Edit: Phong Nguyệt
Tần Cửu Khinh chỉ dọn đến đây không đến hai tháng.
Mười sáu năm, hai tháng.
Chênh lệch không thể nói là nhỏ.
Bạch Tiểu Cốc bỗng dưng hoảng hốt, không đợi Tần Cửu Khinh mở miệng đã nói: "Mau vào phòng đi, ba em mà thấy anh nhất định sẽ vui lắm cho xem."
Đỗ Bân Bân thu hồi tầm mắt, tiếp đó nở nụ cười thật tươi với Bạch Tiểu Cốc: "Còn em, thấy anh có vui không?"
Bạch Tiểu Cốc cũng nhìn hắn ta cười: "Em cũng rất vui!"
Đỗ Bân Bân vui vẻ xách quà trên xe xuống rồi theo Bạch Tiểu Cốc vào nhà.
Bữa tối có rất nhiều người, bầu không khí náo nhiệt hơn ngày thường nhiều.
Đỗ Bân Bân lớn hơn Bạch Tiểu Cốc chín tuổi, hắn ta hay nói rằng: "Là con nuôi Tiểu Cốt lớn."
Tần Vịnh vừa hồi ức vừa cảm khái: "Hồi đó ít nhiều gì cũng nhờ có Bân Bân, khi nó đến, Tiểu Cốt sẽ ngừng khóc, hồi đó chú không biết nuôi trẻ con, tưởng đâu cứ cho ăn uống no nê là được, ai ngờ..."
Gã kể chuyện cũ, bầu không khí trên bàn hoà thuận vui vẻ, ngoại trừ Tần Cửu Khinh trầm giọng không nói.
Bạch Tiểu Cốc thật sự đi hầm một con gà, sau khi cởi tạp dề, y nói: "Anh Bân, nếm thử xem thế nào đi."
Đỗ Bân Bân gắp một đũa, mùi thịt gà non mềm thơm phức tiến vào kẽ răng, đầu lưỡi hắn ta lập tức bị chinh phục: "Chà, nếu Tiểu Cốt là nữ thì người tới nhà chúng ta cầu hôn có thể xếp hết một vòng trái đất."
Bạch Tiểu Cốc đã quen tung hứng với hắn ta: "Em là nam thì không có người muốn gả?"
Đỗ Bân Bân giương mắt nhìn y, mắt hồ ly cong lên: "Có, e rằng một vòng trái đất không đủ." Có nghĩa là trái đất không đủ thì đổi hành tinh khác tiếp tục xếp hàng.
Tần Vịnh cực kỳ vui vẻ: "Được rồi, chúng ta không với tới người ngoài hành tinh đâu!"
Đỗ Bân Bân xuất hiện làm cảm xúc mất mát mấy ngày nay của Bạch Tiểu Cốc biến mất, y thả lỏng mặt mày, vui vẻ trở lại. Sự thân thiết giữa bọn họ được tích luỹ từ tháng này qua năm nọ, không phải người nhà lại hơn hẳn người nhà.
Dẫu Tần Cửu Khinh dọn tới đây không lâu nhưng hắn hiểu rõ tính tình của Tần Vịnh và Bạch Tiểu Cốc.
Hai cha con hay giúp người, nhưng không dễ dàng tiếp nhận người khác.
Vì tính chất nghề nghiệp, Tần Vịnh không chủ động tiếp xúc với người khác, ngoại trừ người cực thích, còn lại tránh được thì tránh.
Hiện giờ ông ấy thân thiết với Đỗ Bân Bân không thua gì với đứa con Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc có nhiều bạn ở trường, nhưng đối với ai cũng đều bảo trì khoảng cách vừa phải, có lẽ vì mồ coi, người gần gũi nhất chỉ có Tần Vịnh, giờ lại thêm một Đỗ Bân Bân.
Người trước là ba, người sau là ai?
Tần Cửu Khinh liễm mi, lần đầu ăn cơm không biết vị ở Tần gia.
"Tiểu Cốt được nghỉ quốc khánh mấy ngày?"
"Ba ngày."
"Ba ngày đủ rồi, anh mang em đến đảo chơi."
Đỗ Bân Bân vừa nói xong, Tần Cửu Khinh lập tức buông đũa, âm thanh không nhẹ không nặng lại giống cây búa nện lên tim Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc khựng lại.
Đỗ Bân Bân: " Chú Tần, chú đi không?"
Tần Vịnh xua tay: "Mấy đứa đi chơi đi, chú không thích náo nhiệt." Gã trộm nhìn Hứa Nặc, gã biết Hứa Nặc có vài hạng mục trong kỳ nghỉ, sao gã nở bỏ cô mà chạy đi?
Đỗ Bân Bân: "Vậy thôi, cháu mang Tiểu Cốt đi thư giãn!"
Bạch Tiểu Cốc lo lắng: "Anh Bân..."
Đỗ Bân Bân nhìn y: "Hửm?"
