Tiểu Bạch Cốt

Chương 67: Ngầu Bình Thường




Edit: Phong Nguyệt
Quản sự Phúc Lâm Các vô cùng ấm ức, nhưng coi như đã tìm lại cảm giác tồn tại, nhanh chóng nói chuyện đã và đang phát sinh cho tam gia và đại thiếu gia nghe.
Lúc gã đi mới rút cái thứ tám, hiện tại chắc chắn đã rút cái thứ mười hai!
Đỗ Bân Bân nghe gã nói xong, gân xanh trên trán giật giật, khuôn mặt vốn không được coi trọng càng thảm không nỡ nhìn: "Nực cười!"
Quá đáng, vô pháp vô thiên, không coi Đỗ gia ra gì.
Tiểu tử này ỷ mình đẹp thì có quyền không biết xấu hổ?
Quản sự không hiểu, Đỗ Bân Bân và Đỗ Tam làm sao không hiểu?
Công dụng của vảy cẩm lý ngàn năm là tăng thêm may mắn, ngàn năm trước tổ tiên Đỗ gia dựa vào vảy cẩm lý sáng lập ra đệ nhất phú hào hiện giờ, rút một túi phúc có là gì, rút mười hai món tử phẩm có là gì, có vảy cẩm lý ngàn năm và phương pháp luyện đan gia truyền của Đỗ gia, có đan dược kim phẩm dễ như trở bàn tay!
Cầm vảy cẩm lý đi đi rút túi phúc?
Có thể mơ ước cao hơn không!
Đỗ Bân Bân và Đỗ lão tam cực kỳ nhất trí nghĩ: Phí của trời!
Chẳng qua...
Đỗ Bân Bân hơi hoảng sợ.
Theo lý thuyết, vảy cẩm lý được thêm tầng tầng lớp lớp phong ấn gần như không thể có hiệu quả, nếu không hắn ta không đến mức bị đuổi giết tới nông nỗi này, vì sao tiểu tử đó lại không giống?
Là do phong ấn bị nới lỏng, hay... tiểu tử đó mạnh đến mức phong ấn chẳng ăn thua?
Cái trước rất nguy hiểm, cái sau càng nguy hiểm hơn!
Đỗ Bân Bân không dám chậm trễ, lập tức đến phòng khách tìm Bách Lí Nhất Thuấn.
Đã xác định vị trí địch nhân, phải nhanh chóng lấy lại những gì thuộc về Đỗ gia, vảy cẩm lý ngàn năm và mười hai món tử phẩm đều là của Đỗ gia!
Dọc đường đi, trái tim Đỗ Bân phập phồng lên xuống, khi đẩy cửa ra thấy Bách Lí Nhất Thuấn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Vị này rất có phong thái cao thủ, mặc một bộ hắc y, lộ nửa ngón tay thon dài sắc bén, tóc ngắn cực kỳ hiếm thấy, chỉ thắt cái bím ở đuôi tóc, cả người đều toát ra một chữ —— nhanh.
Bén, mượt lại nhanh, như mũi tên giương cung.
Song...
Ngoại hình hơi bình thường, khí chất lại bình tĩnh và lạnh lùng, có vẻ rất đáng tin.
Chỉ cần có thể lấy thứ thuộc về Đỗ gia, Đỗ Bân Bân không ngại gọi gã một tiếng—— Ngầu Bình Thường!
Đỗ Bân Bân cầm bức hoạ Đỗ Tam đưa, nghiêm túc phân phó Bách Lí Nhất Thuấn.
Bách Lí Nhất Thuấn lạnh lùng nói: "Nhất định không nhục mệnh."
Năm ngàn vạn chỉ để lấy về khăn quàng cổ mẫu thân đan cho, không biết đại thiếu gia nhiều tiền quá hay bệnh nặng quá.
Có lẽ là vừa nhiều tiền vừa bệnh nặng.
Không sao, Thuấn ca chuyên trị ngốc nghếch lắm tiền, năm ngàn vạn linh thạch này chắc chắn thuộc về gã!
Phúc Lâm Các.
Trong ánh mắt dại ra của mọi người, Tần Cửu Khinh và Bạch Tiểu Cốc đổi mười hai món tử phẩm rồi bỏ vào túi Càn Khôn nhỏ, chuẩn bị rời đi.
Quản sự còn tỉnh xanh mặt nói: "Đạo hữu... ngài không... trực tiếp..." bán?
Tần Cửu Khinh lắc đầu nói: "Không."
Bạch Tiểu Cốc còn đang mất mát, y quá xui, rút hết Phá Kính Đan, Trúc Nguyên Đan, Kiến Phủ Đan gì đó mà Tụ Khí Đan không thấy tăm hơi.
