*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nguyệt Toả Lưu Quang
Chương 6: Nấm mồ xanh, trọn đời, yêu người sâu đậm.
***
Đoạn Dịch mạnh mẽ dứt khoát liên tục đá văng ba cánh cửa, lộ cách sắp xếp phòng tầng 4 vừa nhìn liền hiểu ngay.
Phòng đầu tiên bọn họ vào chính là phòng ngủ, kế bên chính là phòng luyện tập của nam nữ đào kép.
Căn phòng này cực kì trống trải, có hai mặt là tường, hai mặt là gương. Chẳng qua hiện tại gương đã bị người đánh nát, mảnh vỡ tung toé khắp sàn; hai bên tường đống một hàng giá thép, có thể để cho nhóm đào kép đặt chân.
Đối diện phòng ngủ là phòng đặt đao thương kiếm kích, cùng với rất nhiều trang phục hát tuồng, ngoài ra còn có rất nhiều móc treo quần áo để trống. Có lẽ số quần áo biểu diễn vứt lung tung bên phòng ngủ chính là được lấy từ bên đây.
Cuối cùng là phòng sách, trước mắt là nơi chứa nhiều thông tin nhất.
Phòng sách ngược lại rất sạch sẽ, trên bàn đặt vài bức ảnh chụp, vẫn là ảnh chụp chung của đôi nam nữ đào kép kia.
Sách trên kệ phần lớn đều có liên quan đến hí khúc, một số nói về lịch sử phát triển của Côn khúc, phát triển về phục sức, còn có một số lớn kịch bản, chủ yếu đều là về Côn khúc.
(* Côn khúc (崑曲; Bính âm: Kūnqǔ) hay Ca kịch Côn khúc là một trong những loại hình cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc. Đây là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại. - Nguồn: Wikipedia)
Ngoài ra trên kệ sách còn có hai tầng dành riêng để đặt báo chí.
Trên báo đăng tin rất nhiều về hai người này, Đoạn Dịch cuối cùng cũng biết được tên họ.
Nam đào kép tên Chu Chấn An, nữ gọi Sở Thanh. Cả hai đều là người có tiếng trong thế hệ, bọn họ đã kết hôn, còn được mệnh danh là nhân duyên trời định. Ngày hai người kết hôn, đầy hai mặt báo đều là viết về chuyện tình yêu của họ.
Toà lâm viên này gọi Mộng Viên, là nơi ở của cả hai sau khi kết hôn.
Tiếp tục đọc xuống, suy đoán của bọn Đoạn Dịch trước đó đều là thật — nữ đào kép Sở Thanh quả nhiên đã chết.
Trên báo có viết lại tiểu sử của Sở Thanh.
—— Một ngày nọ sau khi diễn xong, cô uống một ly trà, kết quả làm hỏng dây thanh quản. Cũng không biết là ai hạ độc trong trà, phỏng chừng là có người ghen ghét cô tài hoa hơn người mà ra tay độc ác. Sở Thanh yêu hát kịch hơn cả mạng mình, từ nay về sau không thể ca hát, cả ngày đều buồn bực không vui, tinh thần cũng dần dần suy sụp.
Vì để Sở Thanh vui vẻ trở lại, Chu Chấn An tìm thầy học phúc ngữ, sau đó khuyên nhủ Sở Thanh: "Anh có thể dùng phúc ngữ hát thay phần em. Chúng ta vẫn sẽ cùng nhau đứng trên sân khấu xướng khúc 'Vườn mẫu đơn'."
Sở Thanh lại thở dài: "Chỉ sợ không dễ qua mặt người xem."
Cuối cùng Sở Thanh không nghĩ thoáng được. Không thể ca hát, cô cũng vứt bỏ tình yêu, lựa chọn tự sát.
Sau khi mai táng cô tại lâm viên này, từ đó về sau Chu Chấn An một mình ở lại đây, thề cả đời không kết hôn lần nữa.
