“Nè nè, cậu có ý gì đó hả?” Đoạn Dịch vô thức nhướng mày, nhanh chóng phản ứng lại —— có phải đang ám chỉ anh dễ bị mấy chàng trai trẻ lừa gạt hay không? Tại sao tại sao chứ?
Đoạn Dịch há mồm, còn chưa kịp phản bác thì Lâm Nhạc Xuyên đã xoay chuyển đề tài: “Tóm lại tình hình trước mắt rất có lợi cho chúng ta. Tôi hạ độc số 6, nhưng hai ta đều còn sống. Anh đêm nay kiểm tra ai rồi?”
Đoạn Dịch nâng hai tay gối sau đầu, anh hơi ngã người ra sau nửa nằm trên lưng ghế, lẩm bẩm nói: “Số 1. Cô ấy là người tốt. Tôi lại không kiểm tra được Sói rồi. Nhưng mà cậu nói đúng lắm, phe người tốt nắm phần thắng rất lớn.”
Tổng cộng mười người chơi, hiện tại đã loại ba người.
Số 10 bị bầu phiếu loại trừ, số 4 bị Sói giết, số 6 bị hạ độc.
Trong đó có thể chắc chắn số 6 là Sói, số 4 là du khách bình thường, còn về số 10 Trương Trác thì theo như mấy câu gã nói sau cùng Đoạn Dịch tạm thời sẽ nhận định gã người tốt. Như vậy, trong bảy người còn lại có hai người là Sói.
Trong bảy người chơi còn lại, cô gái số 1 là người tốt, số 2 Lâm Nhạc Xuyên là Phù Thuỷ, số 7 Đoạn Dịch là Tiên Tri. Vì thế Sói chỉ có thể nằm trong số 3, 5, 8, 9. Lại nói, số 5 ngày hôm qua bị phát ‘thẻ giết’, khả năng là Sói tương đối thấp, như vậy 3, 8, 9 sẽ tồn tại hai con Sói lớn hơn.
Đầu óc xoay chuyển một vòng, Lâm Nhạc Xuyên nhìn Đoạn Dịch nói: “Ngày mai để thợ săn đứng ra, chúng ta cơ bản thắng chắc rồi.”
“Ừ.” Cũng không biết Đoạn Dịch đang nghĩ gì, vẻ mặt anh cũng không mấy nhẹ nhõm mà còn có chút nặng nè.
Đoạn Dịch có đôi mắt dài, thoạt nhìn như mắt một mí nhưng thật ra lại không nhỏ, dáng mắt cũng rất đẹp, bề ngoài có chút giống như mắt phượng nhưng lại thiếu vài phần mị hoặc. Bây giờ anh im lặng rũ mắt, đuôi mắt liền hướng lên trên, lông mi dài cụp xuống tạo thành bóng râm dưới mí mắt.
Lâm Nhạc Xuyên cảm thấy đôi mắt này cũng giống như chủ nhân của nó: đơn giản, sạch sẽ, thuần khiết.
Lẳng lặng nhìn hồi lâu, Lâm Nhạc Xuyên hỏi: “Đang nghĩ mình có phải bị Trâu Bình lừa rồi hay không à? Cảm thấy lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa?”
Đoạn Dịch: “?”
Lâm Nhạc Xuyên không giải thích thêm, nói: “Đêm nay ——.”
Đoạn Dịch: “Đêm nay tôi ở lại đây.”
“Ừ.”
“Cậu đừng có nghĩ linh tinh. Tôi không có nghĩ tới chuyện bị ai lừa gạt cả.” Đoạn Dịch ngồi dậy, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Tôi có dự cảm không tốt, cảm thấy sắp sửa xảy ra chuyện rồi.”
Lâm Nhạc Xuyên chớp mắt, không nói chuyện.
