Edit: Phong Nguyệt
Lộ trình hơn mười phút chớp mắt là đến, mãi khi xuống xe hai người mới buông tay nhau ra.
Lý Thần không hay biết gì, cười ha ha tạm biệt họ.
Lòng bàn tay Bạch Tiểu Cốc hơi đổ mồ hôi, gật đầu nói: "Trong nhà có quà cho Tiểu Viên, chú Lý nhớ mang về nhé."
Lý Thần vội nói: "Đừng lần nào cũng..."
Bạch Tiểu Cốc: "Cháu thấy có vẻ rất vui, bèn mang về cho cô bé."
Lý Thần biết ơn từ tận đáy lòng: "Vậy chú thay con bé cảm ơn cháu."
Bạch Tiểu Cốc: "Chú khách sáo rồi ạ."
Lý Viên là con gái bảy tuổi của Lý Thần, Bạch Tiểu Cốc rất thích cô bé, lần nào ra khỏi nhà cũng mua quà về cho cô bé. Không quý bao nhiêu, nhưng là một chút tâm ý.
Tần Cửu Khinh đứng một bên nhìn, mặt mày ôn nhu.
Tiểu cốt đầu trắng nõn đứng dưới ánh mặt trời, tựa như thiên sứ hạ xuống từ đám mây, mang theo trái tim dịu dàng.
Phát hiện tầm mắt Tần Cửu Khinh, Bạch Tiểu Cốc nhìn qua: "Hở?"
Tần Cửu Khinh xoay người, men theo phía tường mà đi. Lý Thần đã lái xe rời khỏi, Bạch Tiểu Cốc bước vài bước đuổi theo Tần Cửu Khinh: "Sao vậy?"
Y vừa dứt lời, Tần Cửu Khinh kéo y vào trong góc, hôn môi y.
Bạch Tiểu Cốc: "!"
Xa có tiếng chuông trường, gần có âm thanh vui đùa ầm ĩ của bạn học, đây không phải góc khuất, Tần Cửu Khinh ôm trọn y lại.
Tim Bạch Tiểu Cốc đập ầm ầm: "Có, có người... đến."
Tần Cửu Khinh buông y ra: "Làm sao đây?"
Bạch Tiểu Cốc đỏ bừng mặt: "Anh, anh nói đi!" Người này ở nhà muốn hôn không cho, sao ra ngoài lại lớn gan như vậy?!
Tần Cửu Khinh cong môi: "Phải tìm lối tắt thôi."
Dứt lời, hắn nâng eo Bạch Tiểu Cốc lên, Bạch Tiểu Cốc ngẩn người, kế đó y vội vịn mép tường leo lên.
Có ai ngờ Bạch Tiểu Cốc thề không leo tường nữa lại lần nữa ngồi ở trên rường!
Y quay đầu nhìn Tần Cửu Khinh ở phía dưới.
Hình ảnh trùng khớp.
Chỉ là lần này từ trong tường biến thành ngoài tường.
Nắng hè rút đi, nắng thu còn chói chang, thiếu niên da trắng tóc đen vẫn làm tim y đập thình thịch.
"Tần Cửu..."
Bạch Tiểu Cốc giật giật môi, trong chớp mắt kia, y định nói là "Tịch".
Tần Cửu Khinh đặt mũi chân lên tường, nhẹ nhàng nhảy lên, hắn có cánh tay dài và hữu lực, mượn lực một chút là có thể leo một đoạn dài.
Bạch Tiểu Cốc hoàn hồn, muốn duỗi tay kéo hắn, nhưng chưa gì Tần Cửu Khinh đã ở bên cạnh rồi.
Tần Cửu Khinh khẽ nhếch mày, lộ ra hơi thở thiếu niên hiếm thấy, nhìn y hỏi: "Sợ không?"
Bạch Tiểu Cốc không nghĩ gì đã nói: "Không sợ!"
Y cứ cảm thấy Tần Cửu Khinh đã hỏi câu này rất nhiều lần, không phải kiếp này mà như là kiếp trước.