Lời tới bên miệng lại bị Bạch Tiểu Cốc nuốt trở vào, y không muốn đi, nhưng...
Đi thôi.
Cùng với ở đây trốn tránh Tần Cửu Khinh, không bằng ra ngoài hít không khí.
Bạch Tiểu Cốc đổi ý: "Em muốn lặn xuống biển."
Đỗ Bân Bân cười xán lạn: "Được, mang em đi lặn."
Đỗ Bân Bân nói về du thuyền mới mua với Bạch Tiểu Cốc, nói một vài phát hiện khi lặn xuống nước, nói san hô dưới đáy rất lớn...
Bạch Tiểu Cốc thất thần nghe, tuy y không nhìn Tần Cửu Khinh, nhưng toàn bộ thể xác và tinh thần đều ở trên người hắn.
Rõ ràng là cố ý trốn tránh hắn, nhưng tưởng tượng đến ba ngày không thể nhìn thấy hắn lại khó chịu đến tâm can phát đau.
Y ra ngoài ba ngày, hắn ở nhà có ăn cơm đàng hoàng không?
Y cố ý ngó lơ hắn, hắn có giận không?
Hắn... có phải hắn đã ghét y rồi không?
Bạch Tiểu Cốc đỏ hốc mắt, một câu "em không muốn đi đâu hết" lượn quanh đầu lưỡi, cuối cùng không dám nói ra.
Tần Vịnh bỗng nói: "Tiểu Cửu cũng đi chung đi."
Sống lưng Bạch Tiểu Cốc căng cứng, vẻ mặt mất tự nhiên khó che giấu.
Đỗ Bân Bân phát hiện ra, đuôi mắt xếch hơi rũ xuống, liếc nhìn Tần Cửu Khinh ở phía đối diện.
Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: "Thích hợp ư."
Âm thanh du dương lạnh lẽo, dò hỏi lại không giọng điệu dò hỏi.
Tần Vịnh nói: "Có gì không thích hợp? Bân Bân không phải người ngoài, không cần khách sáo với nó. Hơn nữa mấy ngày đó mẹ cháu bận rộn công việc, cháu ở nhà một mình không buồn sao?"
Tần Cửu Khinh nhìn Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc: "..."
Đỗ Bân Bân không mở miệng, mắt hồ ly nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Cốc.
Bạch Tiểu Cốc dừng một chút, cuối cùng cứng ngắt mở miệng: "Được..."
Ván đã đóng thuyền.
Bạch Tiểu Cốc hối hận, rồi lại khẽ thở phào.
Y không ở nhà, một mình Tần Cửu Khinh chắc chắn sẽ không ăn cơm.
Mặc dù y không nên vấn vương với hắn.
Nhưng dẫu sao cũng là anh em.
Sao y nỡ để hắn chịu đói.
Chỉ có ba ngày, bay tới bay lui cũng mất bốn tiếng, thế nên không thể chậm trễ.
Cũng may không có gì để sắp xếp, Bạch Tiểu Cốc xách chiếc cặp đầy bài kiểm tra, Tần Cửu Khinh chỉ cầm theo mấy quyển sách—— Hắn không cố ý đến đó làm bài.
Họ ngồi máy bay tư nhân của Đỗ Bân Bân đến hải đảo, dọc theo đường nói nói cười cười, tùy tiện ăn một chút điểm tâm là tới nơi.
Tuy nơi này là thắng cảnh thế giới, lại có không ít bãi biển tư nhân ngăn chặn náo nhiệt và duy trì cảnh tĩnh lặng đẹp đẽ của biển.
Khi máy bay hạ cánh, trời đã nhá nhem tối, Đỗ Bân Bân đã sắp xếp đâu vào đấy, họ xuống máy bay rồi dùng bữa tối.
Ăn xong đã khoảng tám giờ, Đỗ Bân Bân lại dẫn hai người nhìn sứa hồng vào mùa...
Cả tối, Bạch Tiểu Cốc và Đỗ Bân Bân vừa nói vừa cười, hỗ động thân mật.
Tần Cửu Khinh không chen vào, cũng không bị rơi lại, tầm mắt thường thường dừng trên người Bạch Tiểu Cốc, gió biển cũng không thể xua đi lạnh giá trên gương mặt tuấn dật.
Bạch Tiểu Cốc đi thẳng về phía trước không dám quay đầu, hai chân như nặng ngàn cân.
Vừa tới chín giờ, Bạch Tiểu Cốc lập tức nói: "Anh Bân, em mệt rồi."
Đỗ Bân Bân: "Ờ, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai dẫn hai đứa đi lặn."
Bạch Tiểu Cốc: "... Được."
Đỗ Bân Bân nhìn Bạch Tiểu Cốc, lại nhìn Tần Cửu Khinh, sau một lúc lâu khóe miệng hơi cong, chậm rãi nói: "Phòng trong biệt thự rất nhiều, có điều chỉ có hai phòng được thu dọn."