Sao 'linh cảm' lại không linh vậy, sớm biết rằng không nghe nó!
Ra khỏi Phúc Lâm Các, Tần Cửu Khinh cảm giác được có người theo dõi mình.
Chuyện này rất bình thường, mười hai món tử phẩm nằm trong túi Càn Khôn nho nhỏ, không có người mơ ước mới lạ.
Tần Cửu Khinh ôm tiểu bạch cốt, nhẹ nhàng tránh đi mấy tiểu tặc.
Bạch Tiểu Cốc bị lung lay một chút, ôm cổ hắn hỏi: "Làm sao vậy?"
Tần Cửu Khinh: "Không có việc gì."
Bạch Tiểu Cốc không ngốc: "Có phải có người muốn cướp không?!"
Tần Cửu Khinh: "..."
Bạch Tiểu Cốc luống cuống: "Ta ta ta..." Chúng ta nên làm gì bây giờ!
Tiểu thảo tinh nói không sai, quả nhiên thủ phủ hung hiểm, hơi chút là có người giết quái đoạt bảo.
Quái là tinh quái.
Y chính là tinh quái.
Không hề ngoài ý muốn, Bạch Tiểu Cốc tự mình doạ mình run bần bật.
Tần Cửu Khinh vừa đau lòng vừa buồn cười, vỗ vỗ lưng y, nói: "Không có việc gì, những kẻ mơ ước tử phẩm phần lớn có cảnh giới không cao."
Cao lắm là Kim Đan kỳ, không đề cập tới tối qua hắn bất cẩn lĩnh ngộ thuật pháp thần lực, dù không có những cái đó, với cảnh giới hiện tại của hắn, không cần phải e dè tu sĩ Kim Đan kỳ.
Bạch Tiểu Cốc tốt hơn một chút: "Ngươi đánh thắng họ?"
Tần Cửu Khinh: "Ừm."
Bạch Tiểu Cốc khẽ thở phào, Tần Cửu Khinh chợt xoay người, y vội vàng ôm chặt, rúc đầu vào trong cổ Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh nhíu mày.
Tuy mấy tiểu tặc không thể tới gần hắn, nhưng cứ động tay động chân như vậy không phải biện pháp.
Nhóc xương khô quá nhát gan, lo lắng hãi hùng mãi sao có thể vui vẻ du ngoạn?
Tần Cửu Khinh rũ mi, có chủ ý.
"Ôm ta."
"Ừm."
"Lát nữa đừng sợ, ta là cố ý dẫn họ ra."
"Được, được."
"Ngoan," Tần Cửu Khinh nghiêng đầu chạm vào y, "Không có việc gì."
Bạch Tiểu Cốc ôm chặt Tần Cửu Khinh, hận không thể khảm vào thân thể của hắn.
Tần Cửu Khinh khựng lại, hỏi: "Hay ngươi thu nhỏ nhé?"
Nếu nhóc xương khô thu nhỏ thì có thể trốn trong lòng hắn, càng an toàn hơn.
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu nói: "Thu nhỏ khăn quàng cổ sẽ rớt."
Còn lo cho khăn quàng cổ... Tần Cửu Khinh cười, đáp: "Được."
Nhìn cũng được, một mặt hắn muốn xử lý toàn bộ tiểu tặc, một mặt muốn để tiểu bạch cốt bạo dạn hơn.
Cứ sợ như vậy không phải chuyện tốt, ít nhất phải cho y biết tu sĩ cảnh giới thấp...
Không cần phải sợ hãi.
Bách Lí Nhất Thuấn theo Tần Cửu Khinh một đường.
Gã đã biết tên mục tiêu, Phúc Lâm Các có đăng ký.
Cửu Khinh?
Ha, ở trước mặt Bách Lí Nhất Thuấn gã, không có nhẹ nhất.
Vì thân pháp, hình thể của gã đã được kiểm soát, nhiều một chút sẽ giảm tốc độ, thiếu một chút sẽ không có sức, mỗi đường cong đều nhẹ như bay.
Gió là trợ lực của gã, gã có thể nhanh hơn gió!
Những chiêu thức lung tung của mấy tên tiểu tặc kia, Bách Lí Nhất Thuấn không để vào mắt.
Bao gồm thân pháp tránh né của Tần Cửu Khinh, đối với Bách Lí Nhất Thuấn cũng không có gì đặc sắc.
Cùng lắm là Trúc Cơ đại viên mãn.
Tuổi này mà đạt cảnh giới đó, thiên tư không tồi.
Có điều...
Tham thì thâm, có là thiên tài cũng không thể toàn tài.
Ở phương diện tốc độ, gã có tự tin tuyệt đối.
