Tiểu Bảo Bối Ba Tuổi

Chương 25: Nhiếp vi




Editor: Tiểu Mộc Hinh
Khương Khả đương nhiên không đồng ý.
Trực tiếp nói với mẹ: “ Mẹ, con muốn cái này, rất đẹp mắt.”
Tần Thư Vân đương nhiên không nghe theo ý của con gái nhỏ, Khả Khả muốn mua, cô tất nhiên là đồng ý.
“ Được thôi.”
Khương Khương ủy ủy khuất khuất: “ Mommy, vì sao chị gái không mua một loại giống con?”
Tần Thư Vân kéo Khương Khương qua, giải thích: “ Chị gái đã mua rất nhiều quần áo giống bé cưng rồi, bây giờ chị gái cũng phải chọn cái mà mình thích.”
Khương Khương khó hiểu, mở to đôi mắt, hỏi: “ Con chọn, chị gái không vui sao?”
Tần Thư Vân: “ Chị gái cũng sẽ yêu thích một thứ khác với Khương Khương thích mà.”
“ Được rồi.” Khương Khương hiểu, ánh mắt không khỏi thất vọng, ủ rũ, tinh thần không tốt lên nổi.
Bộ dạng xem lên đến có chút đáng thương.
Mệt mỏi.
Đường Diêu đi qua sờ sờ đầu nhỏ của cô, kéo cô sang một bên, cười hỏi: “ Khương Khương lại yêu thích bộ trang phục nào không?”
Khương Khương không có chút hứng thú: “ Không thích.”
Đứa trẻ nghịch ngợm này vậy mà lại bị đả kích rất lớn?
Đường Diêu kinh ngạc.
Nói với bạn nhỏ: “ Con không muốn chọn, vậy thì dì sẽ chọn thay con.”
Nói xong, liền nhìn mấy bộ trang phục trên giá, chọn cho con bé vài bộ xinh đẹp.
Mà Khương khương, chỉ buồn buồn một lúc, tiếp nhận sự thật phũ phàng xong thì cô cũng không buồn nữa, Đường Diêu cho cô chọn trang phục, cô thấy cái nào đẹp mắt, liền vội vàng chỉ vào, nói với Đường Diêu.
“ Dì Đường, cái này đẹp nè.”
Nhìn thấy bé con đáng yêu lại hoạt bát, đáy lòng Đường Diêu thoáng đau lòng, sau đó lại tiêu tan, trên mặt lộ ra nụ cười thật tươi.
“ Được được được, đều mua, đều mua cho con.”
“ Vâng.”
Khương Khương lại nói: “ Con tự chọn cho con, chị gái tự chọn cho chị ấy, chị gái không cần trang phục giống con.”
Lời nói này của con bé, như thế nào nghe vào lại có chút buồn buồn chua chát a.
Đường Diêu đưa tay xoa xoa khuôn mặt trắng đến nỗi phát sáng của cô gái nhỏ, cười nói: “ Con nha, cái con bé này.”
Cuối cùng vẫn đau lòng cho con bé, sợ con bé khổ sở, Đường Diêu lấy hai cái váy màu xanh lam giống nhau cho hai đứa trẻ.
Chọn váy xong.
Hai người lớn lại chạy vào trong tiệm nước hoa, chọn nước hoa.
Nhưng, thời điểm đang xem nước hoa, một nữ nhân xinh đẹp tinh xảo mặc trang phục thời thượng đi tới.
Làn váy dài màu trà trên người cô ta phiêu dật, đi giày cao gót, mang theo cảm giác vài phần lãnh đạm xa cách.
Đây là một người khách không mời mà đến.
Đường Diêu và Tần Thư Vân đều không thích người này.
