Editor: Tiểu Mộc Hinh
Hai đứa nhỏ cùng nhau lăn lại đây, Khương Hành vội vàng đem bạn nhỏ ngã nhào vào bên chân mình bế lên, cau mày nói:
“ Con đang làm cái gì?”
Tuy rằng sàn nhà rất sạch sẽ, nhưng mà sau khi được ba bế dậy, Khương Khương vẫn là theo thói quen vỗ vỗ váy, lúc này mới giải thích với ba.
“ Có một dì xấu xa, chọc mommy tức giận, con tới xem mommy.”
Còn về phần vụng trộm nghe ba mẹ nói chuyện.
Hừ, Khương Khương mới không nhận mình sẽ làm thế này đâu.
Một bên Khương Khả, sau khi được ba bế lên, liền cúi đầu đứng ở một bên.
Da mặt của Khương Khương dày, không cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mà cô là một người có linh hồn trưởng thành, gặp trường hợp xấu hổ như thế này, cũng xấu hổ đến hỏng rồi, thật muốn đem cả cái đầu của mình chôn xuống đất.
Cô vì sao lại muốn nghe lén cùng với em gái chứ?
May mắn, ba không có để ý hai người bọn họ đang làm gì, chỉ là bên môi nhẹ gợi lên một nụ cười: “ Ba biết rồi, ba sẽ cho người giải quyết.”
Khương Khương đưa tay, yêu cầu daddy ôm ôm, lúc leo đến trong ngực ba, cô bé vẫn chưa yên tâm, dặn dò ba.
“ Daddy, ba phải nhớ kỹ không cho cái dì xấu xa làm mommy tổn thương nha, không thì…”
“ Không thì…” Khương Khương sờ sờ đầu, nghĩ nghĩ một hồi lâu, lúc này mới nghĩ ra phương pháp uy hiếp daddy.
“ Không thì sau này con và chị gái sẽ không để ý đến ba!”
“ Mommy là đại bảo bối của chúng ta, con và chị gái đều muốn bảo vệ mẹ.”
Con gái nhỏ nói chuyện thế nhưng lại rất có ý, Khương Hành nhịn không được trêu đùa con bé.
“ Vậy còn daddy thì sao?”
“ Daddy?” Khương Khương nghiêng đầu nhỏ, suy nghĩ kỹ về vị trí của ba một lúc, cũng không nghĩ ra được cái vị trí nào.
Nói: “ Daddy là đại anh hùng, đại anh hùng sẽ bảo vệ bọn con và mommy.”
Khương Hành: “ Thì ra daddy lợi hại như vậy a.”
Được con gái khen ngợi, đáy lòng Khương Hành rất cao hứng, đuôi mày nhiễm ý cười, trong mắt hiện lên vẻ rực rỡ.
“ Đúng vậy, đúng vậy.” Khương Khương gật gật đầu, miệng nhỏ lanh lợi cực kỳ.
“ Cho nên daddy nha, ba phải bảo vệ mommy thật tốt, như vậy, bọn con cùng với mommy đều sẽ rất yêu ba!”
Cái miệng nhỏ nhắn của con gái nhỏ thật sự rất ngọt, ngọt giống như mật vậy, Khương Hành trên mặt mang theo sự cưng chiều, cười nhéo nhéo gương mặt của con gái.
Đôi mắt nhìn thoáng qua Khương Khả đứng một bên trên mặt sàn thì sự tươi cười trên mặt anh đình trệ.
Khả Khả trở về đã mấy ngày, nhưng anh tựa hồ, không có quá thân thiết với đứa con gái lớn này.
Đem Khương Khương trong ngực thả xuống, trên mặt Khương Hành mang theo vẻ ngưng trọng, giọng điệu lại rất ôn nhu, vẫy vẫy về phía của Khương Khả.
“ Khả Khả, lại đây với ba.”
Mấy ngày nay Khương Khả trở về, ba luôn bề bộn nhiều việc, buổi tối lúc cô ngủ thì ba vẫn còn chưa ngủ, lúc cô thức dậy thì ba đã đi rồi. Cho nên tiếp xúc với ba rất ít. Cùng ba cũng không thân cận, đột nhiên ba kêu cô, ánh mắt cô lộ ra vẻ mờ mịt.
Đứng ở tại chỗ, nhớ lại kiếp trước, thái độ của ba đối với mình.
So với Khương Khương, thì thái độ của ba với cô cũng không quá gần gũi.
Có đôi khi cô từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Khương Khương rúc vào bên cạnh ba mẹ, cùng ba mẹ nói nói cười cười, lúc đó cô rất là ghen tị.
Khi đó cô cũng có khát vọng, muốn tiếp xúc với bọn họ. Nhưng trong lòng cô, có chút oán hận.
Nếu không phải bọn họ vô ý sơ ý, cuộc đời của cô cũng không thảm đến mức vậy.
