Tiểu Anh

Chương 2:




"Nàng ấy, là niềm vui mới của chàng phải không?" Thanh âm run run của ta tràn ngập trong gió.
Chàng không nói lời nào, trước mặt ta, chàng ôm người con gái bên cạnh vào lòng thật chặt, hài lòng đặt môi mình lên trán của nàng ấy. Không cần phải nói gì nữa cả, ta đã có thể đọc được sự trìu mến và chân tình từ mình lên trán của nàng ấy. Không cần phải nói gì nữa cả, ta đã có thể đọc được sự trìu mến và chân tình từ chàng rồi.
Ta quay mặt đi hướng khác, ngửa mặt lên bầu trời tối đen vô tận, từng giọt nước mắt của ta thấm vào bùn đất.
Triệt Vương gia, vì sao lại làm như thế trước mặt của ta, chẵng lẽ chàng muốn chứng minh với thiếp tình cảm của mình đối với nàng ấy kiên định đến mức nào hay sao? Chứng minh rõ ràng như thế có ý nghĩa gì?
"Nàng có còn nhớ rõ ta đã hứa hẹn gì với nàng không?" Uẩn Triệt nói. Ta không biết những lời chàng vừa nói là hỏi ta, hay là hỏi nàng ấy.
"Đương nhiên thiếp còn nhớ rõ, chàng đã nói, kiếp này nếu may mắn cưới được thiếp, nhất định sẽ không phụ thiếp..." Cô gái ở trong lòng chàng dịu dàng trả lời.
Ta cười to, trong đêm tối, ta cười đến mức cả người run rẩy, đây là người đàn ông mà ta yêu, đây là lời nói mà ta cho rằng là thề non hẹn biển, hóa ra tất cả đều là giả.
Uẩn Triệt cũng cười, bỗng chốc ánh mắt thâm tình dừng lại trên người nàng ấy, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đầu vai của nàng ấy. Nương theo ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng màu đỏ, ta lờ mờ thấy trên đầu vai của nàng ấy có một vết sẹo mờ mờ, không biết vì sao, vết sẹo đó vô cùng giống vết thương trên vai ta...
Một cơn gió thổi qua, ta không khỏi rùng mình, cô gái kia cũng khẽ rùng mình. Uẩn Triệt lập tức ôm nàng ấy chặt hơn, nói: "Vào thu rồi, trời rất lạnh, chúng ta trở về phòng nói đi."
Cô gái gật đầu, dịu dàng bước theo chàng vào biệt viện...
Đèn sáng trong biệt viện vụt tắt, trong bóng tối, tiếng nói cười thỉnh thoảng truyền ra ngoài.
Trong trời đất vắng vẻ, duy nhất chỉ còn có một mình ta đứng ngoài cửa sổ của bọn họ, nhìn bóng người ôm nhau giữa đồng ruộng xanh tươi, lẳng lặng rơi lệ.
Đúng là chỉ nghe tân nhân cười, không thấy cố nhân khóc!
Gió thu lạnh lẽo ùa đến chiếc lá xanh, tung bay trong gió, từng chiếc lá làm say mê lòng người, hồng trần hỗn loạn...
Đến đây chàng đã tuyệt tình, ta cũng nên bừng tỉnh đi thôi, nhưng ta vẫn không cam tâm, ta không rõ - Ngay cả khi Uẩn Triệt bạc tình, cũng không nên thân thiết với người con gái khác trước mặt ta, như không nhìn thấy ta, còn có, vì sao trên vai nàng ấy có vết thương kia? Cũng là Uẩn Triệt gây ra sao? Như vậy, lúc đầu, vì sao Uẩn Triệt lại để lại vết thương trên người ta?
Ta cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhớ kỹ lại những lời Uẩn Triệt đã nói với ta vào đêm đó.
Hôm ấy, Uẩn Triệt đến Vương phủ của Hoằng thân vương uống rượu mừng, dường như tâm trạng của chàng không được tốt, khi trở về thì cả người toàn mùi rượu, đi đứng loạng choạng.
Ta hỏi chàng tại sao tâm trạng lại không tốt, chàng nhìn ta một lúc, lại đột nhiên rút kiếm ra, nhẹ nhàng vung lên vai ta, mũi kiếm hạ xuống, da thịt ta bị rách một vệt, đau tận tâm can.
Chàng vội vàng ấn vết thương lại cho ta, rồi hỏi: "Đau không?"
Ta lắc đầu, "Thiếp đã làm sai chuyện gì phải không?"
Chàng vuốt mái tóc dài của ta, nhẹ giọng nói: "Tiểu Anh, ta biết thực chất nàng không phải là người trần tục, nàng cũng đã biết tình cảm của ta đối với nàng... Kiếp này, nếu có may mắn được cưới nàng làm vợ, ta nhất định sẽ không phụ nàng, nhưng nếu số phận đã định ta và nàng không có duyên số, thì ta tình nguyện cả đời nhàn nhã tự do tự tại, không bận tâm bất kì chuyện gì... Kiếp sau, chỉ ước nguyện có thể hóa thành một cây thanh đằng(1) bình thường..."
(1) Thanh đằng: Cây mây
Cây thanh đằng bình thường? Ta bỗng nhiên để ý đến dưới chân mình, một gốc cây thanh đằng màu xanh ngát chẳng biết đã mọc rễ nảy mầm từ thuở nào, chi chít dày đặc quấn chặt lấy ta, tựa hồ mong muốn vĩnh viễn vướng víu lấy ta không rời...
Thấy cảnh tượng như thế, ta không còn sức lực nữa, nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu che mặt khóc nức nở.
Rốt cuộc ta cũng đã hiểu, hiểu vì sao chàng lại thường nói kiếp sau muốn làm một gốc cây thanh đằng bình thường, hiểu vì sao chàng lại để lại vết kiếm thương trên người ta, cũng hiểu vì sao tình cảm của càng đối với nàng ấy lại sâu sắc đến như thế, nhưng mà, chàng lại không biết, năm đó, vì để chàng mang ta về Vương phủ, linh mạch của ta đã bị chặt đứt, bị hủy mấy trăm năm đạo hạnh.
Mặc dù, ngày đêm ta khổ tu, chỉ trong phút chốc không nên khinh mạn, chí ít, cũng phải mất hai mươi năm mới có thể tu luyện thành người. Hai mươi năm đối với một cây anh đào đã từng trải qua bãi bể nương dâu như ta mà nói cũng không phải là dài, còn đối với một con người như chàng mà nói, cũng đã gần nửa đời người.
Lời tác giả: Mạo muội hỏi một câu, mọi người xem có hiểu không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.