Đọc hết tờ báo, Đoạn Dịch nói: "Vậy mà lại đoán trúng rồi. Con rối kia biết hát tuồng không phải vì nó là quái vật, mà là do Chu Chấn An dùng phúc ngữ."
"Ừ. Có vẻ là vậy." Lâm Nhạc Xuyên lại lướt qua tờ báo lần nữa: "Sở Thanh được chôn cất trong lâm viên này. Nếu đi sâu vào rừng cây kia, có lẽ sẽ tìm được mộ của cô ấy."
Vì vậy, ba người cắm cọc trên tầng 4 rất lâu, lúc trở lại phòng khách đã là giữa trưa.
Tranh thủ lúc ăn trưa, các người chơi tập hợp trao đổi manh mối mình có được, số 1 lên tiếng: "Tôi tìm được một phần mộ, bên trên viết 'Ái thê Sở Thanh chi mộ'."
Đoạn Dịch cùng Lâm Nhạc Xuyên liếc nhìn nhau, buổi chiều hai người mang theo Trâu Bình, dưới sự dẫn dắt của cô gái số 1 tìm được ngôi mộ kia.
Mộ nằm ở phía tây nam lâm viên. Bốn người đi chừng 15 phút liền tới nơi.
Ngôi mộ xanh biếc lẳng lặng nằm trong rừng sâu, xung quanh đều là bùn đất dơ bẩn, nhưng bia mộ lại được lau chùi rất sạch sẽ, phía trước còn đặt một ít trái cây chưa phân huỷ hết, có thể thấy Chu Chấn An trước đó không lâu đã đến nơi này.
Cô gái số 1 nhìn xung quanh một vòng, sau đó lấy ra quyển nhật kí da trâu: "Tôi còn tìm được cái này. Nó nằm ngay trước bia mộ. Có lẽ là người tảo mộ không cẩn thận làm rơi ở đây."
Đoạn Dịch đi tới nhận lấy quyển nhật kí ố vàng, lật xem từng tờ.
"Vì sao em còn chưa trở lại?"
"A Thanh, có phải em trách anh không bảo vệ được em hay không?"
"Lần này em vẫn chưa trở lại."
"Không đúng, anh đã làm đúng theo những gì ghi trên sách thuật pháp. Lấy mạng đổi mạng, em hẳn là có thể trở lại rồi."
"Em không trở lại, có phải là không còn yêu anh nữa hay không?"
"Không sao cả, dù em không yêu anh, anh cũng sẽ mang em trở lại."
Những câu này dường như được viết bằng máu.
Trong sáu trang đầu của nhật kí, chỉ viết có sáu câu này, khoảng thời gian giữa mỗi câu đều cách nhau rất lâu, có câu cách nhau nửa tháng, còn dài nhất là ba tháng.
Sau sáu trang này, những trang còn lại đều có nội dụng gần giống nhau.
"Anh sẽ tiếp tục thử, anh sẽ chờ em."
"Anh chờ em."
"Anh chờ em."
.....
Khép lại nhật kí, Đoạn Dịch không khỏi cảm thán: "Thật đúng là một kẻ si tình. Có phải mỗi lần gã đến đây, đều sẽ hỏi cô ấy vì sao còn chưa sống lại hay không?"
"Chắc vậy." Lâm Nhạc Xuyên nói: "Do đó có thể đoán rằng, vì để hồi sinh Sở Thanh, Chu Chấn An đã sử dụng tà thuật liên quan đến cải tử hồi sinh. Trong nhật kí có nhắc tới 'lấy mạng đổi mạng'. Có thể là gã đã giết ai đó, muốn dùng mạng người kia đổi lấy mạng cho người vợ Sở Thanh của mình."
"Nhưng gã thất bại." Đoạn Dịch nhíu mày nói, "Gã thất bại, nhưng vẫn không từ bỏ, gã nói còn muốn tiếp tục thử. Lời này có phải là nói.... Gã sẽ lại dùng loại thuật pháp 'lấy mạng đổi mạng này'? Hắn còn sẽ giết người, mà đối tượng chính là......"