Bạch Tiểu Cốc ngẩn ra.
Đỗ Bân Bân cố ý hỏi: "Tiểu Cốt muốn ngủ chung với anh không?"
Hắn ta vừa dứt lời, Tần Cửu Khinh sầm mặt.
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn, khô khốc nói: "Chỉ, chỉ hai phòng?"
Đỗ Bân Bân: "Đúng vậy."
Tần Cửu Khinh nhìn về phía Bạch Tiểu Cốc, đôi mắt đen còn lạnh hơn biển đêm.
Bạch Tiểu Cốc: "Ơ..."
Không khí đột nhiên lạnh lẽo, một luồng khí lạnh khó hiểu bao lấy ba người, tựa như mở điều hoà trong đêm lạnh, lạnh đến nỗi đầu óc trì độn.
Sau đó mắt hồ ly cong lên, không còn khiêu khích như vừa nãy mà cà lơ phất phơ mang theo chút bất đắc dĩ: "Đùa đấy."
Bạch Tiểu Cốc: "..."
Đỗ Bân Bân xoa lọn tóc trắng giữa đầu y: "Sao có thể chỉ có hai phòng?"
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn: "Anh Bân..."
Đỗ Bân Bân cười tủm tỉm: "Bộ xương ngốc."
Biệt thự ven biển mười lăm ngàn sáu trăm mét vuông sao có thể chỉ có hai phòng có thể ngủ?
Ngay cả cơm tối hắn ta cũng sắp xếp chu toàn, sao phòng ốc không chu toàn được? Dù biệt thự này một năm chỉ ở vài ngày nhưng không phải bỏ hoang, có người định kỳ quét tước và sửa chữa.
Đỗ Bân Bân không nhìn Tần Cửu Khinh, song không còn vẻ muốn khiêu khích như hồi mới gặp, chỉ ung dung nói: "Anh ở phòng ngủ chính lầu ba, hai đứa tuỳ tiện chọn mấy phòng ở lầu hai đi."
Bạch Tiểu Cốc thở phào: "Ok!"
Đỗ Bân Bân kề sát Bạch Tiểu Cốc, nhỏ giọng thì thào, chỉ đủ để Bạch Tiểu Cốc nghe thấy: "Hai đứa chưa thành niên, không được ngủ chung một giường."
Bạch Tiểu Cốc: "!"
Chờ y lấy lại tinh thần, Đỗ Bân Bân đã đi mất.
Cái, cái gì?!
Y... y...
Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt, tim đập ầm ầm: Rõ ràng vậy sao... rõ ràng đến nỗi anh Bân liếc một cái là nhìn ra?
Tần Cửu Khinh không nghe được Đỗ Bân Bân nói gì, hắn chỉ thấy Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt vì một câu của người khác.
Bạch Tiểu Cốc thích Đỗ Bân Bân?
Tần Cửu Khinh rũ mi, bàn tay nắm chặt hơi rỉ máu.
–
Bạch Tiểu Cốc lê thân thể mệt mỏi tắm rửa, vừa bước ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Bạch Tiểu Cốc không nghĩ nhiều, mặc áo choàng tắm rồi ra mở cửa.
Sau đó Bạch Tiểu Cốc sửng sốt.
Tần Cửu Khinh vẫn mặc chiếc áo thun đen ban ngày, dưới cổ áo là xương quai xanh trắng lành lạnh, bên trên cổ thon dài là chiếc cằm anh tuấn, bên trên là môi mỏng là sống mũi cao, dưới hàng mi thẳng tắp là đôi mắt đen thâm thuý.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Cốc, không nói gì.
Bạch Tiểu Cốc căng thẳng, khô cằn hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Tần Cửu Khinh mở môi mỏng: "Không muốn gặp tôi?"
Bạch Tiểu Cốc căng thẳng nói: "Không phải!"
Tần Cửu Khinh rũ mi, lạnh lẽo nói: "Em thích Đỗ Bân Bân."
Một câu làm Bạch Tiểu Cốc cứng còng, y buột miệng thốt: "Sao có thể?!" Sao, sao y có thể thích Đỗ Bân Bân cùng mình lớn lên từ nhỏ, gần như anh ruột chứ?!
Tần Cửu Khinh: "Vậy tại sao lại trốn tôi?"
Bạch Tiểu Cốc cứng họng.
Tần Cửu Khinh cười tự giễu: "Vậy là em chỉ không thích tôi mà thôi."
Trái tim Bạch Tiểu Cốc cứng lại: "Không phải, tôi..."
Tần Cửu Khinh nhìn y, không cho y có cơ hội lùi bước: "Tôi thích em."
Bạch Tiểu Cốc cứng đờ.
Tần Cửu Khinh: "Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, đã thích em."
Thích này không có khả năng là kiểu thích khác, chắc chắn là kiểu thích kia.
Là kiểu——
Nhất kiến chung tình.
Hết ngoại truyện 11