Đây là Nhiếp Vi, lúc học đại học cuồng nhiệt theo đuổi Khương Hành. Hai nhà là thế giao*, Nhiếp Vi và Khương Hành quen biết rất sớm. Chẳng qua lúc Nhiếp Vi bày tỏ đã muộn, cho nên Khương Hành ở bên Tần Thư Vân trước, Khương Hành vẫn luôn không biết, người hắn xem như em gái lại thích hắn.
( Thế giao: Nói hai gia đình thân thiết với nhau đã mấy đời.)
Sau này Khương Hành có Tần Thư Vân, Nhiếp Vi nuốt không trôi cục tức này, nhiều lần tìm đến Tần Thư Vân,bảo cô rời khỏi Khương Hành.
Lúc yêu đương, Tần Thư Vân thuộc loại yêu đương não*, luôn cảm thấy Nhiếp Vi chính là nữ phụ độc ác luôn phá hoại tình yêu của nam nữ chủ trong tiểu thuyết. Khi đó tính tình của cô cũng không phải dạng vừa, Nhiếp Vi đến thì Tần Thư Vân trực tiếp khích cô ta, mỗi lần đều làm cho cô ta nghẹn tức chết.
(* Yêu đương não: từ thông dụng trên internet, là một kiểu suy nghĩ yêu thích sự tối cao. Những người đặt tất cả sức lực và tâm trí vào tình yêu [cảm xúc của con người] và người yêu của họ ngay khi họ yêu, chúng ta có thể mô tả họ đang có một "tình yêu não”. Theo Baike.Baidu)
Mà lần cuối cùng gặp Nhiếp Vi, đã rất lâu về trước, không nghĩ tới hôm nay lại đụng cô ta.
Mặc kệ cô ta, Tần Thư Vân nhắc nhở bọn nhỏ không được sờ đồ loạn đồ vật trong tiệm, sau đó tự mình chọn nước hoa.
Nhiếp Vi quả nhiên đi tới bên cạnh bọn họ.
Lúc cúi đầu xuống nhìn thấy bên cạnh Tần Thư Vân có hai đứa trẻ, nhịn không được, chậc chậc một tiếng.
Sau đó trực tiếp mở miệng châm chọc Tần Thư Vân: “ Nghe nói nhà mấy người tìm về thêm một đứa con gái.”
“ Con gái của mình mà còn có thể làm mất, Tần Thư Vân cô thật sự là đồ ngu ngốc, cũng không biết Khương Hành coi trọng cô ở điểm nào, là coi trọng sự ngu xuẩn của cô sao.”
Sắc mặt Tần Thư Vân đang cầm lọ nước hoa nhỏ mùi hoa hồng lạnh xuống, xoa xoa một ít lên mu bàn tay, sau khi thử mùi hương, âm thanh lạnh lùng của Tần Thư Vân liền vang lên, nói với Nhiếp Vi: “ Chuyện của tôi không cần cô lo lắng. Cô vẫn là nên bận tâm chuyện của cô đi.”
“ Tôi nghe nói, trong nhà cô có ý muốn liên hôn với Lận gia. Khẩu vị của cô thay đổi khi nào, vậy mà lại thích một tên đàn ông già.”
Lời này của Tần Thư Vân là đâm thẳng vào tâm của Nhiếp Vi.
Ba của cô ta hiện nay cố ý phát triển về mặt trang sức, có thể đáp lên chiếc thuyền là Lận gia, cũng đã rất điên cuồng muốn cô ta kết hôn với ông già 40 tuổi nhà họ Lận.
Còn mỗi ngày nói tốt về hắn ta, dù đã qua một mối hôn nhân nhưng chưa có con.
Tuy lớn hơn cô ta cả chục tuổi, nhưng lớn hơn như vậy lại biết quan tâm yêu thương người khác.
Nhiếp Vi buồn nôn muốn chết.
Hiện tại bị Tần Thư Vân đâm chọt, sắc mặt Nhiếp Vi đen lại, nói: “ Tần Thư Vân, có thể cô không biết, ông nội của Khương Hành gần đây rất coi trọng một người cháu gái của bạn ông ấy, chậc, sau đó như thế nào, cô tự hiểu đi.”
