đoạn Dịch liếc mắt nhìn tình huống ngoài cửa sổ, thuận miệng nói: "Trời tối như vậy, còn dám đến vườn hoa? Không sợ chết à?"
"Tôi không cho rằng trò chơi này có tính nguy hiểm quá cao." Lâm Nhạc Xuyên đi tới trước một bức tường đầy ảnh chụp, dừng một chút, lại giải thích: "Ý tôi là, khả năng chúng ta chết trong tay những người chơi khác rất cao, nhưng nguy cơ tử vong do thăm dò phó bản lại không cao như vậy. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là thế."
Câu này của cậu ta rất thú vị.
Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn người này, thấy khoé miệng cậu ta hơi nhếch lên nhưng lại không có ý cười, ngược lại có chút lạnh băng xa cách.
Đoạn Dịch hỏi: "Vì sao cậu cho rằng thăm dò phó bản sẽ ít nguy hiểm hơn?"
Lâm Nhạc Xuyên nói: "Bởi vì trong trò chơi này luôn có mục đích nhất định. Vì nếu đã thêm vào yếu tố giết người sói, thì kẻ đứng sau màn nhất định là muốn người sói và người tốt đấu đá lẫn nhau. Nếu phó bản độ nguy hiểm quá cao, các người chơi chết quá nhanh, vậy người sói còn chơi kiểu gì nữa?"
Lời này cũng có lý.
Cũng giống như chơi Ma sói trực tuyến, nếu có ai đó liên tục ngắt kết nối trong suối trò chơi, những người chơi còn lại sẽ nhận được rất ít thông tin, hầu như không thể chơi theo kiểu logic, diễn biến tiếp theo chỉ có thể dựa vào đoán mò, không hề có chút thú vị nào cả.
Nghiêm trọng hơn chính là mấy thần chức hoặc ma sói vừa mở đầu đã chết hết, như vậy chỉ có thể kết thúc trò chơi.
"Tuy là nói thế, nhưng vẫn cẩn thận thì tốt hơn." Đoạn Dịch nhìn cậu, khom người hỏi một câu: "Chỉ là nếu nói như vậy.... Xem ra cậu không tán thành đề nghị hai phe cùng thắng của tôi. Cậu cảm thấy mọi người nhất định sẽ giết hại lẫn nhau à?"
"Đúng vậy." Lâm Nhạc Xuyên nói: "Có rất nhiều nguyên nhân khiến cho ý tưởng của anh không thể đưa vào thực tiễn được. Mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là thời gian."
Đoạn Dịch: "Thời gian?"
Lâm Nhạc Xuyên gật đầu: "Đúng, thời gian. Thời gian vượt ải phó bản nhất định có hạn. Từ lượng đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh có thể nhìn ra được điều này. Vừa rồi ở phòng bếp, mọi người đã thảo luận về định mức phần ăn cho mỗi ngày, phỏng chừng có thể kéo dài trong một tuần. Như vậy có thể đoán ra thời hạn vượt qua phó bản là bảy ngày."
"Đây là một trò chơi đơn giản dành cho mười người. Nếu trò chơi Người sói tiến hành theo cách bình thường, như vậy trong vòng bảy ngày có thể phân ra thắng bại."
"Nhưng nếu làm theo lời anh nói, xem trò chơi người sói như không tồn tại, mọi người hợp lực vượt qua phó bản thì tốt. Chính là ai có thể đảm bảo trong vòng bảy ngày nhất định sẽ tìm ra biện pháp qua ải đây?"
Nói đến đây, Lâm Nhạc Xuyên không tiếp tục nữa nhưng Đoạn Dịch đã hiểu được ý cậu.
Trò chơi vượt ải không thể diễn ra vô tận mà phải có thời hạn.
Vì vậy rất có khả năng xảy ra tình huống —— nếu sau bảy ngày không tìm được cách qua ải, tất cả mọi người sẽ chết ở đây.
Như vậy vấn đề liền tới rồi, nếu tôi là người sói, tôi sẽ mạo hiểm đồng hành với mọi người trong bảy ngày đó, hay là nhanh chóng sử dụng kỹ năng đưa người chơi vào nhà tù, giành lấy chiến thắng? Tôi đương nhiên chọn lựa cái sau rồi.
Mà nếu tôi là người tốt, sau khi nhận ra hạn chế của thời gian và điều kiện ẩn chứa trong đó, đương nhiên cũng không tin người sói sẽ thân thiện hợp tác với người tốt, trừ phi người sói bị ngu. Cho nên thời điểm bầu phiếu, tôi cũng không dám bỏ phiếu trắng.
"Ừ, đúng là khốn cảnh." Đoạn Dịch thở dài, nhưng giọng điệu rất hời hợt, cũng không có vẻ chán nản, hắn nói với Lâm Nhạc Xuyên: "Nhưng mà có một câu cậu nói không đúng."
"Câu nào không đúng?" Lâm Nhạc Xuyên hỏi.
Hai tay Đoạn Dịch tiếp tục đút túi quần, nâng cằm nhìn chằm chằm Lâm Nhạc Xuyên: "Hai phe cùng thắng không thể thực hiện, không phải bởi vì thời gian hạn chế, nguyên nhân căn bản là —— tất cả mọi người đều có suy nghĩ giống cậu."
Lâm Nhạc Xuyên cười.
Cậu ta rũ mắt nhìn Đoạn Dịch, thân thể hơi nghiêng về phía hắn: "Anh Tiểu Dịch, chẳng lẽ anh có thể tin tưởng tôi trăm phần trăm hay sao?"
Thằng nhãi này rõ ràng nhỏ hơn hắn 6 tuổi, lại ỷ vào ưu thế cao hơn hắn nửa cái đầu mà dùng loại ánh mắt kẻ bề trên nhìn hắn.