Bách Lí Nhất Thuấn quan sát hồi lâu, cảm thấy mình ăn chắc, thừa dịp náo loạn lấy khăn quàng cổ trắng, đợi có khăn quàng cổ lại lấy túi Càn Khôn.
Kế hoạch của gã rất hoàn mỹ.
Đối với người bình thường, giữa khăn quàng cổ và mười hai món tử phẩm, khăn quàng cổ không đáng nhắc tới.
Lấy vật nhỏ trước, chờ đối phương thiếu cảnh giác lại lấy vật lớn.
Cơ mà ai bảo xú cố chủ ngốc nghếch của gã lo cho khăn quàng cổ hơn mười hai món tử phẩm chứ!
Bách Lí Nhất Thuấn ra tay!
Chỉ thấy gã nhanh như tia chớp, tay như xé gió, thiếu nửa tấc là đụng tới khăn quàng cổ trên cổ nhóc kia...
Năm ngàn vạn linh thạch... tới đây...
Á...
Gã thất thủ.
Gã không đụng tới khăn quàng cổ trắng!
Sao có thể?
Bách Lí Nhất Thuấn hoàn hồn, thiếu niên cao gầy hoà mình vào dòng người, dần dần đi xa.
Bách Lí Nhất Thuấn vừa tránh người trên đường xá theo bản năng vừa hốt hoảng.
Là do... quá nhiều người?
Nhất định là do đường xá quá nhiều người!
Đông người làm tốc độ của gã bị giảm nên mới không đụng tới khăn quàng cổ.
Nghĩ vậy, Bách Lí Nhất Thuấn thở phào, không phải gã không đủ nhanh mà là chướng ngại quá nhiều.
Đợi chút nữa!
Đợi Tần Cửu Khinh rời khỏi đám người đến địa phương trống trải, gã nhất định sẽ một kích tất trúng.
Tần Cửu Khinh đúng là càng đi càng chệch, hắn dẫn Bạch Tiểu Cốc đến ngoại ô Dung Thủy mà tối qua bị hắn đã chém thành hố sâu.
Khoảnh khắc chớp nhoáng ban nãy hắn đã nhận ra.
Mục tiêu của người nọ không phải túi Càn Khôn mà là khăn quàng cổ trắng.
Hắn đã sớm hoài nghi này khăn quàng cổ có vấn đề, hiện giờ có thể khẳng định.
Mấy tiểu tặc trộm túi Càn Khôn có cảnh giới giống nhau, đa số là tán tu nghe danh trà trộn vào Đan Phù Sơn.
Thân pháp của tiểu tặc trộm khăn quàng cổ trắng có chút đáng gờm, có lẽ biết gì đó.
Kẻ trước xử trí, người sau bắt lấy tra hỏi.
Vậy nên Tần Cửu Khinh mới đi đến vùng ngoại ô ——
Cùng với bị quấy rầy, không bằng đảo khách thành chủ, nhất lao vĩnh dật.
Bạch Tiểu Cốc hơi sợ: "Bên này không có người."
Y vừa dứt lời, có người bước ra.
Những người này theo dõi Tần Cửu Khinh suốt một đường, thấy hắn càng đi càng chệch, càng đi càng thuận tiện cho bọn họ ra tay, vui vẻ nói: "Tiểu tử, giao mười hai món tử phẩm ra đây, chúng ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Tần Cửu Khinh từ trước đến nay không phải người thích dong dài, một tay ôm nhóc xương khô, một tay rút trường kiếm lam phẩm từ trong túi Càn Khôn ra.
Đầu lĩnh cười hỏi: "Sao, còn muốn đánh một trận?" Bọn họ năm sáu người mà sợ một tiểu tử thúi Trúc Cơ kỳ?
Vỏ kiếm rơi xuống đất, ánh sáng lam lập loè, Tần Cửu Khinh nhẹ nhàng cầm kiếm, cốt liên từ xương cổ tay tuột xuống, vừa vặn chạm vào tầng tầng chỉ bạc quấn lấy trường kiếm.
Sau tiếng leng keng, hắn giơ kiếm phong lên, kiếm quang bay xa hơn mười thước.
Bọn cướp: "!!!"
Không đợi bọn họ biến sắc, kiếm quang đã dừng dưới chân họ, chẻ ra một rãnh sâu!
Rãnh sâu cái gì, rõ ràng là huyền nhai!
Năm sáu thổ phỉ vừa vặn đứng ở bên cạnh 'huyền nhai', hớ một chút sẽ vạn kiếp bất phục.
Mẹ nó đây là cái gì?
Mẹ nó đây là nhát kiếm mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể chém ra sao?!
Mẹ nó đây là kiếm thần Nguyên Anh kỳ phải không?!