Nhưng làm gì có kiếp trước kiếp này?
Bạch Tiểu Cốc bỗng nhiên cười nói: "Cảm ơn tường."
Tần Cửu Khinh: "Hả?"
Bạch Tiểu Cốc: "Để em gặp được anh."
Tần Cửu Khinh cũng cười theo: "Không có tường, anh cũng sẽ tìm được em."
Dứt lời, hắn nhảy xuống, đi vào trong: "Tới đây." Tần Cửu Khinh đứng phía dưới vươn hai tay, hệt như lần đầu tiên gặp nhau.
Lúc ấy Bạch Tiểu Cốc không hiểu sao mình lại dám nhảy xuống.
Hiện tại đã hiểu rõ.
Bởi vì y không sợ.
Tần Cửu Khinh là can đảm của y.
Bạch Tiểu Cốc vững vàng lọt vào lòng Tần Cửu Khinh, Tần Cửu Khinh giữ eo y, hôn y. Bạch Tiểu Cốc thở hổn hển, nồng nhiệt đáp trả.
Tiếng chuông vang lên lần thứ hai.
Tần Cửu Khinh buông y ra: "Đi thôi, về lớp."
Bạch Tiểu Cốc nhón chân cắn môi hắn một cái: "Muốn ở đây mãi ghê."
Tần Cửu Khinh: "Vậy chờ một lát nữa?"
Bạch Tiểu Cốc trừng hắn: "Anh trốn học không sao, còn em!" Y nhấn mạnh, "Đừng quấy rầy em, em muốn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại!"
Tần Cửu Khinh lắc đầu, cười nói: "Không cần thiết..."
Bạch Tiểu Cốc nghiêm túc sửa: "Làm người phải có ước mơ!"
Chẳng qua, y không ngờ khi y không phải là người cũng rất có ước mơ.
Song tu thành thiên hạ đệ nhất, có một không hai.
Bạch Tiểu Cốc và Tần Cửu Khinh từng bước đi vào lớp.
Dưới sự cố gắng của Tào Kính, cậu ta đã được chuyển sang ngồi phía trước Bạch Tiểu Cốc, cậu ta nhìn chằm chằm Cốt ca của mình một hồi, thốt lời kinh người: "Cốt ca, sao cậu cười nhộn nhạo dữ vậy, kỳ nghỉ có diễm ngộ gì hả?"
Bạch Tiểu Cốc: "..."
Tào Kính hít hà: "Có thật à?! Mau cho cho tớ nghe đi, là đại mỹ nhân ra sao? Ngực to không? Chân dài không? Gợi cảm không?... Ai da!"
Bạch Tiểu Cốc đập đầu cậu ta: "Cút."
Tào Kính: "???"
Bạch Tiểu Cốc: "Không diễm ngộ không mỹ nhân không nhộn nhạo!"
Tào Kính chớp chớp mắt, vẻ mặt tràn đầy không tin.
Bạch Tiểu Cốc không để ý tới cậu ta, nằm sấp xuống giả bộ ngủ.
Tào Kính thấy y không để ý tới, nói với Tần Cửu Khinh: "Haizz, Cốt ca nhà tớ da mặt mỏng, nhưng tớ biết, cậu ta thích ngực to, thích chân dài, thích..."
Tần Cửu Khinh hơi nhướng mày: "Ồ?"
Bạch Tiểu Cốc tức giận quát Tào Kính: "Câm miệng!"
Tào Kính ấm ức: "Cốt ca, từ khi cậu đổi bạn cùng bàn thì không còn yêu tớ nữa huhu."
Bạch Tiểu Cốc: "Trước nay chưa từng yêu!"
Tào Kính diễn sâu: "Rõ ràng cậu nói tớ là cọng cỏ đáng yêu nhất..."
Cũng may thầy giáo tới, Tào Kính ngừng lại.
Bạch Tiểu Cốc mới vừa đứng dậy thì thấy hai ngón tay trắng lạnh kia kẹp một tờ giấy gấp hình vuông.