Nhiếp Vi nói xong, tâm tình vui vẻ quay đầu, bước chân nhẹ nhàng, làn váy lay động, vô cùng khí phái mà rời khỏi.
“ Cái này.” Đường Diêu nhìn bóng lưng của Nhiếp Vi rời khỏi, trong lòng suy nghĩ một hồi lâu lời nói của cô ta, lúc này mới không thể tin nói: “ Lão gia từ nhà cậu đây là tính toán muốn chia rẽ hai vợ chồng các người?”
“ Cai việc này cũng quá phận rồi a.”
Đường Diêu nổi giận: “ Ông ta bất mãn với cậu coi như xong đi, bây giờ còn muốn chia rẽ gia đình các cậu?”
Tần Thư Vân lúc này cũng không có tâm tư chọn nước hoa, trong đầu đều là lời Nhiếp Vi nói.
Cô coi như cũng hiểu Nhiếp Vi.
Cô ta tuy rằng không hợp cô, nhưng mà luôn luôn cao ngạo, căn bản không có khả năng nói dối với cô, cho nên lời nói của cô ta rất có khả năng là sự thật.
Khương Hành vì không muốn để Tần Thư Vân nghĩ nhiều, vài năm nay hắn đều không nói qua với cô, lão gia tử vẫn luôn muốn nhét cho hắn nữ nhân khác.
Bây giờ biết, Tần Thư Vân lần đầu tiên vừa hoảng sợ vừa khủng hoảng.
Cô vẫn luôn cho rằng lão gia tử đơn thuần cảm thấy cô không xứng làm con dâu Khương gia mà thôi.
“ Mẹ, mẹ bị sao vậy?” Khương Khả phát hiện mẹ có chỗ không thích hợp đầu tiên, thần sắc lo lắng hỏi. Trong lòng cũng đã hiểu được vì sao mẹ lại kích động như vậy.
Cái người ông cố này đứng là thật xấu, rõ ràng con của cháu trai và cháu dâu cũng đã hơn 3 tuổi, vậy mà vẫn muốn chia rẽ bọn họ.
Xem ra hôm qua ba đoán không sai.
Đương nhiên, Khương Khả cũng đoán được, chuyện này phỏng chừng cũng không phải mới chỉ một hai lần.
Nghe được lời nói của chị gái, Khương Khương cũng phát hiện mommy có chỗ không đúng, liền vội vàng kéo tay mẹ,hỏi: “ Mommy, mẹ làm sao vậy? Tại sao nhìn mẹ rất khó chịu vậy?”
Tần Thư Vân cả người đều hoảng hốt, nghe được âm thanh của hai đứa con, mới dần hồi hồn, sắc mặt tái nhợt nói: “ Không có việc gì.”
Tiếp đó cô nghiêng đầu nói với Đường Diêu: “ Chúng ta đi về đi?”
Trạng thái Tần Thư Vân kém cực kỳ, cái phố này nhất định là không thể đi dạo tiếp được nữa, Đường Diêu gật gật đầu, lôi kéo tay của Khương Khương đi ra tiệm.
Khương Khương cực kỳ nghi ngờ, liền vội vàng hỏi Đường Diêu: “ Dì Đường, sao mommy lại mất hứng vậy?”
Đường Diêu kéo tay nhỏ của cô, do dự nghĩ nghĩ một hồi, giải thích với cô: “ Vì có một dì xấu xa muốn phá hư tình cảm của ba mẹ con.”
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Khương Kương lộ ra vẻ kinh ngạc: “ Người lúc nãy là dì xấu đó sao?”
Đường Diêu nói: “ Dì lúc nãy không tốt, nhưng có dì khác lại xấu xa hơn.”