Bất ngờ va phải cái chớp mắt kia, Đoạn Dịch đứng lên, đi tới tủ quần áo tìm một bộ chăn đệm trải trên sàn: “Ánh mắt đó là sao hả? Đã nói đừng có nghĩ linh tinh. Thật ra, tôi không phải…… Thôi bỏ đi, tôi ngủ dưới sàn vậy.”
Đoạn Dịch muốn nói mình không phải gay, mấy lời đồn đãi kia toàn là tin vịt mà thôi.
Nhưng anh cảm thấy tự nhiên đi giải thích chuyện này với Lâm Nhạc Xuyên thì có chút kì quái. Vì thế dứt khoát ngậm miệng luôn.
Nửa đêm, ánh trăng len lỏi rọi vào.
Đoạn Dịch không ngủ được, cứ trằn trọc trên sàn nhà.
Nghe thấy tiếng anh trở mình, giọng Lâm Nhạc Xuyên trong đêm cất lên: “Khó chịu à? Anh lên đây ngủ đi. Dù gì anh cũng là sếp tôi. Có lí nào lại để sếp mình ngủ dưới sàn nhà chứ?”
“Tôi giành giường với một thằng nhóc da non thịt mềm quen sống trong nhung lụa làm cái gì.” Đoạn Dịch nói: “Tôi ngủ không được là vì nghĩ đến bài đồng dao kia. Cậu nói xem bài đồng dao này rốt cuộc có ý gì?”
“Con thỏ thứ nhất bị bệnh, thỏ thứ hai trông chừng, thỏ thứ ba mua thuốc, thỏ thứ tư sắc thuốc, thỏ thứ năm đã chết, thỏ thứ sáu nâng lên, thỏ thứ bảy đào hố, thỏ thứ tám chôn, thỏ thứ chín ngồi dưới đất la khóc, thỏ thứ mười hỏi nó vì sao lại khóc, thỏ thứ chín nói, thỏ thứ năm đi rồi sẽ không trở lại nữa!” Nhớ lại nội dung bài đồng dao, Đoạn Dịch nói: “Mười con thỏ, vừa lúc tương ứng với mười người chơi.”
Lúc nghe Đoạn Dịch nói mình là ‘thằng nhóc’ Lâm Nhạc Xuyên rõ ràng nhăn mày, vẻ mặt không vui.
Nhưng bây giờ không phải lúc so đo chuyện này, trong đầu ngẫm lại nội dung bài đồng dao một lần, nói: “Kết hợp với lời của chủ nhân lâm viên, bài đồng dao này càng nghĩ càng ớn lạnh.”
“Cậu nghĩ sao?” Đoạn Dịch hỏi.
Lâm Nhạc Xuyên nói: “Điểm mấu chốt của bài đồng dao này chính là con thỏ thứ nhất bị bệnh, nhưng cuối cùng chết là con thỏ thứ năm. Tựa như con thỏ thứ năm chết thay cho con thỏ thứ nhất. Như vậy….. Trong số mười người chới chúng ta, liệu có thể sẽ có một người chết thay cho Sở Thanh hay không?”
Đoạn Dịch nghe đến đây, cả người nổi một tầng da gà: “Chủ nhân lâm viên Chu Chấn An vì để Sở Thanh sống lại mà không ngừng giết người, hắn đã giết 48 người, đem bọn họ chôn dưới rừng cây. Chỉ cần giết thêm một người sẽ đạt đến con số 49, Sở Thanh hẳn là sẽ sống lại. Trước đó chúng ta suy đoán, người sắp chết sẽ là một trong số mười người chơi. Mà bài đồng dao này vừa lúc lại xác nhận suy đoán đó. Điều này có nghĩa là….”
Nhìn trần nhà tối đen, Đoạn Dịch nặng nề lên tiếng: “Chúng ta muốn qua cửa, nhất định phải dùng một mạng để đổi.”
“Đúng. Có lẽ người chết tiếp theo chính là người chơi số 5.” Lâm Nhạc Xuyên bình tĩnh trả lời.