Bọn thổ phỉ còn chưa kịp vênh váo lập tức xụi lơ, dưới chân họ không có đất, muốn quỳ cũng không được: "Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, xin cường giả tha mạng, xin cường giả tha mạng!"
Năm sáu người xin tha, Tần Cửu Khinh không để ý tới.
Trường kiếm trong tay hắn nứt toác, hoá thành ánh sáng xanh rơi đầy đất.
Bạch Tiểu Cốc đang ôm chặt hắn, nhắm mắt lại nói: "Sao, sao rồi?"
Tần Cửu Khinh thả lỏng cơ mặt: "Đợi một chút."
Bạch Tiểu Cốc: "Ừm ừm!"
Tần Cửu Khinh ngẩn ra là bởi vì hắn không giết bọn thổ phỉ.
Không phải bởi vì thương hại mà là không có xúc động.
Từ khi hắn mười lăm tuổi lấy thù hận kết đan, chấp chưởng Vấn Đạo, không có lúc nào là không áp chế dục vọng giết chóc.
Người đáng chết phải chết, người không đáng chết hắn phải cực lực khắc chế mới có thể thủ hạ lưu tình.
Vậy mà mới vừa rồi, đám thổ phỉ đáng chết trong mắt hắn, hắn lại không cần khắc chế mà trật kiếm phong.
Hắn không có dục vọng giết chóc.
Đúng rồi.
Cha mẹ hắn còn.
Trong lòng hắn còn có tiểu bạch cốt.
Tần Cửu Khinh nhếch khoé miệng.
Hắn đứng nơi này nhẹ nhàng cười, Bách Lí Nhất Thuấn xa xa thiếu chút nữa tè ra quần.
Đệt mợ!!!
Quả nhiên năm ngàn vạn linh thạch không dễ kiếm!
Tiểu tử này không phải người!
Một kiếm này bình thường sao?
Tu vi này bình thường sao?
Thực lực quỷ quái gì!
Bách Lí Nhất Thuấn do dự, gã muốn dùng mạng kiếm linh thạch? Có kiếm được linh thạch, gã còn mạng để xài không?
Khế ước... Đỗ gia...
Dường như gã vực dậy chút tinh thần khế ước.
Nghĩ vậy, sau lưng Bách Lí Nhất Thuấn chợt lạnh.
Tần Cửu Khinh ngước mắt, xuyên qua khe rãnh nhìn tới chỗ gã.
Bách Lí Nhất Thuấn: "!"
Hắn nhìn gã, hắn phát hiện gã, hắn sẽ giết gã...
Khế ước cái rắm, làm sao quan trọng bằng tính mạng!
Bách Lí Nhất Thuấn không hề nghĩ ngợi lập tức cất bước chạy: Đánh không lại thì chạy trốn, người khác không trốn được nhưng gã nhất định sẽ trốn được, dưới bầu trời này không ai nhanh hơn gã!
Tần Cửu Khinh không định để gã trốn, hắn có việc muốn hỏi.
Hắn nói với tiểu cốt đầu nói: "Ôm chặt."
Bạch Tiểu Cốc cực kỳ nghe lời, y cực kỳ chuyên nghiệp ôm chặt Tần Cửu Khinh, bảo đảm tu sĩ đứng đầu hệ phong Nguyên Anh kỳ cũng không thể thổi y từ trên người Tần Cửu Khinh xuống.
Không rời khỏi Cửu Đại Tịch đâu.
Rời khỏi Cửu Đại Tịch, cốt sẽ chết!
Bách Lí Nhất Thuấn dùng hết sức chạy như điên, mới vừa cảm thấy có thể kéo dài khoảng cách, quay đầu lại thì...
A a a, hắn đuổi theo, nam nhân kia đuổi theo!
Đời này Bách Lí Nhất Thuấn chưa bao giờ chạy trốn thua ai, chỉ có lần này gã sâu sắc nhận thức được bản thân đá phải ván sắt.
Không phải ảo giác, thất thủ trong đám người không phải ảo giác.
Mà là cảnh cáo.
Vậy mà gã không phát hiện, gã còn vọng tưởng trộm này trộm kia.
Nghĩ đến một kiếm kinh thiên động địa kia, Bách Lí Nhất Thuấn nổi da gà.
Chạy... chạy nhanh... dùng hết sức chạy...
Khi gã quay đầu lại, tuyệt vọng dâng trào.
Vèo, vèo, vèo...
Gã nghe nói có thuật pháp dịch chuyển tức thời, nhưng chưa từng nghe nói dịch chuyển có thể dùng để chạy.
Hai canh giờ sau.
Thiên hạ đệ nhất nhanh Bách Lí Thuấn ca bị xách vạt áo.
Khoảnh khắc này, Ngầu Bình Thường khóc như một đứa trẻ.
Hết chương 67

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.