Nghe lời nói của Đường Diêu, Khương Khương thả tay Đường Diêu ra, chạy đến trước mặt mommy, ngăn lại. Bộ ngực nhỏ ưỡn lên, khuôn mặt nhỏ đầy sự tự tin chắc chắn.
“ Mommy, mẹ đừng buồn. Khương Khương có siêu nhân điện quang, có thỏ nhỏ, con có thể bảo bọn nó cùng nhau bảo hộ mẹ! Mới không sợ người xấu đâu.”
“ Đúng hay không, chị gái.” Khương Khương lại nhìn về phái chị gái.
Đại khái là ánh mắt của Khương Khương quá mức kiên định, vậy nên Khương Khả không chút do dự mà gật đầu.
Khương Khương vừa dứt lời, đầu óc đang rối loạn, rốt cuộc cũng bình tĩnh trấn định hơn rất nhiều.
Trong lòng chảy qua dòng ấm áp khi được con gái bảo vệ, khuôn mặt Tần Thư Vân vốn tái nhợt, dần dần khôi phục được chút ít hồng hào. Trên mặt cô lộ ra vẻ tươi cười, nói với Khương Khương: “ Cảm ơn bảo bảo, mommy yêu các con rất nhiều!”
“ Khương Khương cũng yêu mommy a.” Khương Khương nói, tay nhỏ của cô đặt lên miệng của mình, tặng mẹ một cái hôn gió.
Đường Diêu ở bên cạnh cũng cười.
Khương Khả, đứng bên chân của Tần Thư Vân, nhìn thấy em gái nghịch ngợm hoạt bát đột nhiên tặng mẹ một cái hôn gió, cũng là rung động rất nhiều.
Khương Khương đúng thật là có cơ hội liền thả thính với người trong nhà.
Trong não cô hiện lên hình ảnh bản thân mình cùng Khương Khương làm động tác giống nhau, bả vai nhịn không được liền run run lên, nổi lên hết cả da gà da đất.
Đây cũng quá buồn nôn mà.
Phỏng chừng chỉ có Khương Khương là con nít cái gì cũng không biết mới có thể làm ra động tác như vậy đi.
Cảm xúc Tần Thư Vân không ổn định, cô lại dẫn theo hai đứa nhỏ, Đường Diêu sợ cô gặp chuyện không may, cho nên lúc này, nói cái gì cô cũng muốn đưa cô ấy về.
Biết tình huống của mình, Tần Thư Vân cũng không có khách khí với Đường Diêu, ngồi trên xe của bạn, liền hướng về phía lão trạch đi.
Nhưng khi xe đi được một km, Tần Thư Vân lại không muốn về lão trạch, bảo Đường Diêu quay đầu, sau đó mang theo bọn nhỏ về nhà.
Cô không muốn về lão trạch.
Trước kia khi nhìn thấy lão thái gia cô còn có thể nhẫn nhịn, hôm nay biết ông ấy vẫn muốn chia rẽ gia đình cô, cô không thể nhịn được nữa.
Vừa nghĩ đến mặt ông, liền cảm thấy lão đầu tử này vừa đáng ghét lại ghê tởm.
Đường Diêu đưa bọn họ đến cửa, sợ Tần Thư Vân vẫn đang còn kinh hoảng, sau đó liền khuyên bảo: “ Cậu cái gì cũng đừng quá kích động, Khương Hành là loại người như thế nào không phải cậu không biết, nếu mà anh ấy thỏa hiệp, hai người các cậu cũng không thể đi đến được hôm nay đúng không.”
“ Cậu nhìn năm đó các cậu cũng có chia tay đi, nhưng mà nguyên nhân cũng không phải vì ông nội anh ấy. Cậu cũng đừng lo lắng như vậy.”
Tần Thư Vân gật gật đầu.
Nhưng trong lòng thì sự buồn bã vẫn cứ đè nặng.