Cho nên sau này, cô tiêu xài tiền tài cùng tài nguyên trong nhà bọn họ, lại oán hận người nhà.
Con gái không nguyện ý đi tới, Khương Hành liền cất bước, đi qua đem con ôm dậy, ôm vào trong ngực.
Xung quanh bị hơi thở nam tính vây quanh, mang theo hương vị mát lạnh vô cùng.
Khương Khả ngửa đầu, nhìn dáng vẻ đẹp trai của ba, một đôi mắt sạch sẽ trong suốt, kinh ngạc.
Cái ôm của ba rất ấm áp, cánh tay mạnh mẽ, mang theo sức mạnh có thể bảo vệ cô.
Kiếp trước cô đặc biệt rất hâm mộ ghen tị với Khương Khương có thể trưởng thành bên cạnh ba mẹ, không nghĩ đến, cuộc đời lại bắt đầu trở lại thêm lần nữa, cô có thể ở bên cạnh ba mẹ giống như em gái, có cơ hội làm nũng với ba mẹ.
“ Ba ba.”
Do dự một hồi lâu, Khương Khả mới nhẹ nhàng kêu lên một tiếng, kêu xong, cô cúi đầu, lông mi xinh đẹp khẽ run, cúi đầu nhìn tay nhỏ của mình.
Cô không thân với ba, dựa vào gần như vậy rồi kêu ba, vẫn rất không được tự nhiên.
Đáy mắt sâu thẳm của Khương Hành mang theo tia cười ôn nhu, im lặng vuốt vuốt đầu của con gái lớn.
Im lặng ôm con gái lớn vào lòng một lúc, anh buông Khương Khả xuống, nói với Khương Khả: “ Khả Khả đi chơi vơi em gái có được không?”
Khương Khương rất nghi ngờ: “ Daddy, ba muốn đi đâu?”
Khương Hành nói: “ Daddy ra ngoài một chuyến.”
“ Được rồi.” Khương Khương biết ba bề bộn nhiều việc, không có hỏi nhiều, dặn dò ba: “ Ba sớm trở về ăn cơm cùng bọn con.”
Lôi kéo tay chị gái sau đó tiến tới phòng của ba mẹ.
Trước khi vào phòng, Khương Khả quay đầu nhìn thoáng ba, ba đã cất bước đi dọc hành lang, hướng tới phía cầu thang mà đi.
Ánh sáng xuyên trên hành lang xuyên vào từ cửa sổ dừng trên người ba, chiếu lên thân hình cao lớn của ba.
Thu hồi ánh mắt, Khương Khả theo em gái đi vào phòng.
Trong phòng, mẹ đang ngồi bên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không có nhìn bọn cô.
Tròng mắt đen thui của Khương Khương đảo quanh, đặt ngón tay lên, quay đầu nhỏ giọng thở dài về về phía chị gái một tiếng, ý muốn chị gái đừng nói, Khương khương liền hướng về sau giường của mẹ, cởi đôi giày nhỏ màu đỏ ra, lặng lẽ bò lên giường, sau đó dùng tay nhỏ của mình bịt kín đôi mắt của mẹ, phòng má, Khương Khương học theo âm thanh của người xấu, nói.
“ Ngươi đoán đoán xem ta là ai?”
Khương Khương thường xuyên chơi trò chơi “ Đoán ta là ai” cùng với mẹ. Tuy rằng mỗi lần mẹ đều biết, chắc chắn là Khương Khương, nhưng vẫn sẽ làm theo cô bé, chơi cùng cô bé.
Sau khi giải tỏa cảm xúc một hồi, Tần Thư Vân lại giống như bình thường, hỏi: “ Ngươi là ai vậy?”
Khương Khương ở phía sau lưng mẹ nói: “ Ngươi lại đoán xem.”
Mommy: “ Ta đây đoán một chút, là tiểu tiên nữ ở trên trời hay là Khương Khương đây?”
Khương Khương nghe lời nói của mẹ, vội vàng buông tay đang che mắt của mẹ ra xem, dán bên tai của mẹ, vui vui vẻ vẻ khen chính mình.
“ Là Khương Khương, cũng là tiểu tiên nữ!”
Bé nhỏ nghịch ngợm cười đến nỗi đôi mắt cũng muốn bay lên.
Tần Thư Vân nhìn con gái cười non nớt ngây thơ, lông mi lông mày cũng nhẹ nhàng giương lên.
“ Vậy ra Khương Khương nhà ta là tiểu tiên nữ a, là do từ trên trời rớt xuống sao?”
Khương Khương lập tức lắc lắc đầu: “ Không phải a, không phải là Khương Khương từ trên bầu trời rớt xuống, mommy mới như vậy. Mommy là đại tiên nữ, sinh ra Khương Khương là tiểu tiên nữ.”
“ Còn có chị gái cũng là tiểu tiên nữ.”