Thật lâu sau, Đoạn Dịch nằm ngửa trên sàn nhà, tay gác trên trán, anh nhắm mắt lại khẽ thở dài, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Anh ngủ rồi, nhưng Lâm Nhạc Xuyên vẫn còn thức.
Nghiêng người nằm sát mép giường, Lâm Nhạc Xuyên mở to mắt chăm chú nhìn Đoạn Dịch.
Màn đêm sâu thẳm, hai mắt hắn tối đen như mực, bên trong cất giấu một vài tia sáng vụn vặt, tựa như những vì sao sáng ở thời không xa xôi.
.
Hôm sau Đoạn Dịch dậy rất sớm.
Nhìn máy tính bảng chỉ mới 6 giờ, anh nhắm mắt một lúc vẫn không ngủ tiếp được bèn buông chăn rời đi. Trở về phòng mình tắm rửa xong, lúc đẩy cửa cũng vừa khéo nhìn thấy Lâm Nhạc Xuyên đầu tóc rũ nước bước ra.
Hai người đồng thời gật đầu xem như chào hỏi, cùng nhau xuống lầu.
Sau khi xuống nhà, Đoạn Dịch mới biết mình dậy cũng không phải quá sớm, trong bếp cô gái số 1 và Trâu Bình đang cặm cụi làm bữa sáng cho mọi người.
Trên sân khấu bên ngoài cửa sổ, nam đào kép và con rối gỗ vẫn chưa xuất hiện, chàng trai đầu đinh số 3 thì đang đứng trong sân hút thuốc.
Chờ đến 7 giờ sáng, bảy người chơi còn lại đều đến đông đủ, cùng nhau ăn sáng.
Chàng trai đầu đinh số 3 nhịn rồi nhịn, cuối cùng không kiềm chế được hỏi: “Không phải chứ, ý gì đây? Tối qua Phù Thuỷ hạ độc rồi? Phù Thuỷ đang nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Nhạc Xuyên liếc hắn một cái, dùng dao nĩa cắt lấy một khối trứng chiên, nói: “Tối qua có hai người cùng chết, cậu không nghi ngờ Thợ Săn dùng súng kéo theo Phù Thuỷ vừa hạ độc chết cùng sao. Sao thế, cậu là Thợ Săn à?”
“…. Muốn hố tôi hả?” Ánh mắt số 3 nhìn Lâm Nhạc Xuyên lộ vẻ không vui.
Lâm Nhạc Xuyên nói: “Tôi không cần hố cậu. Hôm nay Thợ Săn có thể nhảy ra rồi. Tôi là Tiên Tri, số 7 là Phù Thuỷ, cậu là Thợ Săn, mà tối qua tôi kiểm tra số 1 là người tốt. Tìm sói trong mấy người còn lại cũng không có gì khó.”
Số 3 bĩu môi: “Số 7 với cậu biết nhau, hình như còn là cấp trên của cậu nữa đúng không? Cho nên anh ta mới tiếp tay cho ác, độc chết số 6? Trong mắt tôi, cậu chưa chắc là người tốt. Hôm qua không phải đã nói đều giữ lại cả hai Tiên Tri sao, Phù Thuỷ vậy mà mẹ nó độc chết Tiên Tri số 6, vậy cậu cũng đừng mong nhởn nhơ ở ngoài đây nữa. Hôm nay chúng ta sẽ bầu phiếu loại cậu!”
Lâm Nhạc Xuyên cắn một ngụm trứng gà, chậm rãi nuốt vào, lại thong thả hớp một ngụm canh, cuối cùng mới nghiêng đầu nhìn số 3 đang giận dữ trừng mình, bình tĩnh nói: “Tôi kiến nghị cậu nên tìm số 7 Phù Thuỷ nói chuyện riêng. Sẽ có bất ngờ.”
Số 3 nhíu mày không rõ ý tứ Lâm Nhạc Xuyên, cũng chưa kịp đi tìm ‘Phù Thuỷ’ Đoạn Dịch tâm sự thì đã bị người khác hớt tay trên —— số 9 Trâu Bình đột nhiên tìm tới Đoạn Dịch: “Anh Đoạn, em có chuyện muốn nói riêng với anh.”
