*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Noãn Tâm nhăn nhỏ mặt mày, nói: "Chú à. Hình như em lại rước thêm phiên phức cho chủ rồi." Cho nên có nhóc này chác là yêu tinh, lại còn là
yêu tinh chuyên gây chuyện.
Chưa được hai ngày lại gây chuyện rồi.
Anh cũng không thay phiên phức, chỉ là hơi kham phục khả năng gây chuyện của cô nhóc này.
“Động phải ai rồi?” Lê Minh Viên lạnh nhạt hỏi.
“Em cũng không biết là ai, chưa từng gặp, mà cũng không quen. Có điều hình như bà ta rất lợi hại. Người khác gọi bà ta là bà Lục, chỉ Ngô thì gọi bà ta là bà cả Kỷ
Le Minh Vien nghe vậy, con người không khỏi thu lại, hơi cau mày nói "Ngô Thu cũng ở đó?" Anh biết chuyện Kỳ Van Như đến đoàn phim
Nhưng không phải bà ta đến tìm Hứa Bảo Châu à? Sao lại biến thành cô nhóc này gây chuyện với bà ta roi?
“Vâng, hôm nay chị Ngô tới đoàn phim thăm
em..."
“Sao Kỷ Vân Như lại động đến em?”
"À... Bà ta muốn lột hết quần áo của Hữa Bảo Châu trước mặt mọi người, em không chịu được bền ra mặt cho cô ta, sau đó thì đắc tội với bà ta. Chú à, có phải em thật sự gây phiền phức cho chú rồi không? Có phải bà ta là người không thể đắc tội không?"
Lê Minh Viễn không khỏi buồn cười. Bà ta là cô ruột của cô nhóc này đó!
Có điều anh chưa từng nghĩ đến việc cho Kỷ Văn Như biết chuyện này.
Thấy giọng nói của cô nhóc nhà mình lộ ra sự SỢ hãi với chuyện mình làm anh vội vàng nói: "Em yên tâm, có thể đặc tôi. Không cần phải sợ. Nếu bà ta tức giận với em, bà ta nói năng lỗ mãng với em, em có thể làm ngược lại, không cần phải nhìn Xảy ra chuyện gì thì anh chịu trách nhiệm l
"Thật... thật sự có thể sao? Cm vừa mới hơn với bà ta rồi Bà ta nói câu nào em cãi lại câu đo! Sau đó bà ta nói để tâm bảo vệ của bà ta đến xử lý em chi Ngô bảo em gọi điện cho chủ đề cứu mạng
Ngô Thu làm việc không tồi.
Tuy rằng Lệ Minh Viễn không có ý định cho Kỷ Vân Như biết cô nhóc này là cháu gái ruột của bà ta nhưng anh cũng không muốn cô nhóc này còn chưa được hưởng sự yêu thương khi có danh phận đó từ người lớn trong nhà mà đã bị bà ta ức hiếp.
"Cãi rất tốt. Người khác sợ bà ta, em không cần sơ bà ta!”
“Thật sự không cần sợ sao? Khí phách trên người bà ta rất dọa người, vừa nhìn đã thấy không dễ choc."
Nếu như cô nhóc này được sinh ra ở nhà họ Kỷ, từ nhỏ đã có tám người bảo vệ và một đồng người hầu chăm sóc, được bố mẹ cưng mà lớn lên, có lẽ cũng sẽ không coi ai ra gì như Kỳ Vân Như
Nghĩ vậy, Lê Minh Viên không nhịn được mà bật cười. "Không có việc gì, em có thể động vào bà ta."
"That sao?"
“Tô Noãn Tâm, anh đường đường là tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc Doanh và em còn dám chọc, con gái của một gia tộc sap lụi tài lại khiến em sợ mất mật. Dảng phải vậy sao?"
Vẻ mặt Tô Noãn Tâm vô cùng kinh ngạc. "Nhà họ Ky sap lui bai sao?"
Kỳ Van Như nghe thay vay, sac mat bien doi cau mày nói: “Tên họ Lệ kia, cậu bớt nói linh tinh lại! Cả đời này nhà họ Kỷ chúng tôi không bao giờ tàn lụi!”
Lệ Minh Viên nghe thấy giọng nói của Kỷ Vân Như ở bên kia điện thoại, bất giác nhếch nhếch mày: “Em đưa điện thoại cho bà ta, để anh nói chuyện với bà ấy
"Vâng... Bà Lục, chủ nhà tôi muốn nói chuyện với
bà."
Kỷ Vân Như bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nói: "Ai cần dùng điện thoại của cô chứ. Cậu ta có số điện thoại của tôi, báo cậu ta tự gọi cho tôi.”
Thật sự vô cùng kiêu ngạo!
Tô Noãn Tâm bĩu bĩu môi nói: "Không thích nghe thì thôi, chủ nhà tôi nói rồi, bảo tôi không cần phải sơ bà! Tôi khó chịu thi cử trực tiếp bật lại bài
Lê Minh Viên nghe thấy những câu nói này của cô nhóc ở bên kia điện thoại, suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Sắc mặt Kỷ Vân Như không hề thay đổi, cười lạnh nói: "Tên nhóc thổi không biết trời cao đất dày ở bên kia điện thoại ả, năm Kỳ Văn Như tới tung hoành ngang dọc, câu vẫn còn là tên nhóc bẻ xấu đỏ. Dựa vào cậu mà cũng có thể làm cho dựa cho con nhóc còn không biết trời cao đất dày hơn câu này sao?
Cứ coi như cậu có bản lĩnh, nhưng trời thì cao