Khương Khả vẫn luôn không lên tiếng, Tần Thư Vân không biết cô đang ở đây, nghe lời nói của Khương Khương, lập tức nhìn sang phía của Khương Khả, sau đó nhìn đến con gái lớn của mình đang đứng một bên.
Đôi mắt của con bé đen huyền, nhìn hai người bọn họ, tựa như có chút hâm mộ.
Tần thư Vân ngẩn ra một chút, hoài nghi bản thân mình nhìn lầm, hướng về phía Khương Khả vẫy tay.
“ Khả Khả.”
Khương Khả cất bước đi tới, tinh tế nhìn thấy, phát hiện đôi mắt của Tần Thư Vân có chút đỏ, liền hỏi: “ Mẹ, có phải mẹ khóc hay không?”
Tần Thư Vân vội vàng đưa tay lên sờ sờ đôi mắt có chút đỏ.
Đôi mắt đỏ lên là vì vừa rồi cô thấy Khương Hành đến, cô cảm thấy ủy khuất, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, nghẹn đỏ.
Sờ sờ khóe mắt, thấy không có nước mắt, Tần Thư Vân liền cười nói: “ Không khóc, vừa rồi có vật lạ bay vào mắt.”
Khương Khả mới không tin đâu.
Cô biết là trong tương lai không có khả năng ba mẹ sẽ tách ra, ngược lại bọn họ vẫn sẽ rất ân ái, cho nên nhìn thấy mẹ đau khổ, miệng cô giật giật, lên tiếng an ủi mẹ.
“ Mẹ, dì xấu xa sẽ không đạt được mục đích đâu.”
Cô dùng giọng điệu không khác với Khương Khương lắm để an ủi mẹ, thời điểm nói xong, đưa tay sờ lên khuôn mặt bản thân, hơi nóng.
Ngẫu nhiên cô cũng sẽ không tự chủ mà học theo em gái.
Cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Dù sao cũng cũng không thích em gái học theo cô.
Nhưng bọn trẻ có khả năng bắt chước khá cao, hơn nữa Khương Khương vẫn là em gái song sinh của cô, các cặp sinh đôi thường có sự ăn ý ngầm. Mặc dù cô không biết giữa cô và Khương Khương có như vậy hay không, nhưng nếu hành vi của Khương Khương và cô giống nhau, cái kia có khả năng là xuất phát từ thiên tính*.
( Thiên tính: Tính vốn có, do trời phú cho.)
Cô dường như cũng không thể ngăn cản em gái không được bắt chước mình.
Tay nhỏ vẫn còn che hai má đang nóng.
Khương Khả cúi đầu, nói với bản thân: Thật ra, Khương Khương bắt chước mình, thật ra cũng không phải không thể tiếp nhận.
Bất tri bất giác, chính Khương Khả cũng không phát hiện, cô đối với Khương Khương càng ngày càng có thể tiếp nhận con bé.
Chồng cô vừa cùng cô giải thích một trận, con gái cũng an ủi cô, Tần Thư Vân nếu như lại tính toán chuyện đó, đó chính là do cô để tâm vào những chuyện vụn vặt. Gật đầu, cô cười với con: “ Mẹ biết rồi, cảm ơn bảo bối nhỏ.”
Nghe được mẹ cũng kêu chị gái là bảo bối, vì thế Khương Khương không xoắn xuýt nữa, đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.
“ Mommy, mẹ kêu chị gái là bảo bối nhỏ, cũng kêu con là bảo bối nhỏ, vậy sau này mẹ gọi tiểu bảo bối, bọn con ai đáp lại a?”
Khuôn mặt ngây thơ trắng trẻo nõn nà của con gái nhỏ đầy nghi hoặc, Tần Thư Vân buồn cười. Đưa tay, nhéo nhéo gò má nhỏ nhắn đàn hồi của con bé, cười tủm tỉm nói: “ Các con đều là bảo bối nhỏ của mẹ nha. Nếu mà phân biệt không rõ, thì mẹ sẽ kêu tên của các con a.”
Khương Khương lập tức hiểu, đôi mắt sáng ngời, ngoan ngoãn gật đầu: “ Được rồi mommy, con đã biết, con và chị gái đều là bảo bối nhỏ của mẹ.”
“ Bọn con là tiểu tiên nữ xinh đẹp, cũng là bảo bối nhỏ của mẹ.”
“ Mà mẹ, là ại bảo bối của cả nhà chúng ta.”
Nói xong, hai tay hướng ra ngoài, khoa tay múa chân một chút. Khoa tay múa chân xong, tay nhỏ trắng trắng mềm mềm, che miệng nhỏ, hì hì nở nụ cười. Hàng mi dài mà cong cong, như hồ điệp* giương cánh.
(* Hồ điệp: Con bướm, mình để nguyên văn nghe hay hơn.)
Tựa như còn mang theo ánh sáng rực rỡ.