Kỳ thật quan hệ của cô và Khương Hành, cô đã sớm thấy rõ không ít. Gia thế của cô và anh không ngang nhau, chẳng sợ ngày nào đó anh thật sự muốn ly hôn, cô cũng không để ý.
Chỉ là, bọn nhỏ cũng phải chia xa ba mẹ.
Vài năm nay cuộc sống của con gái rất yên bình, bị bọn họ yêu chiều sủng ái mà lớn lên, nếu bọn họ ly hôn, Tần Thư Vân không dám tưởng tượng Khương Khương sẽ đáng thương đến cỡ nào.
Huống chi, còn có Khả Khả vừa mới trở về.
Tâm tình Tần Thư Vân vừa tốt lên một chút, lại khó chịu trở lại.
Vợ mình vừa mới ra ngoài một chuyến, không có về lão trạch, ngược lại trở về nhà. Tuy rằng đã chuẩn bị ở lại một đêm rồi về, nhưng vợ về sớm hơn, rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra.
Vì vậy Khương Hành lập tức tan làm và trở về nhà của bọn họ.
Tần Thư Vân ở trên lầu, hắn rảo bước nhanh, sắc mặt ngưng trọng, sau đó hướng về phía căn phòng trên lầu mà đi.
Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, đoán được daddy đã trở về, Khương Khương vội vàng từ trong phòng đi ra, lại chỉ thấy thân ảnh thon dài cao ngất của daddy biến mất tại cửa phòng bọn họ. Sau đó, cửa phòng màu trắng rất nhanh được đóng lại.
Khương Khương vội vàng chạy tới đứng trước cửa, muốn gõ cửa.
Tiếng nói chuyện lúc này được truyền ra từ trong phòng.
Hình như daddy đang giải thích với mommy chuyện gì đó, âm thanh rất ôn nhu rất ôn nhu.
Khương Khương vốn tính muốn gõ cửa, liền thu tay lại.
Ngồi xổm xuống, lỗ tai dán cạnh cửa, sau đó liền muốn nghe lén ba mẹ nói chuyện.
Chị gái lúc này cũng lại đây.
Nhìn thấy chị gái đến, Khương Khương đứng lên, ngón tay trắng trắng mềm mềm đặt trên môi, “ Xuỵt” một tiếng, ý bảo chị gái đừng lên tiếng.
Sau đó đi qua, lôi tay của chị gái, để chị cùng với cô nghe lén ba mẹ.
Khương Khả cũng muốn biết bên trong đang nói cái gì, cho nên nghe theo em gái, cùng em ấy dán tai lên cửa nghe lén.
Nhưng lúc này ở bên trong không còn động tĩnh.
Khương Khương cảm thấy rất kỳ quái, cơ thể và lỗ tai lại dán gần cửa hơn tí nữa, cơ thể cong thành một cục tròn tròn nhỏ nhỏ, ý đồ muốn nghe rõ coi bên trong nói cái gì.
Nhưng không có một âm thành gì cả.
Khương Khương gãi gãi đầu, nhìn về phía chị gái ở đối diện. Vừa muốn mở miệng hỏi chị gái có nghe được âm thanh gì không.
Sau đó cửa phòng được mở ra từ bên trong.
Không có cửa chống đỡ, hai cái thân thể của hai bạn nhỏ nghiêng nghiêng, trực tiếp lăn vào trong.
Sau đó lăn đến dưới chân của ba ba.
Tay nhỏ đặt lên giày da của ba mình, Khương Khương vừa ngẩng đầu liền đối diện với tròng mắt đen nhánh của ba.
Bé con còn nhỏ không hiểu cái gì là xấu hổ, bị ba phát hiện, cô chẳng những không cảm thấy có cái gì không ổn, hai má phấn phấn đỏ đỏ, cao hứng mà hướng về phía ba nhếch miệng cười một tiếng, cười đến càng dễ thương lại ngốc.
“ Daddy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.