Đoạn Dịch trong lòng khó chịu nhăn mày. Nhưng hắn suy nghĩ một lát, liền rất sảng khoái trả lời: "Cũng phải. Tôi vốn không tin tưởng cậu."
Đèn trong hành lang sáng trưng, nhưng không có lấy một tia sáng soi rọi vào mắt Lâm Nhạc Xuyên, khiến cho vẻ mặt cậu như phủ một tầng khí đen u ám.
Đoạn Dịch nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, sau đó tiến đến bên tai cậu, nhẹ giọng bổ sung một câu: "Chỉ riêng tên của cậu, cũng không biết là thật hay giả."
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch nhanh chóng rời đi, lần nữa nhìn bức tường dán đầy ảnh chụp.
Nhiệt độ nóng bỏng bên tai thoáng qua, ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên nhất thời đuổi theo kẻ phát nhiệt.
Mắt thấy hai cánh môi người kia không có ý động đậy nữa, bèn nói: "Thật ra anh cũng biết đề nghị của mình sẽ không có hiệu quả. Anh sở dĩ vẫn nói ra, là bởi vì còn ôm ấp một tia may mắn, hoặc nói đúng hơn là có chút kỳ vọng vào nhân tính con người."
—— đây chính là chỗ khác biệt giữa chúng ta.
"Nói cứ như cậu hiểu tôi lắm vậy."
"Dù sao cũng là trợ lí cho anh một năm mà."
Đoạn Dịch nghe xong càng thêm khó chịu.
Hắn đúng là cảm thấy bản thân mình quá mức đơn giản, đối với một tên lập trình viên, cuộc sống hằng ngày đều là viết code.
Chỉ là lời này của Lâm Nhạc Xuyên nói rõ một chuyện —— Đoạn Dịch trước mặt cậu ta bị nhìn thấu sạch sẽ, nhưng cậu ta là loại người nào, Đoạn Dịch thật sự nhìn không ra.
Tin tức không bình đẳng, loại cảm giác này khiến Đoạn Dịch rất không dễ chịu.
Vì thế Đoạn Dịch lần nữa nghiêng đầu, bắn cho Lâm Nhạc Xuyên một ánh mắt cực kì khó ở.
Lâm Nhạc Xuyên cũng đi tới, nghiêm túc quan sát bức ảnh trên tường.
Cậu nâng tay chạm vào ảnh chụp, ngón trỏ lần theo hình ảnh nam đào kép trên ảnh chụp miêu tả một vòng, lại nói: "Anh có cảm thấy, người đàn ông này.... rất giống với người nâng con rối nhỏ trên sân khấu kịch."
Đoạn Dịch vừa định trả lời, một âm thanh từ cầu thang truyền tới, hắn tạm thời ngậm miệng.
—— Đó là tiếng động có người lên tầng.
Nhưng âm thanh này rất lạ, giống như một ông già đang kéo thân thể nặng nề lên lầu, bước chân chậm rãi, nặng nề, nhưng vẫn duy trì tần suất cố định, nghe ra được mỗi bước lên lầu đều rất thống khổ.
Đoạn Dịch hạ giọng: "Người tới không phải là nam đào kép kia đó chớ? Gã là quỷ à?"
Lâm Nhạc Xuyên nhàn nhạt nói: "....Anh Tiểu Dịch có đôi khi không nên mở miệng nói chuyện thì hơn."
Tiếng bước chân đã tới gần trong gang tấc.
Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên song song nghiêng người nhìn về phía cầu thang, quả nhiên nhìn thấy nam đào kép ôm con rối gỗ.
Tay áo của con rối kéo dài trên mặt đất, như sương như khói. Người đàn ông nện bước nặng nề, dường như đi đường là chuyện cực kì khó khăn đối với gã.
Đôi mắt gã trống rỗng, vô hồn nhìn về phía trước, thật giống như không hề nhìn thấy hai người sống đứng sừng sững ở đây.
Nhưng con rối gỗ kia lại động. Đầu nó lộc cộc xoay chuyển, nhìn về phía Đoạn Dịch và Lâm Nhạc Xuyên. Đôi mắt chớp lên chớp xuống, miệng mở rồi lại đóng, nó nhìn chằm chằm vào họ rồi mỉm cười.
_______
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích cho những tiểu thiên sứ chưa từng chơi ma sói.
1. Werewolf [Swordman]: có nghĩa là sử dụng các kỹ năng lên người nào đó. Trong một trò chơi bình thường, thực tế có thể giết một người chơi nhất định. Bài viết sử dụng bối cảnh bị nhốt trong [ Nhà Tù ], những người bị ma sói bắt được sẽ vào nhà tù.
2. Kỹ năng của Phù Thuỷ: có 1 lọ thuốc độc và 1 lọ thuốc giải; khi ai đó bị 'chém' (trong truyện tui dịch bị giết), phù thuỷ có thể sử dụng thuốc giải để cứu người đó; chất độc của phù thuỷ dùng để 'giết' người, và người chơi bị trúng độc cũng sẽ vào nhà tù. Phù thuỷ chỉ được dùng một lọ thuốc mỗi đêm, không được dùng đồng thời cả độc và thuốc giải.
3. Kỹ năng Thợ Săn: Khi bỏ phiếu, hoặc khi bị ma sói giết chết, anh ta có thể chọn thêm một người vào nhà tù. Nếu thợ săn bị Phù thuỷ đọc chết, anh ta không thể đưa ai đó đi.
——-
Editor lảm nhảm: Tui cũng chỉ là một đứa biết chơi Ma sói cơ bản thôi hà!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.