Đoạn Dịch vừa lúc ăn sáng xong liền đặt bát đũa lên bàn, nói: “Được.”
Nhìn hai người đi ra ngoài, số 3 gãi đầu lẩm bẩm: “Hai người bọn họ lén lút làm gì đó?”
Lâm Nhạc Xuyên đặt dao nĩa trong tay xuống, ánh mắt lướt qua hướng hai người rời đi, lãnh đạm nói: “Số 8 và 9 hẳn là hai con Sói; cũng không ngoại trừ số 5 là Sói. Hiện tại số lượng Sói ít hơn người tốt. Cho nên không cần để ý bọn họ nói cái gì, cũng không cần quan tâm đêm nay bầu phiếu cho 5, 8 hay 9, ván này Sói thua chắc rồi. Trò chơi sẽ kết thúc sớm thôi.”
Lâm Nhạc Xuyên vừa nói xong, phòng khách an tĩnh bỗng “Đinh——“ vang một tiếng —— thìa khuấy sữa đậu nành của số 5 rơi xuống bàn.
Số 5 vội nhặt lại thìa, sau đó rút khăn giấy lau sạch vết sữa trên bàn, luống cuống uống một ngụm sữa thì thấy Lâm Nhạc Xuyên đang nhìn mình.
Cũng không biết là do chột dạ hay ánh mắt Lâm Nhạc Xuyên quá có sức uy hiếp, tim hắn đập kịch liệt, tay run lẩy bẩy, cũng may Lâm Nhạc Xuyên kịp thời thu mắt, cảm giác áp bách biến mất, hắn thầm thở ra một hơi, bưng ly sữa đậu nành nốc cạn đáy.
Những người khác đều bị lời Lâm Nhạc Xuyên hấp dẫn, cho nên không ai chú ý tới khác thường của hắn.
Cô gái học y số 1 nhìn chằm chằm vào Lâm Nhạc Xuyên, tựa hồ như hiểu ra gì đó: “Chẳng lẽ cậu…. Tôi hiểu rồi.”
Số 3 nhướng mày khó hiểu: “Chị, chị hiểu cái gì? Làm sao hiểu được? Không thể bởi vì hắn phát Kim Thuỷ cho chị mà chị liền tin tưởng hắn nha.”
Dùng ánh mắt như nhìn ‘thằng ngu’ thương hại nhìn số 3, cô gái số 1 không nhiều lời, đứng dậy cầm bát đĩa đi vào bếp.
Đầu đinh hết cách, vẻ mặt tràn đầy dấu chấm hỏi nhìn Lâm Nhạc Xuyên: “Có ý gì đây hả? Cái gì mà số lượng Sói ít hơn người tốt? Tôi có thể thừa nhận mình là Thợ Săn, nhưng cậu làm sao khẳng định phe người tốt sẽ bầu phiếu theo ý cậu?”
“Cậu sẽ.” Lâm Nhạc Xuyên bưng chén đứng lên, nói: “Đi thôi, tiếp tục đào thi thể.”
.
Đoạn Dịch mang theo Trâu Bình ra ngoài đình viện.
Trên sân khấu, nam đào kép đã ôm con rối bắt đầu hát tuồng, hiện tại Đoạn Dịch đã quá quen với đoạn hí khúc này, hoàn toàn đem nó trở thành BGM (nhạc nền) thăm dò phó bản. Đáng tiếc anh hoàn toàn không biết thưởng thức, cứ cảm thấy âm thanh phát ra như gà bị bóp cổ.
Hai người đi qua cây cầu vòm đá mới dừng lại.
Nơi này cách sân khấu khá xa, tương đối an tĩnh, là nơi thích hợp để nói chuyện riêng.
Cánh tay Đoạn Dịch gác trên cầu đá, nhìn thoáng qua con sông nhỏ dưới cầu, nước sông trong veo thấy đáy, bởi vì quá trong cho nên không có thuỷ thảo cũng cũng không có cá, nom có vẻ vô hồn không chân thật.