Trâu Bình bên cạnh nghe hiểu. Cậu ta vốn đã rất trắng, lần này bị doạ đến mặt không còn giọt máu.
"Không phải là chúng ta đó chứ? Chúng ta là du khách đến đây.... Sói muốn đem chúng ta hiến tế, cũng đồng nghĩa với chủ nhân lâm viên sẽ giết chúng ta đổi mạng cho vợ gã?"
"Có khả năng này." Đoạn Dịch suy nghĩ, lại nói: "Nếu chủ nhân lâm viên — cũng chính là Chu Chấn An đã từng giết người, như vậy nhất định sẽ lưu lại dấu vết trong lâm viên, tỷ như thi thể gì đó. Từ thi thể có thể biết được người đó bị giết như thế nào, biết đâu nhờ đó có thể nghĩ cách tránh được rủi ro và sự truy sát của Chu Chấn An."
Cô gái số 1 nói tiếp: "Đồng ý. Chúng ta vừa lúc cũng mang xẻng theo, đào từ chỗ này luôn à?"
Cô vừa nói xong liền xách xẻng ra, Lâm Nhạc Xuyên đưa tay ngăn cản: "Sáng nay chúng tôi ở phòng sách nhìn thấy một tờ báo, trên đó có một mục viết về chuyện tình yêu của hai người. Sở Thanh miêu tả chồng mình là một người nho nhã lễ độ, thích làm việc thiện."
"Do đó, nếu tôi là nam đào kép, tôi sẽ không làm trò giết người trước mặt Sở Thanh, tôi không muốn phá hỏng hình tượng của mình trong lòng cô ấy. Cho nên xung quanh mộ Sở Thanh sẽ không có manh mối gì đâu. Nếu nam đào kép giết người giấu xác, thi thể hơn phân nửa sẽ ở trong rừng cây đối diện, cũng chính là hướng đông nam lâm viên."
"Được, vậy chúng ta đi đến rừng cây đối diện." Đoạn Dịch dẫn đầu đi trước, Lâm Nhạc Xuyên cùng cô gái số 1 đuổi kịp theo sau, Trâu Bình đứng tại chỗ ngây ngốc một lát cũng không nhanh không chậm chạy theo: "Anh Đoạn chờ em với, khu rừng này đáng sợ quá đi!"
__Truyện được edit & đăng tải duy nhất tại Wattpad Nguyệt Toả Lưu Quang, nơi khác đều là TRỘM__
Xuyên qua rừng cây phía tây nam, trở lại đường lát đá, bốn người tiếp tục đi về phía đông nam, bước vào một rừng cây khác.
Mới vừa vào không lâu, bốn người đang thương lượng nên bắt đầu đào từ chỗ nào, bỗng nhiên lại nghe thấy hai tiếng hét chói tai.
Hai âm thanh này rất quen thuộc. Một thuộc về số 6 giả dạng Nhà Tiên Tri nói một câu khóc một giọt, người còn lại chính cô bạn siêu tốt luôn kè kè có nhau tự nhận mình là thần chức số 4.
Theo hai tiếng hét chạy tới, Đoạn Dịch nhìn thấy hai bộ xương trắng.
Hai bộ xương bảo tồn khá hoàn chỉnh, im lìm chôn vùi dưới lớp bùn đất u ám trong rừng cây sâu thẳm không ai biết tới.
"Các người mới đào ra à?" Đoạn Dịch hỏi.
Trả lời là chàng trai đầu đinh số 3: "Thi thể chôn không sâu, tôi tự mình đào ra. Vừa rồi số 6 đi ngang thì vấp phải nó nên té ngã."