"!"
Bạch Tiểu Cốc cầm lấy tờ giấy, quả nhiên, chữ viết cứng cáp mạnh mẽ dưới ngòi bút máy là【Thích ngực to chân dài?】
Bạch Tiểu Cốc nóng mặt, giống như ông chồng cặn bã bị bắt quả tang, vội vàng sáng tỏ:【Đừng nghe nó nói bừa.】
Tần Cửu Khinh:【Vậy thích dạng gì?】
Bạch Tiểu Cốc: "..."
Tần Cửu Khinh lại đưa cho y một tờ giấy:【Hình như chân anh cũng dài lắm, chỉ là ngực...】
Bạch Tiểu Cốc nhanh chóng viết:【Thích kiểu như anh, chỉ thích anh, trong mơ cũng là anh!】
Tờ giấy nhét vào trong tay Tần Cửu Khinh, Bạch Tiểu Cốc không dám nhìn hắn.
Tần Cửu Khinh thong thả mở ra, đọc từng chữ, sau đó cẩn thận gấp lại, bỏ vào túi quần.
Bạch Tiểu Cốc: "?"
Tần Cửu Khinh thừa dịp lớp học bắt đầu đọc bài, kề sát y, nói nhỏ: "Giữ lại chứng cứ."
"Không được lật lọng."
Bạch Tiểu Cốc: "............"
Người này cố ý!
Không đợi tiểu cốt đầu thẹn quá hoá giận, Tần Cửu Khinh đã bỏ tay vào hộc bàn: "Lại đây."
Bạch Tiểu Cốc run rẩy thò tay vào, Tần Cửu Khinh nắm lấy, mười ngón tay đan nhau.
"..."
May mắn bọn họ hàng cuối cùng, không ai nhìn thấy.
Tào Kính ngán ngẩm quay đầu nhìn đông nhìn tây.
"Cốt ca, sao mặt cậu đỏ như vậy, bị cảm?"
"Muốn đến phòng y tế không? Tớ dẫn cậu đi!"
Má ơi, có lý do trốn học, Cốt ca đỉnh quá, em và anh cùng lượn!
Bạch Tiểu Cốc không tự nhiên thốt một chữ: "Cút."
Tào Kính: "???"
Hừ, chỉ thấy người mới cười đâu nghe người xưa khóc!
Từ khi đổi bạn cùng bàn, cậu ta đã không phải là cọng cỏ Cốt ca yêu nhất!
Tay trong tay đi học có ảnh hưởng học tập không?
Bạch Tiểu Cốc tự mình trải nghiệm: "Không."
Tưởng tượng đến khả năng không thể học cùng một trường đại học, Bạch Tiểu Cốc vô cùng máu chiến, chỉ hối hận hai năm qua quá sa đoạ, không học hành đàng hoàng, rất nhiều môn không hiểu!
Sớm biết người trong lòng có thành tích tốt như vậy, y đã không lãng phí thời gian.
Hối hận, rất hối hận!
May mắn vẫn còn thời gian, lớp 12 vừa mới bắt đầu, giờ đang là thời điểm ôn tập, y lao đầu học điên cuồng, hơn nữa dưới sự phụ đạo chuẩn xác của Tần Cửu Khinh, trong lần thi tháng kế tiếp, tất cả môn của Bạch Tiểu Cốc đều lọp vào top mười của lớp.
Đừng nói các giáo viên, ngay cả Bạch Tiểu Cốc cũng kinh ngạc.
Ơ...
Y quay đầu nhìn Tần Cửu Khinh, chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Sức mạnh tình yêu lớn vậy sao!"
Tần Cửu Khinh cong khoé mắt.
Bạch Tiểu Cốc bị nụ cười này làm hai mắt hốt hoảng, một hồi lâu cũng không thể dời ra.
Tần Cửu Khinh kề sát y, nhẹ giọng nói: "Nhìn nữa anh sẽ hôn em."
Bạch Tiểu Cốc: "!"
Hết ngoại truyện 17