“Tìm tôi có chuyện gì?” Đoạn Dịch nhìn Trâu Bình vẻ mặt trắng bệch hỏi: “Sắc mặt cậu không tốt lắm.”
Trâu Bình lắc đầu: “Em chỉ là bị doạ sợ thôi. Nghĩ tới những thi thể đó, còn có sách cổ tà thuật gì đó….”
Tạm dừng một chút, Trâu Bình lại nói: “Em còn lo lắng cho những thành viên trong đoàn của mình….”
Đoạn Dịch hỏi: “Đoàn xiếc của cậu?”
Trâu Bình nhăn mặt sầu khổ: “Vâng. Em nợ mọi người mấy tháng tiền lương rồi. Vốn cũng không sao cả, nhưng mẹ của một người anh em còn đang chờ làm phẫu thuật. Em đã hứa sẽ gom đủ tiền cho anh ấy càng sớm càng tốt. Nhưng bây giờ…. Em tới đây, cũng không biết có thể sống sót trở ra hay không. Cho dù còn sống, em sợ rằng cũng phải thất hứa rồi….”
Trâu Bình nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ 20 tuổi, có khi còn chưa tới 20, tuổi nhỏ đã phải chống đỡ cả đoàn xiếc lung lay sắp đổ, còn vì muốn trả lương cho cấp dưới mà thiếu chút nữa đã bán luôn thân thể mình….
Nhưng khó khăn thì khó khăn, nhìn vẻ mặt hiện tại của cậu ta, lại nghĩ đến một khả năng nào đó, Đoạn Dịch cau mày, lấy một điếu thuốc rồi châm lửa, chậm rãi hút một hơi. Làn khói lượn lờ quanh quần, Đoạn Dịch hỏi: “Cậu cảm thấy ai là Sói?”
Trâu Bình im lặng một lát, hỏi ngược lại: “Anh Đoạn, anh thật sự tin tưởng trợ lí của mình là Tiên Tri sao? Tại sao chứ?”
Ngước mắt nhìn Trâu Bình một cái, Đoạn Dịch lại rít một hơi thuốc, nói: “Tôi không phải tin hắn. Chỉ là so với hắn, tôi lại càng không tin số 6 hơn. Từ những gì cô ta nói thấy được cô ta không phải tay mơ, thuật ngữ dùng trong trò ma sói đều lưu loát rành mạch. Nhưng cô ta vẫn luôn khóc, trước sau đều nói bản thân không hiểu trò chơi này, điều này quá mâu thuẫn. Luôn miệng nói mình sẽ không chơi, nhưng vừa mở miệng thì toàn dùng logic của tay già đời, đây chính là sơ hở. Cho nên tôi mới quyết định độc chết cô ta trước.”
Trâu Bình vẻ mặt đã hiểu, nhỏ giọng nói: “Ồ, anh nói cũng có lý.”
Đoạn Dịch suy tư nhìn cậu ta một cái, mặt không đổi sắc mà lừa dối: “Đương nhiên, tôi đúng là không thể khẳng định số 6 là Sói, tôi chỉ là nghi ngờ cô ta mà thôi. Vừa rồi số 3 nói cũng có lý. Nếu tôi đã độc số 6, để công bằng hôm nay chúng ta sẽ bầu phiếu loại bỏ số 2. Dù số 6 hay số 2 thì đều có một con Sói. Còn có, số 8 quá im lặng, cậu ta cũng rất có khả năng là Sói. Tóm lại đây chỉ là ý kiến riêng của tôi. Lát nữa phải xem mọi người suy nghĩ thế nào.”
Trâu Bình tự ngẫm một lúc, nói: “Vậy… Được rồi. Dù sao em vẫn nghe theo anh.”
——————
Editor: Vơ trúng bộ nào là bộ đó chương dài ơi là dài…. Xu luôn