Cô gái số 1 ngồi xổm bên thi thể: "Thi thể chỉ còn xương trắng, không phải mới chết gần đây. Trong rừng ẩm ướt, nhiệt độ cao, lại có nhiều côn trùng và kiến, tốc độ phân huỷ của thi thể cũng nhanh hơn. Theo bước đầu phỏng đoán, hai thi thể này đã chết ít nhất nửa năm."
Đoạn Dịch tò mò nhìn cô nàng: "Chuyên nghiệp ghê luôn, cô là pháp y sao?"
Số 1 lắc đầu: "Tôi đúng là học trường y, nhưng sau khi tốt nghiệp không làm bác sĩ, hiện tại kinh doanh dược phẩm. Thành tích học tập không tốt, gần như đã quên sạch kiến thức chuyên môn, nhưng vẫn có thể phân tích cơ bản."
Có lời này, Lâm Nhạc Xuyên dứt khoát lấy xẻng trong ba lô ra. Mạnh mẽ vung tay, xẻng sắt cắm xuống đất cuốn lên một đám bụi bay, cậu ta không thèm ngẩng đầu mà bắt tay đào bới.
Đầu đinh số 3 hỏi: "Cậu làm gì đó? Chẳng nhẽ còn có người chết nữa sao?"
Lâm Nhạc Xuyên cúi đầu đào đất: "Đợi chút sẽ biết."
Lâm Nhạc Xuyên nói xong sai.
—— mọi người cùng nhau đào hai tiếng, đào ra mười cổ thi thể.
Phần lớn đều đã hoá thành xương trắng, nhưng vẫn còn hai cái xác còn lại chút mô, có vẻ như là mới chết gần đây.
Trong lúc đó, đôi bạn thân số 6 và số 4, còn có Trâu Bình cũng chưa giúp được gì nhiều đã co giò chạy đi nôn thóc nôn tháo. Trong không khí trộn lẫn mùi hôi của thi thể cùng mùi nôn mửa của ba người trở nên kinh không thể tả, bọn Đoạn Dịch cuối cùng cũng chịu không nổi, vừa thấy sắc trời dần tối liền tức tốc rời khỏi rừng cây, trở về trước cửa toà nhà liền bắt đầu thở dốc.
Chờ ổn định lại hô hấp, bọn họ kéo lê thân thể mỏi nhừ của mình đi vào phòng khách nghỉ ngơi, mạnh ai nấy nằm la liệt bất động trên ghế, như một đám xác sống ngay đơ, mãi cho đến khi bụng người nào đó ùn ục kêu lên, những người khác mới nhận ra đã tới giờ cơm chiều.
Lúc này số 6 chủ động đi đến phòng bếp: "Tôi vừa rồi không giúp được gì, vậy để tôi đi làm cơm chiều."
"Tớ giúp cậu." Số 4 lập tức đi theo.
Đầu đinh số 3 nhìn hai cô gái nở ra nụ cười si mê, nói: "Vẫn là em gái dễ thương tốt nhất."
Chờ hai người kia vào bếp rồi, số 1 ghét bỏ nhìn hắn: "Tên háo sắc. Có phải bọn họ nói cái gì cậu cũng tin hay không?"
Số 3 nghe vậy cũng không giận, lập tức quay qua nháy mắt với số 1: "Xem chị nói gì kìa. Ngự tỷ cũng rất tốt nha! Này, chị tên gì vậy?"
Số 1 lạnh mặt nhắm mắt ngủ, mặc kệ hắn.
__Truyện được edit & đăng tải duy nhất tại Wattpad Nguyệt Toả Lưu Quang, nơi khác đều là TRỘM___
Trong phòng bếp, hai cô gái từ tủ lạnh lấy ra một miếng thịt bò, lại ngâm trong nước chờ tan đá, sau đó đập mấy quả trứng bỏ vào bát khuấy đều, thời gian không nhiều cho nên bọn họ chỉ làm món đơn giản — cơm chiên trứng với thịt bò.
Số 4 đánh trứng, số 6 cắt hành.
Nhanh tay cắt xong hai cọng hành lá, số 6 nhìn số 4 hỏi: "Cậu nghĩ sao về người chơi số 2 và số 7?"
Số 4 cũng không ngẩng đầu đã trả lời: "Thì là hai con Sói. Không cần nghi ngờ nữa. Hai người bọn họ cơ bản là chung một phe, vì sao ư? Bởi vì bọn họ biết được thân phận của nhau, cả hai đều là Sói, cho nên mới dám tin tưởng lẫn nhau. Cũng đâu phải là đôi bạn thân giống như chúng ta, hai người đàn ông cứ quấn lấy nhau một chỗ thì có thể là gì?"
Lẳng lặng thở phào một hơi, số 6 lại thử hỏi một câu: "Vậy cậu cảm thấy tớ đêm nay có nên kiểm tra số 7 hay không?"
Số 4 trả lời: "Tớ nghĩ cậu cần phải kiểm tra số 7. Dù sao anh ta cũng là Kim Thuỷ số 2 xác nhận. Cậu không kiểm tra anh ta thì không dễ nói chuyện."
Số 6 đặt dao xuống, thở dài: "Nhưng tớ lo đêm nay mình sẽ bị loại. Phù Thuỷ hiện tại vẫn chưa ra mặt, cũng không biết thuốc giải có còn hay không. Bây giờ còn chưa tới 9:00 tối, trước khi bỏ phiếu Sói đều có thể giết người, cho nên có thể bọn họ vẫn chưa ra tay....."
Số 4 nói: "Dù Phù Thuỷ không cứu cậu thì cũng không sao cả. Cậu cứ đến phòng tớ kiểm tra thật giả, nếu kiểm tra ra số 7 là Sói thì lập tức nói cho tớ biết. Như vậy dù cậu bị loại, tớ cũng có thể đem tin tức này truyền ra ngoài."
Cho nên, cậu không phải Phù Thuỷ. Cậu chỉ có thể là thợ săn.
Nhìn cô bạn thân số 4 của mình, tim số 6 đột nhiên đập nhanh liên hồi, cô ta đang cảm thấy hưng phấn.
Nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ vô cùng lo lắng, nói: "So với tớ, thật ra tớ càng lo lắng cho cậu hơn. Nếu Phù Thuỷ có thuốc giải, hắn có lẽ sẽ cứu tớ, nhưng cậu thì không như vậy. Sói nếu giết tớ, ngược lại sẽ chứng minh thân phận Tiên Tri của tớ là thật, cho nên bọn chúng có thể tạm thời sẽ không giết tớ. Nhưng cậu lúc sáng lại nhận mình là thần.... Cậu còn nguy hiểm hơn cả tớ nữa."
Số 4 cho thêm ít muối vào trứng, buông bát, nhìn số 6 đang lo lắng.
Cô cười trấn an, nói: "Cậu không cần lo cho tớ. Hiện tại cậu hẳn đã biết thân phận của tớ rồi đi. Nếu Sói dám giết tớ, tớ liền dắt theo một tên đi cùng. Số 2 cùng số 5 đều là Sói, tớ tuỳ tiện chọn một người mang theo là được."
Số 6 tiến lên nắm chặt tay bạn thân: "Nếu cậu bị bắt vào Nhà Tù, không cần quá sợ hãi. Tớ sẽ cố gắng thăm dò phó bản giúp người tốt qua ải, như vậy, cậu cũng sẽ an toàn thông qua."
"Ừ. Tớ đương nhiên tin tưởng cậu." Số 4 cười nói: "Thành tích của cậu vẫn luôn tốt hơn tớ, còn là đội trưởng câu lạc bộ của chúng ta, tớ còn phải nhờ cậu chăm sóc nữa mà. Trò chơi này cũng thế, tớ thật sự quá vô dụng, không biết phải nên chơi thế nào, tớ liền nghe theo cậu vậy."
______
Editor lảm nhảm: vừa có thảo mai, vừa có bạch liên.... hô hô hô